Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 31




Long Tử Nguyệt hỏi lại câu hỏi cũ, dưới tác động của năng lực thôi miên của Thuần huyết Huyết tộc, nam tử đáp lời: "Chủ tử ta chưa bao giờ thấy mặt, ta chỉ là thuộc hạ cấp bậc thấp nhất trong thế lực của người. Ta chỉ nhận mệnh lệnh từ nhánh trên của ta.".

Lấy được đáp án cần thiết Long Tử Nguyệt trực tiếp kết liễu nam tử nọ, Hạ Tử Lân quan sát toàn bộ quá trình hỏi cung nhưng cũng không nói lên thắc mắc trong lòng mình, còn Vô Phong mặc kệ Hạ Tử Lân vẫn còn ở đây, ra lệnh cho thuộc hạ còn sống tiêu hủy toàn bộ thi thể.

Quay về Hiền vương phủ, Long Tử Nguyệt thoải mái ngôi nhàn nhã uống trà trong sương phòng dành cho khách nhân. Hạ Tử Lân phải xử lý rất nhiều vụ sự sau khi Hạ Bạch Thiền băng hà, rất nhiều việc triều chính cần hắn phê duyệt, bận đến mức không thấy bóng dáng.

Vô Phong nhìn bộ dáng an nhiên tự tại của Long Tử Nguyệt, tay chống cằm lên tiếng: "Muội muội không lo lắng lại có kẻ tìm đến muội sao?". Khóe mắt Long Tử Nguyệt liếc sang Vô Phong nói: "Lo lắng có thể làm cho kẻ đó không phái thêm Huyết tộc đến tìm chăng?".

"Lại nói, hiện tại trong tay ta không có thế lực gì. Có muốn chống lại cũng không có khả năng. Quá trình chuyển hóa thêm nhánh dưới từ Thuần huyết Huyết tộc đối với ta mà nói tỷ lệ thành công cũng là rất thấp..."- Long Tử Nguyệt đang nói chợt nhớ ra một chuyện.

Ánh mắt Long Tử Nguyệt trừng trừng nhìn thẳng vào Vô Phong đối diện, giọng nàng lập tức lộ vẻ tức giận: "Ngươi....! Những tên thủ hạ thời điểm trước ngươi dẫn theo không phải đều do ta và ngươi lúc nhỏ...?". Thấy bản thân nói hớ căm giận ném mạnh tách trà trong tay xuống đất, tách trà lập tức vỡ toang thành nhiều mảnh vụn.

Vô Phong khẽ mỉm cười, lúc này mới từ tốn cất lời: "Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận muội muội đã hồi phục trí nhớ rồi sao?". Long Tử Nguyệt chỉ thẳng tay vào mặt của Vô Phong rống lên: "Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta thật đã nhớ ra, nhưng mãi mãi ta và người sẽ không bao giờ trở về như xưa được nữa! Kể từ cái lần ngươi lăng nhục ta, ta và ngươi vĩnh viễn ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không ra tay giết ngươi đã nhân nhượng cho ngươi lắm rồi!".

Điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, Long Tử Nguyệt nói: "Ngươi nghĩ với khả năng của ta hiện tại, chẳng lẽ không thể giết ngươi? Cho nên ngươi cứ ngang nhiên xuất hiện trước mặt ta như vậy sao? Ngươi đừng quên, nếu không phải trước khi nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu bị ngươi giết, đã cố gắng trăn trối rằng ta không thể giết ngươi, thì cái mạng chó của ngươi có thể kéo dài đến tận bây giờ sao?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.