Loving Evangaline

Chương 22




Bất ngờ là Liễu Tuấn không đi vào Cty Vĩ Phong mà đứng ở bậc thềm, đối diện với quần chúng.

Khi Liễu Tuấn tới, mọi người tự giác tránh được, ánh mắt tất cả đều tập trung lên người trẻ tuổi này, suy đoán mãi, chính chủ cuôic ùng cũng lộ diện, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Thế này thì quá trẻ rồi, chỉ nhìn bề ngoài, không biết được đã tròn ba mươi hay chưa.

Cán bộ trẻ như thế nói là cán bộ cấp khoa gì đó của chính phủ thành phố là rất giỏi rồi, còn Liễu Tuấn, lại là phó tỉnh trưởng, đúng là làm người ta rất khó tin.

- Chào các đồng chí, chào mọi người! Tôi là Liễu Tuấn, là thị trưởng mới của Ngọc Lan, hôm nay tôi mời mọi người tới đây, chỉ có một vấn đề muốn nói với mọi người, là làm sao trả lại số tiền góp vốn của mọi người.

Liễu Tuấn không cần dùng loa, đứng trên bậc thềm nói lớn, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.

Đám đông lại vang lên tiếng lao xao, tất cả không kìm được vẻ hưng phấn.

Thị trưởng mới nói chuyện rất là rõ ràng, không quanh quẩn chút nào. Trước kia, các quan viên chính phủ bao gồm cả Uông thị trưởng lạnh lẽo kia, không một ai nói thẳng tới "trả lại khoản góp vốn" cho mọingười.

- Trước khi tọa đàm, tôi muốn xin chút thời gian của mọi người, cùng tôi đi tới công trường một vòng được không?
Liễu Tuấn ôn hòa nói.

- Được! Tất cả nghe theo thị trưởng.

Lập tức trong đám đông có người cao giọng trả lời, tâm lý quân chúng là thế, quan viên chính phủ cứ luôn đùn đẩy, không cho bọn họ câu trả lời xác thực, mọi người liền tức giận. Một khi gặp được người chịu giải quyết vấn đề cho bọn họ, là sinh cảm giác thân cận, tựa hồ sợ chọc giận thị trưởng mới, hi vọng của mọi người sẽ tan vỡ.

Chỉ cần có thể lấy được lại tiền mồ hôi nước mắt, ai muốn đi gây chuyện? Ai chẳng muốn sống yên ổn!

- Cám ơn mọi người.

Liễu Tuấn mỉm cười hơn khom mình xuống, tiếp đó đi đầu tiến về phía trước, một đoàn quan viên và quần chúng theo sau.

Cty Vĩ Phong diện tích rất lớn gần 6 nghìn mẫu đất, bốn kilomét vuông, hình chữ nhật, hướng đông sang tây, văn phòng công ty không xây ở chính giữa, mà xây ở mé đông, cửa hướng về phía nam, từ đầu này đi tới đầu kia mất gần 5km.

Liễu Tuấn giữ tốc độ đều đều, thi thoảng quay lại giới thiệu với quần chúng công xưởng được xâ dựng ven đườn, xương động lực, xưởng cán thép, xưởng ... Liễu Tuấn đều biết rõ.

Quần chúng không thấy lạ, bọn họ nghĩ thị trưởng biết những chuyện này là lẽ tất nhiên, đám Vương Lương Húc thì thầm lấy làm lạ, Liễu thị trưởng hiểu rõ bộ cục của công ty Vĩ Phong như thế, chẳng lẽ trước kia tới đây rồi?

Lần thị sát này gần nửa tiếng đồng hồ, Liễu Tuấn chỉ đi hết một nửa, cơ bản hình rõ diện mạo bố cục công trường, liền quay về.

Văn phòng Cty Vĩ Phong thiết kế kiểu hiện đại, có một phòng hội nghị siêu lớn, có thể chứa hơn 1000 người cùng họp. Theo kế hoạch ban đầu của Cty Vĩ Phong, khi đi vào sản xuất, ít nhất cũng phải có hơn 15.000 công nhân viên chức, phát triển thuận lợi có thể lên tới 20.000, thêm vào nhân viên phục vụ , riêng một công ti giải quyết chừng hai vạn công ăn việc làm.

Chẳng trách Uông Uốc Chiêu bất chấp nguy hiểm, hạ quyết tâm đưa nó vào.

Làm tốt rồi đây sẽ là một cái bánh thơm phưng phức, khu Hoa Lâm có thể vượt qua khu Trường Hà hay không thì khó nói, nhưng đứng vững chân, phát triển chắc chắn là có thể nhìn thấy được.

Đó là vốn liếng chính trị lớn.

Đáng tiếc, số Uông Quốc Chiêu không may.

Trong phòng hội nghị được bố trí cẩn thận, vốn tọa đàm là ngồi quây quanh nói chuyện, nhưng lần này đại biểu tọa đàm quá đông, chỉ đành làm thành hình thức báo cáo,có điều quần chúng không ai quan tâm tới cái này, bọn họ có quan tâm là có thể lấy lại được tiền của mình hay không.

Trên đài chủ tịch, đặt mấy bồn hoa tươi, đằng sau treo mấy lá cờ, làm cứ như hội trường đại hội nhân dân, bàn trên bàn dưới đều có nước khoáng nướt ngọt.

Liễu Tuấn ngồi ở vị trí chính giữa, quanh đó là đám Chung Vĩnh Minh, Vương Lương Húc, Ô Sĩ Giang.

- Các đồng chí, vừa rồi đi xem công xương có cảm tưởng gì?
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.

Phía dưới trở nên yên lặng, mọi người không ai ngờ Liễu thị trưởng lại hỏi tới vấn đề này.

- Liễu tỉnh trưởng, công xưởng tốt thế, thật đáng tiếc...

Một lúc sau có giọng nói già nua vang lên, là một đại biểu khá lớn tuổi, vừa nói vừa lắc đầu than thở.

- Đúng thế, đúng là công xưởng tốt, quá đáng tiếc.

Phía dưới xôn xao tiếng tiếc nuối.

Cty Vĩ Phong quy mô cực lớn, cho dù chưa hoàn thành, nhưng mỗi người đi xem đều bị công xưởng khổng lồ làm cho chấn động, nhìn công xương như thế bị ép dừng lại, khung cảnh thê lương khiến ai cũng phải cảm thán.

- Mọi người nói rất đúng, đây là một công xưởng tốt, khi xưa chính phủ đưa hạng mục này vào là vì phát triển kinh tế Ngọc Lan, giải quyết nhiều công ăn việc làm.. Xuất phát điểm là tốt.

Liễu Tuấn cũng cảm khái nói.

- Liễu tỉnh trưởng, chúng tôi hiểu chính phủ ban đầu có ý tốt, nhưng không phải hiện giờ đình công rồi sao, nhà nước không cho làm nữa, vậy tiền góp vốn của chúng tôi, phải trả lại cho chúng tôi, đây là tiền mồ hôi nước mắt, một chỉ tiêu tới 80.000 đồng.

Thấy Liễu Tuấn tựa hồ có chút đưa đẩy vòng vo, một số quần chúng trở nên bất an, vội đi vào chủ đề chính, công xưởng tốt thì tốt, nhưng không quan trọng bằng tiền mồ hôi nước mắt.

Có quần chúng vì một chỉ tiêu việc làm này, không những các cả đất đai trưng dụng vào, mà còn vay mượn gom góp cho đủ tiền, nhà nhiều nhất mua tới 3 chỉ tiêu việc làm.

Đối với quần chúng phổ thông mà nói, đây tuyệt đối được coi là một khoản tiền lớn, không giải quyết thỏa đáng, vĩnh viễn không thể yên, gấp lên có thể liều mạng.

Liễu Tuân giơ hai tay lên áp xuống, tiếng huyên náo phía dưới liền lắng xuống.

Bất kể Liễu Tuấn trẻ tuổi ra sao, hiện giờ y là người lèo lái kinh tế Ngọc Lan, mọi người gửi gắm hi vọng lên người y.

- Mọi người đừng vội, tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới đây là để thương lượng với mọi người làm sao trả lại số tiền góp vốn.

- Liễu tỉnh trưởng, thành phố thực sự có thể trả lại tiền cho chúng tôi sao?

- Đương nhiên! Số tiền này, trước kia vì chính phủ và Cty Vĩ Phong tuyên truyền, mọi người tin chính phủ mới góp vốn, chính phủ sẽ có trách nhiệm giải quyết vấn đề. Xin mọi người yên tâm, tôi tuyên bố, trong vòng hai tháng, nhất định sẽ trả lại tiền cho mọi người, không thiếu một xu.
Liễu Tuấn nói rất rất kiên quyết.

Phòng hội nghị đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, rất nhiều quần chúng đứng dậy, rất nhanh, tất cả đều đứng dậy ra sức vỗ tay, nhiều người kích động tới mặt đỏ bừng như uống rượu say.

Chuyện kéo dài nửa năm cuối cùng có câu trả lời rõ ràng, hơn nữa đích thân thị trưởng trả lời, bảo sao mọi người chẳng kích động.

Đám Chung Vĩnh Minh cũng vỗ tay rất hăng, nhưng mắt rõ ràng đầy vẻ lo lắng.

Chung Vĩnh Minh trước kia không phải người phe Liễu Tuấn, thậm chí giữa hai người còn có chút va chạm, nhưng Liễu Tuấn quay lại Ngọc Lan, Chung Vĩnh Minh quyết tâm đi theo, giống như cô em họ Chung Hải Vận hắn nói: Liễu Tuấn cũng không theo, thì anh muốn theo ai?

Đừng nói tỉnh A, dù toàn quốc không có mấy quan viên tiền đồ rực rỡ như Liễu Tuấn.

Quan trọng ở chỗ Liễu tỉnh trưởng có muốn tiếp nhận hắn hay không, có điều Liễu Tuấn tranh thủ cho hắn được xử phát nhẹ, xem ra Liễu tỉnh trưởng không có ý đóng cửa từ chối, sau này phải xem nỗ lực của hắn.

Giờ Chung Vĩnh Minh đang lo lắng cho Liễu Tuấn.

Trong vòng hai tháng trả tiền góp vốn không thiếu một xu.

Đây chẳng phải chuyện đùa, quyết không thể nói ba hoa, đường đường phó tỉnh trưởng, trước mặt mọi người hứa hẹn lại không thức hiện được, thì uy danh sẽ mất hết.

Vấn đề là tiền từ đâu ra?

Vấn đề thứ hai là, lấy danh nghĩa gì để chi món tiền này?

Vấn đề thứ hai càng quan trọng, nếu như Liễu Tuấn thực sự quyết định cho chính phủ gánh vác trách nhiệm, sẽ phải mạo hiểm cực lớn, nói nghiêm trọng một chút có thể liên quan tới việc làm tài sản quốc gia thất thoát.

Thời khắc này này Liễu Tuấn đưa ra quyết định như thế, không thể không làm cho người ta lo lắng.

Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu, Liễu Tuấn ra hiệu lần nữa mới dần lắng xuống.

- Các đồng chí, chính phủ và nhân dân là người cùng nhà. Khó khăn của quần chúng là khó khăn của chính phủ, tôn chỉ của đảng luôn là nghĩ cho quần chúng, làm cho quần chúng. Vấn đề cả mọi người, chính phủ sẽ tận lực giải quyết. Nhưng tôi hi vọng mọi người thông cảm cho khó khăn của chính phủ, trong hai tháng này, cho chính phủ một hoàn cảnh ổn định để giải quyết vấn đề. Cái này cần nhờ mọi người về làm công tác với quần chúng góp vốn. Nếu tôi thứa hứa, không giải quyết tốt vấn đề này, mọi người có thể trực tiếp tới chính phủ thành phố tìm tôi, chửi mắng thế nào cũng được! Xin nhờ mọi người.

Phòng hội nghị lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.