Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 42: (H)




Mộc Dung vẫn luôn cất giấu tâm sự đêm đó, ngày thường cũng không để mình lộ ra điều gì trước mặt Mộc Khanh Khanh, hai người cứ an ổn không có việc gì như vậy, một tháng thời gian thỏa mãn tính phúc lại trôi qua.

Đến khi trở lại Mộc phủ, hai người Mộc Tướng gia và Mộc thị vô cùng vui vẻ, một là vì con gái mình nhớ nhung suốt ba tháng đã trở lại, hai là khí sắc thân thể của Mộc Khanh Khanh chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều so với ba tháng trước.

Có lẽ là biệt viện sơn thủy kia thật sự có thể nghỉ dưỡng, nhưng hai người lại không biết, dưỡng người không phải là sơn thủy, mà là... Người.

...

"Khanh nhi, đợi đến lễ cập kê của con vào cuối tháng này liền trở thành một đại cô nương rồi." Khóe miệng Mộc thị mỉm cười, cảm khái rất nhiều, trong mắt lại mang theo vẻ trêu chọc, "Nam Sơn ca ca của con đã chờ đến mức sốt ruột rồi, cách đây không lâu Mặc đại nhân còn bị cậu ta vội vàng lôi đến phủ chúng ta thương nghị hôn sự của hai người các con đấy."

Mộc Khanh Khanh ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu không nói, tầm mắt trộm ngắm liếc nhìn Mộc Dung, thấy hơi chột dạ.

Hôn sự này thật sự cô không thể từ chối được.

Không nói đến nhiều năm qua hai nhà Mộc phủ và Mặc phủ vẫn luôn rất mong đợi và coi trọng hôn ước này, chính hệ thống cũng không cho phép cô bỏ qua cơ hội máu chó này để 【 ngược tàn nhẫn nam chính 】như vậy.

Lặng lẽ nhìn thoáng qua giao diện nhiệm vụ, Mộc Khanh Khanh vẫn nhịn không được đỡ trán thở dài trong lòng.

Nhiệm vụ nhánh:

【 Nhiệm vụ nhánh bắt buộc 】: Ngược tàn nhẫn nam chính. ( đang tiến hành)

Nhiệm vụ một: duy trì tình cảm gắn bó thanh mai trúc mã với Mặc Nam Sơn và ước hẹn định tình. ( đang tiến hành)

Nhiệm vụ hai: Tăng giá trị yêu của Mặc Nam Sơn đối với ký chủ và thành hôn với y. ( chưa mở ra)

Nhiệm vụ ba: Đêm động phòng hoa chúc vứt bỏ Mặc Nam Sơn đào tẩu bỏ trốn và để lại bóng ma tình yêu trong lòng y. ( chưa mở ra)

...

Hệ thống hiếm khi lại săn sóc như vậy, mỗi một bước đi của nhiệm vụ cũng đều giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ như thế, ừ, còn... Cẩu huyết nữa chứ.

Vỗ vỗ gương mặt đỏ hơi xấu hổ, Mộc Khanh Khanh chuyển đề tài, lại hàn huyên một vài chuyện khác với Mộc thị, không khí cực kỳ vui vẻ ấm áp.

Ngoại trừ Mộc Dung vẫn luôn bị xem như không khí. Hơi rũ đầu, hắn một lời cũng không nói, cũng không có tư cách lên tiếng. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Bị một câu của Mộc thị thức tỉnh, lại bị thái độ cam chịu của Mộc Khanh Khanh khiến cho ngu ngơ, hắn nắm chặt hai tay, không còn nghe thấy hai người thảo luận những gì nữa.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, chợt có cảm giác ngay cả không khí cũng dâng lên một tầng áp lực và ngượng ngùng.

Ngược lại là Mộc Dung đã mở miệng trước, nhưng ánh mắt vẫn không để trên người Mộc Khanh Khanh, "Nhất định phải gả cho Mặc Nam Sơn sao?"

"...Ừ." Cô cần phải thừa nhận, đại hôn của hai người không có khả năng không xảy ra.

"Ta chỉ là muốn cùng hắn..." Muốn cô phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ nói với hắn rằng thành thân là vì muốn chơi trò bỏ trốn?

Lý do xấu hổ kỳ dị như thế cô thật sự nói không nên lời...

Đợi lâu không nghe được lời kế tiếp, Mộc Dung cũng không mất khống chế, lại dùng thanh âm cực kỳ trầm thấp dễ nghe của hắn nhẹ nhàng nói: "Được, Mộc Dung biết rồi."

Khóe miệng run rẩy, Mộc Khanh Khanh không cần nghĩ cũng biết hắn lại suy nghĩ nhiều rồi, đến cô còn không biết nguyên nhân hệ thống tuyên bố những nhiệm vụ này là gì, hắn biết cái quỷ ấy mà biết!

"Dù sao nhất định ta sẽ cùng ngươi ở bên nhau, đừng suy nghĩ nhiều quá!" Thuần thục nhảy vào trong lòng ngực hắn, Mộc Khanh Khanh cắn vành tai hắn nói nhỏ khiêu khích: "Ta thật sự chỉ muốn làm cùng ngươi."











Mộc Khanh Khanh run thân mình đại não trống rỗng khoái cảm ngập đầu quá mức thường xuyên khin ý thức của cô mê mang căn bản không nghe rõ Mộc Dung nói gì

Mộc Khanh Khanh run thân mình, đại não trống rỗng, khoái cảm ngập đầu quá mức thường xuyên khiến ý thức của cô mê mang, căn bản không nghe rõ Mộc Dung nói gì. Mộc Dung không lấy được đáp án lại ra sức đâm sâu, kích thích Mộc Khanh Khanh đến mức chịu không nổi mà ngất đi.

*

Cách lần hoan hảo quá mức điên cuồng mà dài lâu kia đã non nửa tháng, hôm nay là lễ cập kê của Mộc Khanh Khanh.

Buổi tối Tướng phủ cực kỳ an tĩnh trầm lắng, ánh trăng mông lung chiếu xuống, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, chỉ thấy một cô gái nhỏ nằm trên giường trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Cả ngày hôm nay cô chưa hề thấy Mộc Dung, hôm nay là ngày cô cập kê mà...

Ngày ấy sau khi tỉnh lại, cô liền không muốn gặp Mộc Dung nữa, mấy ngày trước đây cô còn vì chuyện bị làm đến ngất đi mà canh cánh trong lòng, cáu kỉnh với hắn, sau đó mới phát hiện, Mộc Dung thế nhưng lại bắt đầu trốn tránh cô, căn bản là sẽ không để hai người có cơ hội ở riêng với nhau.

Cô thề, nếu đêm nay hắn thật sự không đến gặp cô, cô sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với hắn nữa!

"Tiểu thư không muốn nói chuyện với ai?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên.

Mộc Khanh Khanh bật dậy, nhìn thân ảnh quen thuộc đang đứng ở mép giường, chớp chớp mắt, vui sướng trên mặt như thế nào cũng không giấu được, "Hừ! Ngươi vậy mà lại rãnh rỗi đến gặp ta? Thật sự là chuyện hiếm thấy vạn năm khó gặp..."

Nhìn thấy dáng vẻ oán giận của cô, dưới sự che giấu của ánh trăng ban đêm, khóe miệng Mộc dung loáng thoáng mà phác hoạ ra một nụ cười.

"Tiểu thư... Mộc Dung thích nàng." Hắn tựa như không kìm nén được nữa, tim đập vô cùng nhanh, cúi người, nhẹ nhàng nhợt nhạt in một hôn lên môi cô, dán lên mềm mại của cô, môi răng khẽ nhúc nhích, "Mộc Dung có thể... Có thể cưới người không? Tất cả sính lễ việc cưới xin yêu cầu Mộc Dung đều đã chuẩn bị tốt, ngàn mẫu ruộng tốt, mười dặm hồng trang, Mộc Dung có thể nuông chiều người một đời một kiếp. Tóc đen búi cao, mũ phượng khăn quàng vai, Mộc Dung... Có thể không?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.