Love Love Love

Chương 19




Tương Nghi tròn mắt ngồi ở đó, không ngẩng đầu.

Nàng không cần ngẩng đầu, cũng biết gương mặt Lạc Đại phu nhân là dạng gì. Nhất định là kéo thật dài, một gương mặt vì thoa kem dưỡng vệ da mà trắng bệch, lúc này bên trong còn lộ ra màu xanh đen.

Thật sự nói, Lạc Đại phu nhân cũng như một mỹ nhân, nếu không khi đó Lạc Đại lão gia cũng sẽ không cùng nàng câu câu đáp đáp lại một chỗ. Lạc Đại phu nhân có gương mặt trái xoan, mắt tam giác, khóe mắt thật cao, có vẻ rất phong tình, môi mỏng mỏng tựa như hai mảnh đao nhìn liền biết là người cay nghiệt.

Trong tay Tương Nghi cầm thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy canh trong chén, bên trên có linh chi nổi bồng bềnh, còn có một mấy viên thịt ở trong đó lên lên xuống xuống. Lạc Đại phu nhân thật không phải một người thông minh, thủ đoạn đối phó với mình cũng rất ngu xuẩn, căn bản không có phương pháp cao thâm gì, nhưng kiếp trước mình còn ngu xuẩn hơn nàng, bị nàng chi phối, nhốt trong hậu viện, danh tiếng cũng bị nàng truyền ra lời đồn làm hủy hoại.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra thì nàng có rất nhiều cơ hội để thay đổi cục diện, nhưng mình lại cứ mặc cho ông trời, cuối cùng lãng phí, bị khi dễ, chỉ biết trốn trong phòng mình ôm gối khóc. May mắn còn có một Lưu ma ma một mực ở bên cạnh mình giúp mình, nếu không ngày đó không biết khổ sở đến mức nào.

Quả nhiên phỉa ăn thua thiệt mới biết khôn ngoan nhìn xa trông rộng, kiếp trước bị khi dễ, làm lại đời này, quyết không thể để cho những chuyện này phát sinh nữa, nàng phải thận trọng, làm ra một bầu trời cho mình, tiến có thể công lui có thể thủ, không im hơi lặng tiếng như kiếp trước.

Một câu nói thôi, kiếp này nàng muốn thư thư phục phục tiêu dao tự tại, ai cũng đừng nghĩ tính toán nàng!

"Đại tẩu, ngươi đừng nói chuyện cười, đường đường Lạc Phủ, tết Nguyên Tiêu ăn mười món ăn có gì không bình thường ?" Dương Nhị Phu nhân nhàn nhạt cười một tiếng, chỉ một ngón tay về chỗ ngồi trống không đối diện: "Ban đầu nghĩ rằng đại tẩu sẽ về dùng cơm, còn đặc biệt giữ vị trí cho ngươi."

"Hừ, đụng chạm ngươi về phụng bồi, ta cũng không cần." Lạc Đại phu nhân nhìn bên kia bày mấy đôi chén đũa, tức giận trong lòng mới tiêu xuống một ít, bà bà không dám cầm mình, dù hôm qua mình mắng bà, nhưng vẫn để lại bộ chén đũa cho mình.

Nàng dương dương đắc ý nhìn Lạc lão phu nhân, làm một bán lễ: "Mẹ, nhà chúng con để con mang đáp lễ cho mẹ." Nghiêng đầu nhìn phía sau: "Mau mau đưa tới mấy thứ."

Hai ma ma quản sự đáp một tiếng, bỏ mấy cái hộp lên trên bàn, Lạc lão phu nhân hạ mí mắt: "Tối hôm qua con ngủ không ngon giấc sao ? Nhanh đi về nghỉ ngơi đi."

Lạc Đại phu nhân hơi đỏ mặt, trong lòng tràn đầy khó chịu, Lạc lão phu nhân nói, không thể nghi ngờ là chỉ chuyện hôm qua nàng mang theo con gái giận đùng đùng về nhà mẹ đẻ, kết quả chỉ chịu đựng một ngày lập tức về Lạc Phủ, nhất định là bị bà bà chê cười. Lạc Đại phu nhân giận đùng đùng xoay người đi ra ngoài, trong lòng giận dỗi, lại không có cách nào nói ra.

"Mẹ, sao lại?" Dương Nhị Phu nhân nhạy cảm cảm thấy bên trong có chút không tầm thường, thấy Lạc lão phu nhân và Lạc Đại phu nhân sắc mặt cũng không tốt, biết là xảy ra vấn đề gì, ân cần hỏi một tiếng. Đại tẩu này cũng quá thiếu dạy dỗ, xuất thân nhà thương gia, chữ to không biết được mấy cái, tát bát xỏ lá ngược lại nhân vật đứng đầu, cũng là ban đầu đại ca mắt mù, tham nàng trẻ tuổi mạo mỹ, lại có của hồi môn phong phú, mới cưới về, nhưng bây giờ nhìn lại, náo loạn trong Lạc Phủ này, còn không phải đại tẩu này làm ra sao!

"Không việc gì, còn có thể thế nào ? Ngươi lại không phải là không biết tính tình nàng." Lạc lão phu nhân nhàn nhạt trả lời một tiếng, dù thế nào cũng không thể để người khác biết, con dâu lại mắng nàng "cẩu", đây thật là người câm ngậm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.

Lạc Đại phu nhân đằng đằng đằng đi về, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn một người cầm một cái đèn lưu ly đi bên người nàng: "Mẹ, ngài xem hoa sen của ta xoay thật nhanh."

Hôm qua khi về Cao gia, Lạc Đại phu nhân liền dẫn hai người đi mua đèn lưu ly, đi khắp phố đông, mới thấy ở Kim Ngọc Phường có bán, hỏi thăm giá lại muốn năm mươi lượng bạc một cái, Lạc Đại phu nhân có chút tiếc, vốn cho là bất quá mười lượng bạc cũng có thể có, thật không nghĩ đến lại đắt như vậy.

Sao Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn lại chịu đi, hai người vịn quầy không buông tay, bất đắc dĩ, Lạc Đại phu nhân chỉ có thể tốn một trăm lạng bạc mua cho bọn họ mỗi người một cái, sổ nợ này lại ghi trên đầu Tương Nghi: "Tất cả đều là do nha đầu chết tiệt kia gây ra, nếu nàng không cầm đèn lưu ly về, sao cần ta tiêu phí một trăm lạng bạc ?"

Đá lẹp xẹp về viện của mình, bảo nha hoàn bà tử đi đốt than: "Trong phòng lạnh như băng, muốn ta chết rét sao !"

Tiểu nha đầu hốt hoảng đi ra, Hoàng ma ma vội vàng cầm một cái ghế con nhỏ tới, trải lên một cái đệm gấm, để cho Lạc Đại phu nhân ngồi, lại thay nàng đậy một cái chăn mong mỏng, xuôi tay đứng một bên, không nói thêm gì nữa.

"Ma ma." Lạc Đại phu nhân lấy tay xoa trán một cái, mặt đầy trầm tư: "Chúng ta ở trong Lạc Phủ, vậy trong đám hạ nhân ai phẩm cách không tốt nhất? Uống rượu xong đánh người loại này?"

"Thứ người như vậy, phu nhân hỏi thăm làm chi?" Hoàng ma ma suy nghĩ một chút: "Có một người."

"Đã có gia đình chưa?" Trong lòng Lạc Đại phu nhân vui mừng, chợt ngồi thẳng người.

"Người như hắn, có ai nguyện ý gả hắn!" Hoàng ma ma cười một tiếng: "Phu nhân ngài không biết, loại người sa cơ thất thế này, người khác tránh còn không kịp, ai dám đi thành thân với hắn! Ban đầu muốn tìm cái quả phụ, nhưng cô gái kia không chịu nổi hắn đánh người, hai người đã sớm cùng cách!"

Gã sai vặt này tên Nhạc Tam, cha mẹ chết sớm, trên có hai huynh trưởng, hai người phân bạc cha mẹ để lại, nhét mười lượng cho hắn : "Đây là của ngươi." Cứ như vậy phân nhà. Nhạc Tam ở trong Lạc Phủ làm tạp vụ, không có chuyện làm thì uống rượu bài bạc, tiền tiêu hàng tháng, không tới nửa tháng đã dùng hết sạch, trên người thường xuyên một đồng tiền cũng không có.

Đến trên hai mươi tuổi đầu, không người nguyện ý gả hắn, Nhạc Tam liền cấu kết một quả phụ sau phố, hai người mắt đi mày lại lăn đến một nơi. Sau đó bản tính Nhạc Tam lộ ra, mê rượu ngon còn thích đánh người, quả phụ kêu người tới ném hắn ra ngoài cửa, hung hăng đánh một trận: "Còn dám tới, thấy một lần đánh một lần!"

Danh tiếng Nhạc Tam hư rồi, giờ cũng sắp ba mươi rồi, còn chưa tìm được vợ.

Lạc Đại phu nhân nghe thì vui mừng: "Chính là hắn."

Hoàng mụ mụ có vài phần không giải thích được: "Phu nhân chuẩn bị làm gi2?"

Lạc Đại phu nhân dương dương đắc ý đích hừ một tiếng: "Ta nghĩ muốn chỉnh Thúy Chi kia."

"Thúy Chi?" Đột nhiên Hoàng ma ma hiểu ra, cười ha ha: "Phu nhân thật đúng là hạ một nước cờ hay! Vừa có thể khiến kia Thúy Chi gả người không hợp ý, lại khiến Đại tiểu thư ít đi một người làm thiếp thân!"

Lạc Đại phu nhân nâng mặt, nhìn thấy Hoàng mụ mụ gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Còn không mau mau đi tìm Nhạc Tam, nói cho hắn biết này chuyện vui lớn này, để cho hắn nhớ ân điển của ta!"

Nhạc Tam không nghĩ tới mình hơn ba mươi đã hết số đào hoa, nghe Hoàng mụ mụ nói đại phu nhân sẽ chỉ một đứa nha hoàn cho hắn làm vợ, cảm kích rơi nước mắt: "Đại phu nhân thật đúng là người tốt!" Đảo tròng mắt một vòng, cười phá lệ thô bỉ: "Vợ ta đẹp mắt không? Còn nhỏ không? Chẳng lẽ là trèo lên giường Đại lão gia bị đại phu nhân phát hiện, lúc này mới phải ném nàng ra?"

Hoàng mụ mụ liếc hắn: "Chính ngươi mình không phải là một kẻ non nớt rồi, còn nghĩ muốn vợ nhỏ tuổi? Đừng nói nha hoàn này căn vốn không phải trong viên của đại phu nhân, cho dù không phải con nít, dáng dấp trẻ tuổi mặn mà như vậy, cũng coi là phúc khí của ngươi!"

"Quả thật sinh tốt?" Nhạc Tam có chút không tin: "Đồ tốt còn có thể để lại cho ta? Không được, ta muốn chính mắt nhìn một chút mới được, nếu là phân phối cái miệng méo mặt rỗ cho ta, ta cũng không chịu!"

Hoàng ma ma liếc hắn: "Sáng mai ngươi đến cửa hông kia chờ! Đại phu nhân muốn chỉ cho ngươi, là thiếp thân nha hoàn của Đại tiểu thư, ngày mai Đại tiểu thư đi Tộc Học, nha hoàn kia sẽ đi theo, sáng sớm ngươi chờ sẽ biết!"

Ngày thứ hai sắc trời sáng lên, không trung có chút sương mù lãng đãng giăng kín, trên trời mơ hồ lộ ra mặt trời. Thúy Chi ôm túi sách đi sau lưng Tương Nghi, hai người bước chân nhanh nhẹn đi qua cửa hông.

"Thúy Chi, sau này thấy Phúc bá ngươi kêu thế nào?" Tương Nghi kéo tay của Thúy Chi, tâm tình rất tốt.

Buổi chiều hôm qua, Phúc bá nhờ người kêu Thúy Chi đến bên cửa hông, đưa mười lượng bạc cho nàng làm sính lễ, Thúy Chi cầm bạc về, Lưu ma ma và Tương Nghi đều rất cao hứng, chuyện này coi như quyết định. Thúy Chi xấu hổ nói: "Thời gian cũng chọn xong, là ngày mùng 2 tháng 2."

"Ngày mùng 2 tháng 2 Long Sĩ Đầu, ngày tốt." Lưu ma ma cười khẽ nói: "Ngươi cũng nên lập gia đình, sắp hai mươi hai rồi!"

Tương Nghi cũng gật đầu liên tục: "Ma ma nói đúng lắm, tháng hai, đất đai hồi xuân, đây đúng là một ngày tốt lành. Ngày mai chúng ta ra ngoài đi vòng vòng, thay ngươi chọn cái áo cưới về." Thật sự mà nói, Tương Nghi chỉ mong ngày thành thân mau tới, nàng nhớ mang máng kiếp trước Thúy Chi chết trong tháng giêng.

Đầu tiên Lạc Đại phu nhân là tìm người đưa Thúy Chi qua, nói muốn đưa nàng đi, Thúy Chi dậm chân không chịu, đại náo một trận, sau đó Lạc Đại phu nhân tìm một cái cớ đuổi Thúy Chi ra ngoài mua đồ, mới xuất phủ thì bị một nhóm người vô lại bắt Thúy Chi đi, sau đêm đó Thúy Chi không còn.

Chuyện của kiếp trước càng rõ ràng trước mắt, trong lòng Tương Nghi có chút khó chịu, nàng cầm tay của Thúy Chi, cầm chặt chẽ, còn mười mấy ngày Thúy Chi sẽ lập gia đình rồi, ngàn vạn đừng cảy ra chuyện rắc rối gì!

Hai chủ tớ từ từ đi qua cửa hông, ngoài cửa đậu một chiếc xe, Phúc bá ngồi phía trên, cười híp mắt nhìn bọn họ. Tương Nghi không tự chủ được nhìn Thúy Chi , mặt của Thúy Chi bỗng nhiên đỏ, kéo Tương Nghi qua: "Cô nương, ngài lên xe đi."

Tương Nghi đang chuẩn bị giễu cợt nàng, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, khóe mắt đảo qua, liền thấy chỗ kia của cửa hông đứng một người đầu chuột mắt hoãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.