Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

Chương 13




Editor: An Hàn23

Ứng Uyển Dung phát hiện Cao Lãng một chút cũng không có dáng vẻ không biết nhìn tình hình thực tế, thấy cô thu dọn đồ đạc còn đặc biệt bình tĩnh giúp cô đi mua vé tàu, Ứng Uyển Dung nghĩ, chẳng lẽ đây chính là kiểu người trong lòng yêu nhưng không dám mở miệng?

Đừng nhìn mặt anh ấy ra vẻ trấn định, thật ra trong lòng đều là suy nghĩ không muốn xa cô, nói không chừng buổi tối còn trằn trọc trở mình, buồn bã thương tâm...

Những thứ này đều là giả.

Tin tức Ứng Uyển Dung phải đi cũng không có thông báo cho nhiều người, do là quyết định tạm thời, cho nên chỉ có những người bạn thân thiết mới biết. Cô còn thiếu mọi người một bữa cơm, hôm nay liền mời tất cả.

Ban ngày căn tin muốn đi thị trấn mua đồ, Ứng Uyển Dung cũng không có đi theo, chỉ đưa danh sách những thức cần thiết nhờ mua. Dĩ nhiên những nguyên liệu nấu ăn cần thiết thường dùng có thể trực tiếp mua từ thôn bên cạnh.

Buổi sáng Cao Lãng đi ra ngoài một chuyến, sau khi về liền trở thành trợ thủ của Ứng Uyển Dung, sử dụng dao vừa nhanh lại ổn định, so với những động tác đẹp mắt của Ứng Uyển Dung lại thực dụng hơn không ít.

Nếu làm nhiều món ăn sẽ khó tránh khỏi tình huống ăn không hết, cho nên Ứng Uyển Dung quyết định buổi tối sẽ ăn lẩu, lát chuẩn bị thêm ít rau trộn và vài món ăn nóng là được rồi.

Buổi trưa hai người chen chúc trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, khó được lúc ấm áp ngọt ngào, khóe môi Ứng Uyển Dung vẫn luôn cong lên lộ ra nụ cười, thỉnh thoảng Cao Lãng sẽ quay đầu lại dùng đôi mắt màu đen ngập tràn ấm áp lẳng lặng nhìn cô, cô sẽ thường cười một tiếng đáp lại.

Nước xương ninh lâu trong nồi tỏa ra mùi hương thơm lừng, hương thơm quanh quẩn khắp phòng.

Một nhà Phan Ngọc Phượng và Vương Mai đến trước giờ cơm để hỗ trợ hai người, Ứng Uyển Dung chuẩn bị chút đồ ăn vặt mà hai đứa nhỏ thích đặt trong đĩa cho chúng.

"Cảm giác chưa được bao lâu Uyển Dung em đã phải trở về, lần sau cũng không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy em." Phan Ngọc Phượng giúp một tay bê nguyên liệu đã rửa sạch ra đặt lên bàn bên ngoài, nói với Ứng Uyển Dung đang bày bàn.

Vương Mai tiếp lời nói: "Khu nhà tập thể mới đều phải lấp kín, nhất định đến lúc đó Uyển Dung sẽ quay lại."

"Ừ, sẽ trở lại." Chờ cô trở về lần nữa, cũng không biết là lúc nào.

Ứng Uyển Dung không có trả lời, ánh mắt xuyên qua sương mù, nhìn thấy Cao Lãng đang tiếp đón bạn bè ở cửa, Cao Lãng như có thần giao cách cảm, quay đầu lại nhìn về phía cô đầy nghi vấn, cô cười nhẹ cong cong đôi mắt.

Lần này Trâu Khải cũng không phải bận rộn gì nữa, đang ngồi bên cạnh Cao Lãng, cũng không có cho mấy người Ứng Uyển Dung ngồi bàn nhỏ cái gì, theo như lời hắn nói.

"Lúc này chúng ta mới có mấy người thôi, ngồi xuống đi! Chị dâu bận rộn cả một buổi chiều rồi, ngồi vào cái bàn nhỏ kia có thể thoải mái chân tay sao? Cùng nhau ngồi náo náo nhiệt nhiệt trò chuyện, có phải tốt hơn không?"

Ứng Uyển Dung ngồi bên phải Cao Lãng, lần lượt cạnh đó chính là Vương Mai và Phan Ngọc Phượng, Trác Cao Phi và Dư Minh, với Vu Văn Diệu cũng tới. Không nhiều không ít, vừa vặn ngồi đủ một bàn.

"Những người khác buổi tối còn phải huấn luyện, có nhắn tin tới cho em biết, chúc chị dâu lên đường thuận buồm xuôi gió, lần sau tới thăm chúng em một chút." Dư Minh bưng ly rượu trên bàn lên kính nói, đương nhiên trong chén chính là bia, uống vài chén cũng không sao.

Cao Lãng nhìn thấy Ứng Uyển Dung muốn bưng ly rượu lên, cảnh giác đè tay cô lại, anh vẫn còn nhớ bộ dạng khi uống rượu say của cô đó, anh có thể nhìn chứ người khác thì không được.

"Thân thể chị dâu mấy người không thoải mái, mình giúp cô ấy uống." Cao Lãng bình tĩnh nói, những người khác đều dùng ánh mắt tò mò quét về phía Ứng Uyển Dung, lại nhìn đội trưởng không nói không cười một chút, tỏ vẻ bưng ly rượu lên uống một hớp, âm thầm bật cười.

Đã nói đau lòng vợ là không tốt, kiếm cớ hay một chút cũng không tìm. Sắc mặt Ứng Uyển Dung hồng hào, ánh mắt sáng ngời, thế nào cũng không giống như một bệnh nhân có được hay không.

Cao Lãng là quyết tâm giúp Ứng Uyển Dung cản rượu, đám người mỗi người một chén tham gia náo nhiệt, hơn nữa còn có Trâu Khải, đó chính là kẻ chuyên làm chuyện xấu, liền bắt Cao Lãng phải mời rượu.

Nhìn vẻ mặt Ứng Uyển Dung nói cười vui vẻ, còn giải thích: "Tiểu tử này còn thiếu anh một bữa rượu, tối nay uống liền coi như hết nợ. Nếu không lần tới cũng không có dễ dàng như vậy."

Cao Lãng đẩy cánh tay của Trâu Khải đang gác trên bả vai anh ra, con ngươi đen láy đảo quanh nói: "Nói chuyện thì cứ nói, ngồi cũng không ra hồn, khoác vai bá cổ còn ra thể thống gì?"

Trâu Khải bị chọc cười, chọc chọc eo anh, cười nói: "Ai u, mình nói này người anh em, cậu chừng nào thì học được bộ dạng giả vờ nghiêm chỉnh này vậy? Trước kia hai ta kề vai sát cánh đi xem..."

Cao Lãng đổ rượu trong chén vào miệng hắn để chặn lại lời đang nói, bình tĩnh quay đầu nói với Ứng Uyển Dung: "Cậu ta uống nhiều quá, em đừng để ý."

Ứng Uyển Dung mỉm cười cười một tiếng, tự nhiên nói: "Em hiểu mà, ai lại không có chuyện trải qua vào tuổi thanh xuân." Chắc là lúc còn trẻ tuổi rủ nhau đi ngắm mỹ nữ đi, cô hoàn toàn hiểu mà.

Ngược lại Cao Lãng đưa một ánh mắt thâm thúy của cô, quay đầu liền đối phó với Trâu Khải cho qua. Ứng Uyển Dung cũng không rõ lắm cho nên cũng quay đầu hướng hai người Vương Mai và Phan Ngọc Phượng nói chuyện.

Buổi tối Ứng Uyển Dung liền hiểu ánh mắt kia của Cao Lãng là có ý gì, để cho cô phải lặp lại câu 'Em quan tâm anh, em sẽ ghen', mới thả cho Ứng Uyển Dung một con ngựa, để cho cô hiểu nếu để cho người đàn ông so đo, thì suy nghĩ của họ so với cây kim cũng không lớn hơn là bao.

Đừng nhìn lúc Ứng Uyển Dung mua túi lớn túi nhỏ, bị Cao Lãng giả trang một chút, túi da rắn liền biến thành ba túi lớn, Ứng Uyển Dung nhịn không được suy nghĩ, lúc mình lên tàu xuống tàu thì đi như thế nào.

Cho đến khi nhìn thấy Cao Lãng tiễn mình cũng tiễn lên đến trên tàu, người còn đứng cạnh cô thì lúc này cô mới nghi hoặc nháy mắt mấy cái, "Anh Lãng, anh không đi về sao? Chậm nữa trời liền tối rồi."

Cao Lãng nhét đồ vào xong, đôi mắt màu đen lẳng lặng chăm chú nhìn Ứng Uyển Dung, nói: "Anh mua hai vé tàu."

Ứng Uyển Dung khó có được lúc nghẹn họng trân trối nhìn anh, "Nhưng anh không phải trở về đơn vị sao? Anh đây là xin nghỉ ra ngoài? Như vậy kì nghỉ đông cũng mất rồi?"

Bình thường mỗi tuần bọn họ sẽ có hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi, nhưng mà nghỉ dài hạn ba mươi mấy ngày liền trong một năm, thời gian nghỉ kết hôn lần trước cũng không biết có tính vào đó không, thêm thêm giảm giảm thì coi như ngày tết cũng phải ở lại bộ đội.

Cao Lãng không có trả lời, ngồi cạnh cô giúp cô lấy ra chút đậu phộng để cho cô ăn trên đường đi.

Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng không có trả lời, đuôi lông mày nhếch nhẹ, sóng mắt chuyển một cái liền đến gần tai anh hỏi: "Anh Lãng, anh thừa nhận đi, có phải hay không không bỏ được em hả? Mới nghĩ muốn đi về cùng em."

Cao Lãng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Ứng Uyển Dung hài lòng cười thầm nhìn bên tai đỏ ửng của anh, đây chính là xấu hổ đi?

Cũng may Ứng Uyển Dung coi như là quan tâm đến Cao Lãng, cũng không có truy hỏi đến cùng, thao thao bất tuyệt với anh về việc chuẩn bị quà không biết có đủ phần không, nhỡ đâu ba mẹ cô không thích, có phải đều đổ cho Cao Lãng không?

Cao Lãng tính tình tốt gật đầu, Ứng Uyển Dung bị nghẹn liền dừng lại, cũng không có nhắc lại chuyện này nữa. Thật ra thì việc cô lo lắng hơn chính là, cô phải diễn nguyên chủ thân thể này ra sao cho tốt?

Nguyên chủ chung sống mười mấy năm với ba mẹ cô ấy, nhỡ đâu họ nhận ra được có cái gì không đúng, sợ rằng...

Trong lòng Ứng Uyển Dung có chuyện, khẩu vị cũng trở nên kém, dáng vẻ buồn bực không vui của cô để cho Cao Lãng tưởng rằng đây là sốt ruột nhớ nhà, trách bản thân tại sao không nghĩ tới cô ra ngoài lâu như vậy nhất định là rất nhớ ba mẹ.

Ở dưới bàn cầm lấy tay phải của Ứng Uyển Dung, cô đưa mắt lên nhìn thì nhận được ánh mắt trấn an nói: "Lần sau chúng ta lại cùng về thăm ba mẹ vợ." Em cũng đừng khó chịu nữa.

Nháy mắt Ứng Uyển Dung hồi phục lại từ trong tâm trạng phức tạp, người đàn ông giống như ngọn núi, đứng vững vàng ở nơi đó, quả thật là sự ủng hộ vững chắc cho cô. Sợ cái gì đây? Dù sao con đường sau này cô phải đi đã sớm khác biệt so với nguyên chủ, có tính cách nào đã hình thành mà không thay đổi?

Sau khi thả bay tâm trạng, Ứng Uyển Dung nhìn cái gì cũng cảm thấy thú vị hơn, mặc dù trong xe vẫn là đám người chật chội như cũ, âm thanh hô to gọi nhỏ, cô cũng hoàn toàn không nghe thấy, tự động tô điểm cho, trong phút chốc chỉ thấy được đôi mắt dịu dàng của người đàn ông.

Có Cao Lãng chăm sóc cho Ứng Uyển Dung, ngoại trừ ghế ngồi cứng ngắc không thoải mái trên đường đi, hành trình cũng không phải rất dài, đợi đến lúc đến huyện Du, Ứng Uyển Dung nhìn ngắm chung quanh, lần nữa quan sát địa phương vừa quen thuộc lại xa lạ này.

"Hôm nay về trễ, chúng ta trước tiên ở trên thị trấn nghỉ ngơi một chút, sửa soạn gọn gàng rồi về nhà." Trên người Cao Lãng mặc bộ quân trang phẳng phiu, cho dù bên cạnh là mấy túi da rắn đặt trên đất, cũng không có ảnh hưởng đến tư thế của anh.

Ứng Uyển Dung cau mày nghĩ đến quá khứ của nguyên chủ, đó đúng thật là một cái rãnh đầy mà, không biết nói thế nào mới phải. Có điều bây giờ các trường cao đẳng đại học cũng đã báo danh xong rồi, vậy thì cũng sẽ không phải gặp lại một ít bạn cũ.

Lần nữa trở lại chỗ ở lúc đầu của Ứng Uyển Dung, trong mắt cô mọi thứ đều xa lạ nhưng lại làm như rất quen thuộc liếc nhìn bài trí trong nhà. Bởi vì đi vội vàng, cũng chưa kịp phủ vải che lên trên, cho nên trên bàn đã tích một lớp bụi bẩn.

Chăn đệm để lung tung trên giường, chung quanh cũng không có đồ linh tinh bị vứt loạn, nhưng mà lại có mấy bộ quần áo thời thượng, đồ phối được treo ở phía sau cửa, Ứng Uyển Dung liếc nhìn liền ngạc nhiên đi thẳng tới đó.

Cái váy liền áo có tinh phiến* sáng lấp lánh kia, chắc chắn cô sẽ không mặc, chờ Cao Lãng không có ở đây cô phải nhanh chóng đi xử lý thứ đồ này!

*Tinh phiến ( 晶片): vì mình không hiểu nghĩa của từ này dù đã tra google nên mình để nguyên, ai biết từ này thì nói cho mình biết với |||-|||

Cao Lãng nhìn thấy tình trạng trong nhà cũng không nói thêm cái gì, lúc ấy trong quân đội gọi điện về nhà thúc giục phải nhanh lên, Ứng Uyển Dung vội vàng chạy tới nhất định không có thời gian sắp xếp cẩn thận. Anh xắn ống tay áo lên trực tiếp làm tổng vệ sinh căn nhà.

Trong ngăn tủ còn một bộ ga trải giường đã dùng, dọn dẹp chiếc giường xong, đồ bẩn để trong cái túi hình chữ nhật được bỏ vào chậu, trải ra sạch sẽ, xong.

Ứng Uyển Dung làm việc nhà không có nhanh nhẹn bằng Cao Lãng, nhưng việc quét sân tưới nước cũng không có vấn đề gì, xung phong nhận việc đi vứt chỗ đồ bỏ đi, dự định mang ra đặt ngoài cửa, chờ lao công đến dọn dẹp mang đồ vứt đi là được.

Ứng Uyển Dung để tiện cho việc dọn dẹp nên cô cũng không có mặc váy áo gì cả, đơn giản mặc chiếc áo tay ngắn giống lá sen, quần jean thoải mái màu xanh nhạt miêu tả đôi chân thon dài vô cùng tinh tế.

Còn chưa kịp đứng lên, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, chỉ nhìn thấy môt người đàn ông trẻ tuổi kích động nhìn cô, đúng là Ứng Uyển Dung có quen biết người đàn ông tuấn tú này, đây còn không phải là người đàn ông mà nguyên chủ thầm yêu trộm nhớ trong trí nhớ - Trương Tuấn Ngạn hay sao?

"Uyển Dung, em đã về! Ngày đó anh vẫn muốn tìm em nói chuyện, nhưng mà bọn họ nói em đã đi ra ngoài thăm... Chồng em. Em thật sự đã kết hôn sao?" Trương Tuấn Ngạn muốn nắm lấy cổ tay Ứng Uyển Dung nhưng bị cô tránh được.

"Đúng vậy, cậu tìm tôi có chuyện gì không? Tôi cho là chúng ta đều đã kết hôn rồi, sau này cũng không cần phải liên lạc lại, điều này cũng không thích hợp." Ứng Uyển Dung bình tĩnh nói, nhìn Trương Tuấn Ngạn, đáy mắt khó nén được hiện lên một tia chán ghét.

Cho dù nguyên chủ nghĩ như thế nào, ít nhất cũng không có đi dây dưa với người đàn ông này, mà nếu hắn đã đính hôn, hiện tại cần gì phải tới đây khổ sở làm phiền?

Nói trắng ra, cũng chỉ là ăn trong bát nhìn trong nồi, nghĩ hai bên đều muốn. Mà giữa chừng Ứng Uyển Dung lại có thân phận người đã kết hôn, nếu như không có cô đến, không chừng hắn sẽ thật sự đến quấy nhiễu đến ly hôn, cho hắn làm ba đi.

"Uyển Dung, em hãy nghe anh nói. Thật ra thì anh cũng thích em, nhưng mà ba mẹ anh lại hi vọng anh cưới Chân Chân, anh bất đắc dĩ mới... Em có hiểu được không? Trong lòng anh chỉ có em." Trương Tuấn Ngạn tự nhận là phong lưu tiêu sái, nơi nơi thâm tình nói.

Da gà Ứng Uyển Dung nổi hết cả lên, cái giọng điệu đậm chất Quỳnh Dao là chuyện gì đây? Ở đâu ra nhiều chuyện yêu trong lòng nhưng khó mở miệng vậy, anh yêu em nhưng em lại thương hắn.

Hai người không có chú ý tới một thân hình cao lớn đứng ở cửa cách đó không xa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.