Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 27




Để lại không gian cho Vũ Kim Tiên và Liên nhi trò chuyện với nhau, Thiên Chí quay lại nhà trước. Vừa ra tới nơi, hắn đã thấy Hoàng Nguyên Bách ngồi đó trầm tư. Thiên Chí bước tới, hỏi:

- Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?

Hoàng Nguyên Bách quay lại, nói:

- Đệ đem ba người đó đi chôn rồi, còn huynh thì sao, sau nhà có gì không?

Thiên Chí kể lại mọi chuyện cho Hoàng Nguyên Bách nghe. Nghe xong câu chuyện, Hoàng Nguyên Bách nói:

- Không nghĩ tới lại có thể gặp Liên nhi cô nương ở đây, thế giới đúng là nhỏ thật.

Thiên Chí hỏi:

- Đệ biết cô bé đó sao?

Hoàng Nguyên Bách:

- Đệ biết, cô ấy là thiếp thân nha hoàn của tên mập, từ bé bọn đệ đã quen nhau rồi.

Hoàng Nguyên Bách vừa nói tới đó thì Vũ Kim Tiên và Liên nhi bước vào. Vừa nhìn thấy Hoàng Nguyên Bách, Liên nhi liền kêu lên:

- Hoàng thiếu gia, cậu cũng ở đây sao?

Hoàng Nguyên Bách cười đáp lại:

- Đúng vậy, Liên nhi cô nương đã lâu không gặp.

Vũ Kim Tiên chen vào hỏi:

- Thiên Chí đại ca, những người trong kia phải xử lí thế nào?

Đây đúng là một vấn đề nan giải đối với Thiên Chí, hắn không thể nào đem đám người đó theo nhưng cũng không thể bỏ mặc họ. Ngay lúc này, Hoàng Nguyên Bách đưa ra ý kiến:

- Thiên Chí đại ca, vừa nãy đệ có tìm được chỗ kim tệ của mụ chủ quán, hay là chúng ta chia cho những người đó một phần để họ về nhà, huynh thấy được không?

Thiên Chí mừng rỡ, nói:

- Được, ý kiến hay. Được rồi, bây giờ mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai sau khi giải quyết chuyện của mấy người đó chúng ta sẽ lên đường.

Thiên Chí dứt lời, mọi người liền lập tức rời đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, sau khi đưa lộ phí cho những người bị bắt, nhóm người Thiên Chí lại tiếp tục lên đường. Đến giữa trưa, rốt cuộc họ cũng tới trước cổng Địa Liệt Thành. Nhìn thấy tòa thành uy nghi đồ sộ trước mặt, Thiên Chí không khỏi cảm khái một tiếng. Đột nhiên, Vũ Kim Tiên ở bên cạnh lên tiếng:

- Thiên Chí đại ca huynh đừng như vậy, ở Ngụy quốc thì Địa Liệt thành chỉ được tính là một tòa tiểu thành, nếu một ngày nào đó huynh đến đế đô thì huynh sẽ biết uy nghi chân chính là thế nào.

Nghe Vũ Kim Tiên nói vậy, Thiên Chí liền hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó nói:

- Chúng ta vào thành thôi.

Nhóm người Thiên Chí nhanh chóng bước tới cổng thành. Sau khi giao nộp phí vào thành, nhóm người Thiên Chí tiến vào Địa Liệt thành. Thiên Chí hỏi Hoàng Nguyên Bách:

- Bây giờ chúng ta làm gì?

Hoàng Nguyên Bách:

- Đệ nghĩ bây giờ chúng ta nên tới nơi đăng ký tòng quân để ghi danh.

Đột nhiên, Liên nhi nói chen vào:

- Hoàng thiếu gia, hay là mọi người tới chỗ đại đương gia đi, ngài ấy cũng đang ở trong thành mà.

Vũ Kim Tiên ngay lập tức kéo Liên nhi ra, nói:

- Liên nhi, ta sẽ không quay về, nếu muội muốn về thì về một mình đi nhưng nhớ là không được nói với cha ta là ta ở đây.

Liên nhi vội vàng ôm lấy tay hắn, nói:

- Thiếu gia không được, người đã hứa sẽ không bỏ Liên nhi mà.

Vũ Kim Tiên:

- Vậy thì đừng nói tới chuyện về gặp cha ta nữa.

Liên nhi bĩu môi, nói:

- Thôi được, vậy để ta dẫn mọi người tới nơi đăng kí tòng quân.

Hoàng Nguyên Bách ở bên cạnh hỏi:

- Liên nhi cô nương, cô biết chỗ đó hả?

Liên nhi:

- Dạ Hoàng thiếu gia, đại đương gia từng qua đó một lần, ta cũng đi theo nên biết.

Theo sự chỉ dẫn của Liên nhi, đám người Thiên Chí đi thêm khoảng mười phút thì tới trước cổng một tòa nhà lớn, trước cổng có hai tên lính canh gác. Nhìn thấy hai tên lính này, Thiên Chí ngay lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức trầm trọng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm còn hơn cả Lý Nguyên. Hai tên lính nhìn thấy đám người Thiên Chí liền bước tới, quát lên:

- Các ngươi là ai, luẩn quẩn ở đây làm gì?

Thiên Chí bước tới, nói:

- Vị đại ca này, bọn ta tới đây là muốn báo danh tòng quân.

Một tên lính nói:

- Tòng quân? Các ngươi còn nhỏ như vậy đã muốn tòng quân sao?

Thiên Chí:

- Bọn ta có lí do riêng, đại ca đây rốt cuộc có phải nơi báo danh không?

Tên lính trả lời:

- Đúng vậy, đây là nơi báo danh, nếu các ngươi thật sự muốn tòng quân thì vào trong tìm người báo danh. Tuy nhiên, ta hảo tâm nhắc nhở các ngươi một câu, báo danh tòng quân không phải đơn giản, các ngươi nên về nhà đợi thêm vài năm thì hơn.

Thiên Chí:

- Cảm tạ đại ca, nhưng thật sự bọn ta cũng hết cách rồi.

Tên lính thở dài, nói:

- Nếu vậy ta cũng không cản nữa, để ta dẫn đường cho các ngươi.

Theo sự chỉ dẫn của tên lính, đám người Thiên Chí đi tới một đại sảnh. Bên trong đại sảnh lúc này có một người đàn ông đang ngồi, trước mặt ông ta là một chồng dày sổ sách. Tên lính bước tới nói với người đàn ông:

- Đại nhân, có mấy tên nhóc tới báo danh tòng quân.

Người đàn ông lúc này mới ngẩng lên nhìn đám người Thiên Chí, sau đó nói với giọng lạnh lùng:

- Tới, báo tên tuổi.

Đám người Thiên Chí lần lượt bước tới báo tên tuổi cho người đàn ông. Sau khi ghi chép tên tuổi ba người vào sổ sách, người đàn ông quay sang nói với tên lính:

- Đưa chúng đi khảo nghiệm.

Tên lính nói với giọng ái ngại:

- Đại...đại nhân, chúng chỉ là mấy tên nhóc con, để chúng đi khảo nghiệm có khắc nghiệt quá không?

Người đàn ông lạnh lùng nói:

- Nếu chúng đã muốn tòng quân thì đó là chuyện bắt buộc, không có gì là khắc nghiệt cả.

Tên lính thở dài, hắn biết rõ tính tình của vị đại nhân này: thiết diện vô tư, máu lạnh vô tình, không bao giờ thiên vị ai cả. Hắn liền quay sang nói với đám người Thiên Chí:

- Các ngươi đi theo ta.

Tên lính dẫn đám người Thiên Chí tới trước một thông đạo, cửa thông đạo được khóa kín. Tên lính nói:

- Đây chính là nơi khảo nghiệm. Bây giờ ta sẽ mở cửa thông đạo, các ngươi chỉ cần ở trong thông đạo được một nén nhang là thông qua khảo nghiệm.

Dứt lời, tên lính bước tới mở của thông đạo rồi quay lại, nói:

- Các ngươi ai vào trước?

Thiên Chí bước lên, nói:

- Để ta vào trước.

Sau khi Thiên Chí tiến vào thông đạo, tên lính bước tới khóa cửa lại. Nhìn cánh cửa sắt lạnh lẽo, Vũ Kim Tiên và Hoàng Nguyên Bách đồng thời mặc niệm trong lòng:

- Đại ca, gắng lên, huynh nhất định phải thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.