Lớp Học Tử Thần

Chương 1: Không cam lòng gả cho mặt lạnh!




- Cho dù ngươi có đẳng cấp thiên phú vạn năm khó gặp, thì chiến đấu lực có khi vẫn chưa bằng thiên tài của nhân tộc cao cấp có thiên phú ba nghìn năm khó gặp. Huyết mạch của họ hơn ngươi nhiều như vậy thì ngươi làm cách nào chống đỡ được những thiên tài đáng kinh ngạc hơn trong nhân tộc cao cấp?

Tuế Hàn Vũ lại nói:

- Tu vi hiện tại của ngươi có thể nói là đứng trên đỉnh của Ngọc Lam Đế quốc, chỉ có số ít người có thể đánh bại được ngươi. Nhưng nếu tới lục phẩm văn minh thì võ giả như ngươi quá nhiều. Họ có tài nguyên tu luyện, công pháp tu luyện, bảo địa và bảo dược tu luyện cao cấp. Cho dù thiên phú thấp hơn ngươi nhưng chiến lực lại có thể hơn ngươi. Vì thế ngươi bắt buộc phải rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc tới, văn minh cao cấp hơn để tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi lâu:

- Vẫn phải đợi một chút, ta còn một số việc ở Ngọc Lam Đế quốc chưa làm xong. Làm xong ta sẽ lập tức lên đường.

- Tu luyện võ đạo vốn rất lâu dài và khô khan. Ai cũng không bỏ được tình duyên hồng trần. Ngươi còn rất trẻ, đương nhiên sẽ gặp phải nhiều thứ trở ngại, đợi mấy trăm năm nữa, người thân đã chết hết thì tự nhiên ngươi sẽ buông bỏ được, rồi một lòng tu luyện. Đây là quá trình mà mọi cường giả đều phải trải qua.

- Ngươi cũng không cần nhất định phải sắp xếp ổn thoả mọi việc mới rời đi. Thật ra ta sắp xếp nơi lịch luyện đầu tiên cho ngươi cũng không quá xa Ngọc Lam Đế quốc. Chỉ cách vài chục vạn dặm thôi. Hoàn thành lần lịch luyện này thì ngươi hoàn toàn có thể trở về.

Tuế Hàn Vũ nói.

Ninh Tiểu Xuyên giật thót tim, vài chục vạn dặm mà không xa?

Phải biết là khoảng cách nam bắc Ngọc Lam Đế quốc chỉ chín vạn bốn nghìn dặm. Riêng trên cương thổ Ngọc Lam Đế quốc cũng đã có rất nhiều địa vực nguy hiểm. Có tới chín mươi chín phần trăm khu vực là Ninh Tiểu Xuyên chưa từng tới.

Nơi xa nhất hắn từng tới chính là Tổng đàn Cửu Tử Nhai của Ma Môn, cũng chỉ cách Hoàng thành vài vạn dặm.

Một khi rời khỏi lãnh thổ Ngọc Lam Đế quốc thì đều là những nơi huyền thú tung hoành. Dù là những cường giả như Vạn Âm Tiên Hậu cũng không dám rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc quá xa, huống hồ là Ninh Tiểu Xuyên hiện tại?

Có lẽ chỉ có cường giả Thiên Nhân Cảnh mới có khả năng tự bảo vệ mình tại những nơi mãng hoang vô tận như vậy.

Tuế Hàn Vũ nói:

- Nhưng nếu ngươi đã có sự sắp xếp của mình thì ta có thể cho ngươi chút thời gian cho ngươi làm xong việc. Giờ ta có thể truyền cho ngươi chiêu thứ ba của Diệt Thế Kiếm Quyết.

- Chiêu thứ ba?

Ninh Tiểu Xuyên lập tức kích động.

Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện thành công hai chiêu đầu là Diệt Thế Sóng Kiếm và Diệt Thế Kiếm Phách.

Mỗi chiêu đều là kiếm quyết kinh thiên động địa, chiêu thứ ba chắc chắn sẽ càng cường đại hơn nhiều.

- Diệt Thế Kiếm Đạo chỉ là một trong ba nghìn Diệt Thế Đạo.

- Diệt Thế Kiếm Đạo chủ yếu có bảy thức, có thể chia thành bốn mươi chín loại kiếm ý, 2401 loại kiếm quyết, 576 vạn 4801 loại biến số. Cũng có nghĩa là Diệt Thế Kiếm Đạo có tất cả 576 vạn 4801 chiêu. Chỉ khi diễn hoá được hết những chiêu số này, dung hội quán thông thì ngươi mới có thể coi là tu luyện Diệt Thế Kiếm Đạo tới đại viên mãn. Đến lúc đó ta có thể truyền thụ cho ngươi một loại Diệt Thế Đạo.

Tuế Hàn Vũ nói.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy khá đau đầu, chỉ Diệt Thế Kiếm Đạo tu luyện đã không biết đến năm nào tháng nào mới tu luyện tới đại viên mãn. Muốn tu luyện hết ba nghìn Diệt Thế Đạo tới đại viên mãn thì phải tới bao giờ? Lẽ nào thật sự mất vài trăm năm?

Ninh Tiểu Xuyên không nghĩ mình có thể sống lâu như vậy, dù sao tuổi thọ của con người cũng có hạn, dù tuổi thọ của võ giả dài hơn người bình thường nhưng cũng phải có lúc già đi.

- Chiêu thứ ba của Diệt Thế Kiếm Đạo, Diệt Thế Kiếm Ngục. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi phải nhìn cho kỹ, chiêu này ta chỉ làm mẫu một lần. Dù ngươi có nhìn rõ hay không thì ta cũng sẽ không làm lại lần thứ hai.

Ầm...

Từ trong Ma Kiếm bắn ra một quầng sáng hình cầu bọc lấy không gian bán kính trăm trượng, vô số kiếm khí được sinh ra đan xen vào nhau tạo thành một cái lồng.

Dùng kiếm ý tạo ra lao ngục bằng kiếm khí, tu vi có cao thế nào cũng bị vây khốn trong kiếm ngục.

Chưa đợi Ninh Tiểu Xuyên tham ngộ nàng ta làm thế nào thi triển ra Diệt Thế Kiếm Ngục thì tất cả kiếm khí đã rút đi như thuỷ triều, ngưng tụ lại thành Ma Kiếm.

Bóng của Tuế Hàn Vũ hiện lên trên thân kiếm:

- Giờ thì dựa vào ngươi tự tham ngộ rồi. Diệt Thế Sóng Kiếm được tụ thành từ 47 đạo kiếm khí. Diệt Thế Kiếm Phách tụ thành từ 280 đạo kiếm khí. Còn Diệt Thế Kiếm Ngục tụ thành từ 2162 đạo kiếm khí. Vì vậy có thể nói, Diệt Thế Kiếm Ngục khó tu luyện hơn hai chiêu kia cộng lại gấp mười lần. Ta phải đi rồi, khi nào quyết định rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc thì liên lạc với ta.

Nói xong câu này Tuế Hàn Vũ biến mất.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi khoanh chân phía dưới Ma Kiếm, bắt đầu toàn tâm tu luyện Diệt Thế Kiếm Ngục.

Quân sĩ trên tường thành đều bàn tán xôn xao, nhiều người đều nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên, thở dài:

- Tiểu Hầu gia lại cứ ngồi yên ở đó cả ngày, quận chúa điện hạ cũng quá ác rồi.

- Ngươi thì hiểu gì? Ta đoán chắc tiểu Hầu gia đang tu luyện loại võ đạo đỉnh cấp nào đó. Không biết các ngươi có phát hiện được không, thiên địa huyền khí xung quanh đều đang chảy vào người tiểu Hầu gia, huyền khí đều bị hắn rút sạch rồi.

- Lẽ nào…lẽ nào là Bắc Minh Thần Công trong truyền thuyết?

Thật ra Ngự Thiến Thiến chưa bỏ đi mà đứng tại một góc lén nhìn Ninh Tiểu Xuyên. Nàng tưởng Ninh Tiểu Xuyên sẽ cầu xin nàng mở cổng thành, dù không cầu xin thì cũng nói vài câu nhẹ nhàng cũng được.

Nhưng hắn lại ngồi ngoài đó tu luyện, ngồi là ngồi luôn cả ngày không động đậy chút nào.

Thật ra Ngự Thiến Thiến cũng hối hận rồi, cảm thấy mình có chút ương bướng, khiến hắn khó xử trước nhiều người như vậy chắc chắn hắn sẽ hận nàng lắm.

Nhưng giờ nên làm thế nào?

Lẽ nào nàng lại phải chủ động nhận thua?

Nhưng nàng cảm thấy mình không làm sai, đều là lo nghĩ cho thanh danh và tiền đồ của hắn cả mà thôi.

- Rốt cuộc nên làm thế nào? Rốt cuộc phải làm sao? Chắc chắn hắn sẽ hận ta chết mất.

Ngự Thiến Thiến không ngừng gõ đầu mình.

Nhưng nàng lại không biết giờ Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện kiếm quyết, đâu có thời gian mà hận nàng.

Uỳnh uỳnh!

Một khối mây đen sì ập về phía Hoàng thành, trời tối sầm lại, khói bụi mịt mù, mặt đất rung chuyển dữ dội. Có thể nghe thấy tiếng huyền thú gầm thét từ phía xa khiến cả dòng sông hộ thành nổi sóng lớn.

Đội quân với quân sĩ, chiến xa trên mặt đất đang hành quân thần tốc bụi tung mù mịt len trời.

Tùng tùng tùng!

Tiếng của 36 chiếc trống trận vang lên, mỗi tiếng trống giống như tiếng sấm vang đi ba trăm dặm.

Đứng trong Hoàng thành cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trống đinh tai nhức óc, rất nhiều người đều cảm thấy kinh hãi.

Từ trăm dặm phía xa, một đại hán thân cao ba mét, toàn thân là cơ bắp to cỡ nắm tay, làn da màu đồng rắn chắc, tay ôm chiến kỳ đường kính tới một mét, dùng sức mạnh toàn thân ném ra.

Chiến kỳ bay đi vài trăm mét, đem theo âm thanh xé gió, uỳnh một tiếng cắm xuống bên cạnh dòng sông hộ thành.

Cây chiến kỳ đó cao tới 120 mét, lá cờ thêu chữ Chiến Kiếm đón gió bay phần phần.

Trên tường thành, tất cả quân sĩ đều bị chấn kinh.

- Phản quân đánh tới Hoàng thành rồi!

- Xung quanh Hoàng thành ở mỗi trấn đều có tới hai phòng tuyến, ba mươi ba quan ải, hai trăm mười bảy trọng trấn, bố trí tám trăm vạn đại quân, sao có thể nhanh như vậy đã bị công phá?

Ngự Thiến Thiến nhìn đám bụi cuồn cuộn phía xa, có thể thấy thấp thoáng vô số cường giả cưỡi huyền thú, tay cầm binh khí, miệng hô lớn. Họ giống như một cơn sóng thủy triều tràn tới Hoàng thành.

Phản quân tới thật rồi!

Quân đội triều đình lớn mạnh như vậy, đều là quân tinh nhuệ, có ai ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã bị phản quân công phá?

Ngự Thiến Thiến biết rõ hậu quả nếu Hoàng thành bị đánh chiếm. Chắc chắn phản quân sẽ điên cuồng cướp bóc, tàn sát như ngóe, thiêu cung đốt điện, cưỡng hiếp nữ tử. Đối tượng gánh chịu đầu tiên sẽ là phủ đệ của các đại Vương Hầu. Đến lúc đó người thân bị giết hết, những thiên chi kiều nữ, quận chúa, công chúa hay phi tử trong vương phủ trong một đêm sẽ mất hết thân phận tôn quý và trở thành nô lệ của quân địch.

Triều đại thay đổi tàn khốc như vậy.

Vương Hầu trở thành tay trắng, Hoàng Đế thành chó nhà có tang, công chúa phi tử không bằng cả kỹ nữ thanh lâu.

Đây chính là lý do tất cả Vương Hầu đều phải bảo vệ Hoàng thành. Một khi Hoàng thành bị công phá, không chỉ cơ nghiệp nghìn năm của lão tổ tông bị hủy trong giây lát mà cả người trong tộc cũng sẽ bị giết, bị nô dịch.

Đây cũng là lý do Ninh Tiểu Xuyên buộc phải về thành. Hắn phải bảo vệ Ninh Hinh Nhi, bảo vệ gia gia, bảo vệ tộc nhân trong Kiếm Các Hầu phủ.

- Chỉ dựa vào đại quân Ma Môn không thể nhanh như vậy đã công phá được hai phòng tuyến quanh thành.

- Không biết đội quân nào lại đánh tới Hoàng thành nhanh như thế.

- Nghe nói lần này Ma Môn dẫn đầu, thành lập đại liên minh thảo phạt. Các đại tông môn, võ phủ, gia tộc, tặc đoàn, thế lực hắc ám đều hưởng ứng. Riêng các thế lực có thể xếp hạng thì có tới 135 thế lực. Còn quân của các gia tộc, bang phái lưu khấu thì còn nhiều hơn. Tuy thế lực khá nhỏ bé nhưng dường như có thể tạo thành đội quân vài nghìn người.

- Những người này đều muốn tấn công vào Hoàng thành để đoạt tài nguyên phong phú tích lũy trong thành, đều là đám tiểu nhân tham lam.

- Chẳng trách đại quân triều đình thua nhanh như vậy. Phản quân đến từ khắp các nơi, số lượng và quy mô cũng quá lớn, hơn nữa cao thủ vô số, thật sự không phải khó đối phó bình thường đâu.

Ngự Thiến Thiến bước ra, ánh mắt nghiêm nghị, quát:

- Các ngươi đang nói gì? Ngọc Lam Đế quốc từ khi dựng nước tới nay đã trải qua bao nhiêu nguy cơ, có kẻ nào có thể động tới căn cơ của Đế quốc chứ?

Tất cả quân sĩ đều cúi đầu không dám nói gì.

- Phản quân đã sắp đánh tới, các ngươi còn không mau chuẩn bị ứng chiến? Nếu phản quân đánh vào Hoàng thành, người nhà, bằng hữu, người yêu của các ngươi đều sẽ thành nô lệ. Đó là điều các ngươi muốn trông thấy sao?

Ngự Thiến Thiến vô cùng nghiêm nghị, khiến tất cả quân sĩ đều run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.