Lớp Học Soái Ca

Chương 29




“Này….. Đây là nơi nào?” Cả người nàng kiệt sức, tới thân cũng không thể, chỉ đành ngồi liệt trên mặt đất.

“Thì ra, đính ước tình yêu của hai ngươi chính là một cánh rừng cây lê a?”

Hồng Liên vừa mới làm pháp thuật với nàng, xuyên qua trí nhớ của nàng biết được không ít chuyện về Kiều Hành Vân.

Cái gì thích, cái gì báo ân ……. Thì ra Kiều Hành Vân thế mà đã yêu phàm nhân này?

Thực ngu xuẩn a! Tu luyện thành tiên cho tốt thì hắn không cần, lại hồ đồ đi theo đuổi cái việc ngốc như vậy.

Cùng phàm nhân tình tự? Thậm chí cùng sư phụ hắn Kiều Kỳ Huyền một dạng hết thuốc chữa, quả thực ngu xuẩn đến mức đi quắt xuống âm tào địa phủ cho rồi!

“Ngươi …. Ngươi chính là Hồng Liên sao? Ngươi đã làm gì ta? Sao lại biết cánh rừng cây lê này?”

“Phàm nhân mà, ý chí luôn bạc nhược, chỉ cần yêu ma có ý, liền có cơ hội chiếm lấy nguyên thần, mê hoặc tâm tư của ngươi. Ta vừa mới chỉ làm xong pháp thuật, ngươi đã khiến cho ta tiến vào trong lòng ngươi, đem chuyện liên quan với Kiều Hành Vân đều nhìn rõ !”.

Đan Hỉ chấn động kinh ngạc nhìn chằm chằm ả. “Ngươi …….. Ngươi đều xem cái gì?”

Nàng đã tiết lộ ra cái bí mật quan trọng gì sao? Ngươi là hồ yêu sợ nhất là máu của đồng loại, hay chích tinh hương thật là cái gì …….

“Không có gì, một đống chuyện yêu a, ta một chút cũng không có hứng thú”.

Hồng Liên lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt xem thường. “Chỗ hữu dụng thực sự chỉ có chuyện Tăng Tiên đan này, Bồng Lai tiên dược có giá trị a ……. Kiều Hành Vân làm sao không chịu ăn? Nếu hắn không muốn ăn, ta đây liền đem nó đoạt lấy, cũng coi như giải quyết phiền não cho các ngươi, ngươi nói có đúng hay không?”

“Không được!”. Đan Hỉ lập tức lên tiếng. “Đó là đại tiên tặng cho Hành Vân công tử, ngươi không thể đoạt nó!”

“Ta mạn phép muốn đoạt đấy, ngươi có thể làm gì nào? Ngươi đừng quên chính mình đang ở trong tay ta, ta tùy lúc đều có thể giết ngươi”. Hồng Liên lấn đến gần nàng ra uy nói, rồi sau đó lại lộ ra nụ cười. “Nhưng cũng không nhanh như vậy, ít nhất cũng phải chờ Kiều Hành Vân lại đây cùng ta nói điều kiện, xem ta có hài lòng hay không rồi nói sau ………”.

Ả bỗng nhiên nói lời nhỏ nhẹ với Đan Hỉ, giống như sợ không cẩn thận đem nàng như con gà con mà hù chết, nàng sẽ không có thể hát làm trò nữa …….

Đan Hỉ lắng tai nghe ả, rốt cục hiểu được ý đồ của ả. “Ngươi ….. Ngươi muốn dùng ta đến uy hiếp Hành Vân công tử?”

“Đương nhiên. Có ngươi ở đây nằm trong tay ta, không sợ hắn không nghe ta, nói không chừng ta muốn hắn đem công lực cho ta, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện nói được đó …….”

Ngẫm lại, quá vui sướng, thật sự là sảng khoái a!

Hồng Liên cười thoải mái thêu dệt kế hoạch của chính mình, cạnh đó Đan Hỉ thì hoàn toàn sợ ngây người.

Làm sao bây giờ …… Nàng lại thành nhược điểm của Kiều Hành Vân sao?

Một khi Kiều Hành Vân biết nàng bị Hồng Liên bắt, nhất định sẽ tới để cứu nàng, nhưng vậy cũng đại biểu hắn sẽ rơi vào cạm bẫy của Hồng Liên, mặc cho ả xâu xé.

Vừa nghĩ tới Kiều Hành Vân gặp phải nguy hiểm, Đan Hỉ tức giận chính mình, thật hối hận đã không nghe hắn ….

Không được! Hiện tại nàng không thể yếu đuối, nhất định không thể để cho Kiều Hành Vân tới cứu nàng!

Nhưng Hồng Liên là yêu, không phải người thường, nàng có thể thoát được sao?

Nàng không muốn cam chịu số phận, vì thế thử đứng lên đi vài bước, nhưng không biết Hồng Liên đã hạ lời chú gì ở trên người nàng, chỉ cần nàng chạy đến cửa động, lập tức liền bị một luồng sức mạnh kéo trở về.

Vài lần sau đó, nàng nghe được Hồng Liên cười giễu cợt, cũng hiểu được ả cố ý xem nàng chạy trốn, đùa giỡn nàng không biết tự lượng sức mình ……..

Rốt cục, nàng lại không còn sức lực để bò dậy, một lòng giống như rơi vào tuyệt vọng, so với hang động này còn lạnh hơn, còn ẩm thấp hơn ——

Hiện giờ, nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Kiều Hành Vân sẽ không tới cứu nàng, sẽ không ngốc mà tin tưởng lời Hồng Liên như vậy.

“Công tử, chàng ngàn vạn lần đừng tới cứu Hỉ nhi …….”.

Nàng rất hối hận nước mắt chảy xuống. Nếu sớm biết có một ngày như thế, chính mình sẽ biến thành công cụ cho người khác dùng để uy hiếp hắn, nàng nhất định sẽ không mong giữ hắn ở bên người, nhất định sẽ thả hắn đi ….

Nàng rốt cục hiểu rõ, hiểu được vì sao người và yêu không thể cùng một chỗ, bởi vì nàng chỉ làm liên lụy hắn, chỉ biết làm hại hắn.

Kiều Hồng vừa phát hiện Đan Hỉ không thấy đâu, lập tức phái người tìm chung quanh, mới biết trong sơn trang có con tiểu hồ yêu bởi vì một mình rời khỏi sơn trang, mà bị Hồng Liên bám theo làm pháp thuật, khống chế tâm thần, hắn cảm thấy không ổn, sợ có liên can đến Đan Hỉ mất tích, liền lập tức cho Kiều Thiện đi tìm Kiều Hành Vân.

Kiều Hành Vân nghe xong biến sắc, lập tức cùng Kiều Kỳ Huyền quay về sơn trang, trông thấy tiểu hồ yêu bị pháp thuật làm mất hồn này, Kiều Hành Vân muốn gỡ bỏ pháp thuật trên người hắn, lại bị Kiều Kỳ Huyền ngăn cản. “Không được cởi, nếu cởi pháp thuật này, sẽ làm hại tánh mạng của hắn”.

Hắn tức giận. “Không cởi pháp thuật, làm sao biết Hỉ nhi ở nới nào?”

Hắn sơ sơ suất quá! Cứ tưởng rằng đem nàng thu xếp ở sơn trang có đặt pháp thuật có thể an toàn hơn ở Kiều phủ, lại quên là ở trong một đám hồ yêu, thân là phàm nhân Đan Hỉ quá mức đặc biệt, một khi bị Hồng Liên phát hiện, nhất định sẽ khiến cho ả nghi ngờ.

Quả nhiên, ả chẳng những có thể tìm ra, còn tìm cơ hội xuống tay với Đan Hỉ, rõ ràng hắn đã dặn dò nàng ngàn vạn lần không cần rời khỏi trang, vì sao nàng vẫn rơi vào trong tay Hồng Liên?

Đều tại hắn …… Biết rõ Đan Hỉ là phàm nhân, hoàn toàn không có năng lực nhận biết yêu quái, còn để nàng đợi một mình, là hắn không bảo vệ nàng tốt, đều là hắn sai!

Ngay tại lúc thúc thủ vô sách, tiểu hồ yêu cuối cùng nói, nhưng là tiếng của Hồng Liên. “Kiều Hành Vân, nếu muốn cứu tánh mạng nha đầu kia, ngươi ngày mai phải đem Tăng Tiên đan đến rừng cây lê gặp ta. Nếu ngươi không đến, ta sẽ ăn thịt nha đầu kia, uống máu của nàng ….”.

Truyền đạt lời nói xong, hai mắt của tiểu hồ yêu cũng vừa lật, sau đó khẽ đảo thật mạnh.

Kiều Kỳ Huyền lập tức xem kỹ tình trạng của tiểu hồ yêu, chỉ thấy trong khi Hồng Liên lấy pháp thuật ra, thì yêu lực của hắn cũng cũng bị hút đi, trong nháy mắt biến thành một cái thi thể hồ ly.

“Đáng ghét! Hồng Liên nữ nhân ác độc này, ngay cả tiểu yêu đồng loại mà cũng không buông tha?!”

Kiều Hành Vân tâm thần không khỏi chấn động, không hề suy nghĩ nhiều, xoay người rời đi.

“Chờ một chút! Ngươi đi đâu!”

“Ta muốn đi cứu Hỉ nhi”. Giọng nói của hắn bình thường, nhưng từng chữ phát ra từ cổ họng, giống như xé lòng hắn, khiến cho ngũ tạng hắn đều đau.

“Ngươi bình tĩnh cho ta!” . Không ai hiểu rõ Kiều Hành Vân hơn so với Kiều Kỳ Huyền, hắn càng bình tĩnh thì càng có vấn đề. “Hiện tại Hỉ nhi còn rất an toàn, ngươi không nghe thấy sao? Ả hẹn ngươi ngày mai đến rừng cây lê, vậy thì cho thấy trước ngày mai, ả không có khả năng làm hại Hỉ nhi”.

Hồng Liên chắc là sẽ không làm hại Đan Hỉ, nhưng hắn cũng không có cách ngồi chờ ngày mai đến, hiện giờ không biết Đan Hỉ ở nơi quỷ quái nào trong núi, nàng chỉ là phàm nhân, sẽ càng bất lực? Càng sợ hãi?

Hắn chỉ cần nghĩ đến bộ dáng sợ hãi của nàng là liền đau lòng, hận không thể một chưởng bóp nát Hồng Liên, đem hỏa thiêu thi thể của ả…….

Trong khi nghĩ như vậy, hắn bỗng nhiên phát hiện một luồng yêu khí từ ngũ tạng thoát ra, hắn là hồ yêu lâu như vậy, chưa từng một lần không khống chế được như thế, sắp không kiềm lòng nổi mà muốn giết Hồng Liên.

Hắn càng muốn, trong mắt ngọn lửa yêu cháy hừng hực, sát khí trên người cũng đột nhiên tăng lên.

Thấy thế, Kiều Kỳ Huyền đưa tay nắm lấy hắn, muốn hắn đừng suy nghĩ, nếu không muốn tẩu hỏa nhập ma. “Ngươi ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ! Nếu ngươi đi tìm ả bây giờ, không tìm được là lãng phí sức, ngộ ngỡ tìm được, không phải ngươi bức ả lấy mạng của Hỉ nhi để chống đỡ mạng của ả sao?”

Kiều Kỳ Huyền không phải không có lý, Kiều Hành Vân lòng cố chấp bỗng nhiên xuất hiện một tia trấn tĩnh, rốt cục khôi phục bộ dáng trầm tĩnh nguyên bản của hắn.

“Chẳng lẽ ta chỉ có thể chờ đợi?” Hắn hỏi, nhắm mắt thu lại lửa giận mãnh liệt trong lòng cùng đau lòng tự trách.

“Đúng”. Kiều Kỳ Huyền nói thẳng với hắn. “Chờ ngày mai đến, chúng ta liền làm theo như lời Hồng Liên nói ——”

Dùng Tăng Tiên đan đổi lấy tánh mạng của Đan Hỉ, khoản giao dịch này đối với bọn họ nà nói là có lợi nhất, chỉ sợ Hồng Liên gian trá này muốn không chỉ như vậy, nhưng hiện nay an toàn của Đan Hỉ là quan trọng nhất, bọn họ chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, xem Hồng Liên ra chiêu như thế nào.

Cầm lấy túi hương chim uyên ương Đan Hỉ tặng cho mình, Kiều Hành Vân sắc mặt chăm chú, giống như đang nhớ lại lời của nàng ——

“Hành Vân công tử, ta năm nay làm một đôi túi hương chim uyên ương, chim uyên ương trống cho chàng, chim uyên ương mái là của ta, chờ khi chàng quay về, liền đem bọn nó cho ở chung lồng, khiến chúng có đôi có cặp, vĩnh viễn không rời xa nhau, được không?”

Hắn mong chờ giọng nói dễ nghe mà hắn đã từng nghe …… Kiều Hành Vân không nén được mà nắm chặt túi hương, ở phương nào không rõ mà hứa với nàng.

“Hỉ nhi, đừng lo lắng, ta nhất định khiến bọn chúng có đôi có cặp, vĩnh viễn không rời xa nhau”.

Hắn tuyệt đối sẽ đem nàng bình an trở về, mặc kệ muốn hắn hy sinh cái gì, chỉ cần nàng bình an, cho dù muốn mạng của hắn cũng không hề gì.

Bởi vì nàng là của hắn thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, hắn tuyệt đối sẽ không làm nàng rời xa hắn, tuyệt đối không ——

Hôm sau, ngay khi Hồng Liên mang theo Đan Hỉ thân thể tốt lành tới rừng cây cây lê, Kiều Hành Vân cùng Kiều Kỳ Huyền đã đợi ở bên hồ nước nóng từ sớm.

Hồng Liên cười lạnh. “A, tới sớm quá nhỉ, rất có thành ý nha ……”

Bàn tay Đan Hỉ bị ả dùng sợi dây màu đỏ yêu quái buộc chặt ở bên người, vừa nhìn thấy Kiều Hành Vân, lập tức kêu to: “Công tử! Sao chàng lại tới đây?! Chàng đi mau lên, ả sẽ giết chàng …….”

“Hỉ nhi!” Kiều Hành Vân tiến lên một bước, xác định nàng không có việc gì, chỉ là thân mình suy yếu chút, rốt cục tạm thời an tâm, mỉm cười với nàng. “Nàng yên tâm, không sao đâu”.

“Bớt nói nhảm! Hãy nói đến chuyện chính đi?!” Hồng Liên đưa bàn tay rút lui ra sau, thân thể Đan Hỉ lập tức bị ánh sáng đỏ kéo lui ra sau, uy hiếp hành động của Kiều Hành Vân cùng Kiều Kỳ Huyền, nếu bọn hắn mà tự ý di chuyển, ả lập tức sẽ giết Đan Hỉ.

“Tăng Tiên đan đâu?”

“Ở chỗ của ta”. Kiều Hành Vân lấy ra túi gấm từ trong ngực hướng ả tỏ ý. “Ngươi muốn ta có thể cho ngươi, nhưng, trước tiên phải đem Hỉ nhi trả lại cho ta đã”.

“Kiều Hành Vân ….. Ngươi nghĩ là ta tìm ngươi thương lượng, hay là ngươi tìm ta thương lượng hả?” Hồng Liên nào cho hắn được ra lệnh, ánh mắt lạnh lùng. “Ai biết được ngươi có đem tiên dược thật hay không? Cho dù vậy, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi, đem lợi thế của ta trả lại cho ngươi trước”.

Kiều Kỳ Huyền mở miệng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hồng Liên ánh mắt lạnh ma quỷ xem xét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Kiều Hành Vân. “Ngươi —— đem Tăng Tiên đan nuốt đi”.

“Cái gì?!”

“Ta nói nuốt đi, sau đó ngươi đem công lực của nó hòa vào nội đan của ngươi, tiếp theo đem nội đan xuất ra, ngoan ngoãn đưa cho ta!”

Ả ……. Ả lại tính muốn toàn bộ đạo hạnh của Kiều Hành Vân?!

“Ngươi đừng hòng! Ngươi hồ yêu thối tha này, chúng ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi!”

“Nếu các ngươi không giao, ta sẽ giết nha đầu kia”. Hồng Liên muốn ra tay bóp chết Đan Hỉ.

Kiều Hành Vân lần thứ hai tiến lên một bước. “Ngươi dám!”

“Vậy ngươi liền thử xem a!” Hồng Liên cười lạnh. “Nói thật cho ngươi biết, ta đã làm độc chú ở trên người nha đầu kia giống như con tiểu hồ yêu hôm qua kia, chỉ là chưa có chiếm mất tâm thần của nàng. Các ngươi nên biết phép này chỉ có ta có thể giải, nếu ngươi không ngoan ngoãn làm theo ta, hoặc nuốt vào tiên đan mà dám can đảm không đem công lực cho ta, nha đầu kia chắc chắn cũng phải chết, đã hiểu chưa?”

Ả lại làm chú với Đan hỉ?!

Pháp thuật độc ác này, kẻ dùng thuật có thể sẽ làm cho đối phương sống hoặc chết, chẳng những người ngoài khó giải, cũng cho thấy như muốn hắn không thuận theo lòng của ả, như vậy cho dù hắn thành công đoạt lại Đan Hỉ, Đan Hỉ cũng không sống được.

“Được”. Hóa ra ả suy tính thông minh lanh lợi như thế, xem ra hắn không có con đường thứ hai. “Ta làm theo”

Kiều Kỳ Huyền lập tức phản đối, “Không được! Nội đan của ngươi cho ả, thứ nhất là ngươi sẽ không có, vậy ngươi sống thế nào a?”

Đan Hỉ nghe Kiều Kỳ Huyền nói như vậy, cũng hoảng sợ mà lắc đầu. “Không! Công tử, chàng đừng đưa ả, ta không muốn chàng cho ả ……”. Nàng mới không sợ thuật gì, nàng chỉ cần Kiều Hành Vân tốt, chỉ cần hắn không có việc gì, nàng thế nào cũng không sao cả.

Kiều Hành Vân quay đầu mỉm cười an ủi nàng. “Hỉ nhi, không sao, cho dù ta đem nội đan cho ả, ta cũng sẽ không chết”. Nếu lỡ Đan Hỉ có gì, hắn còn sống cũng tựa như đã chết, còn không bằng chết, mà để cho nàng sống sót, như vậy ..….. Hắn cũng coi như thỏa mãn.

Kiều Kỳ Huyền ở bên tức giận giậm chân, “Hồng Liên, ngươi muốn nội đan không bằng ta cho ngươi, ân oán của ngươi và ta thì tự chúng ta giải quyết, ngươi không cần làm khó đồ đệ của ta!”

“Lão Hắc, đồ đệ của ngươi nội đan so với của ngươi có thể có giá trị hơn nhiều, còn không tính trước ngươi bị ta gây tổn hao công lực kia, đạo hạnh của hắn vẫn là còn nguyên vẹn hơn ngươi, ngươi nói đổi lại ngươi là ta, sẽ muốn nội đan của ngươi hay sao?”

“Ngươi ——”

“Hãy bớt nói nhảm đi! Nếu Kiều Hành Vân chấp nhận, vậy thì nuốt Tăng Tiên đan, mau chóng chút đem nội đan cho ta!”. Hồng Liên nói xong, lại dùng yêu lực đem thân mình Đan Hỉ nhắc tới, làm bộ uy hiếp hai người. “Nếu không, cũng đừng trách ta giết nàng bây giờ ——”

Mỗi lần Đan Hỉ bị ả nhắc tới, lập tức cổ có cảm giác một trận ngạt thở, khó chịu giống như bị ghìm chặt. “Công tử, không được cho ả …… Chàng nuốt rồi sau đó đi đi, không cần lo cho ta ……”

“Hỉ nhi!”. Kiều Hành Vân thấy nàng đau đớn, chỉ cảm thấy tức giận yêu khí hừng hực sát ý lại đang bộc phát trong ngũ tạng. “Ngươi buông nàng ra, nếu nàng có chút tổn thương nào, ta nhất định giết ngươi!”.

Hồng Liên rốt cục vung tay áo buông Đan Hỉ ra. “Này còn không mau làm đi? Kiều Hành Vân, ta không tính nhẫn nại chờ ngươi lâu đâu …..”

Kiều Hành Vân cuối cùng lấy ra Tăng Tiên đan, chỉ thấy đan dược sáng long lanh, bên ngoài quanh quẩn kim quang, tuyệt không phải vật trần gian.

Quả thật là tiên dược! Hồng Liên ở một bên thấy đến say mê. “Thứ tốt! Nhanh nuốt mau lên đi, sau đó cùng đem đạo hạnh của ngươi đưa cho ta”.

Ở dưới ánh mắt sáng quắc của ả, Kiều Hành Vân nuốt vào viên tiên đan này. Đem nó một đường từ cổ họng tiến vào tạng phủ, hắn cũng cảm giác yêu khí vốn đang bộc phát bị nó hấp thu hoàn toàn, sau đó hóa thành một viên nội đan tinh khiết.

Nhưng mà viên nội đan tinh khiết này lại tựa như có ý thức, muốn nhảy lên trời, hắn vì khống chế nó, đành phải vận dụng nội đan của mình đối kháng, nhưng chỉ cần hắn phóng thích năng lực, nội đan tinh khiết liền hấp thu càng nhiều hơn.

Đến cuối cùng, lại không phải hắn đem nó hòa vào nội đan của mình, mà là của hắn bị nó hút đi …….

“Thật tốt quá!”. Thấy chân khí trong cơ thể hắn chuyển động, Hồng Liên biết hắn đã làm xong nội đan, liền vui sướng kêu: “Có thể đem nó giao cho ta, mau xuất ra ——”

“Không được! Công tử…….”. Đan Hỉ vuốt vổ, cố nén không thoải mái. “Cháng không được cho ả, chàng đi nhanh đi!”

“Nha đầu chết tiệt kia!” Hồng Liên thấy nàng nói chuyện, bỗng nhiên chìa móng vuốt hồ ly với nàng.

Kiều Hành Vân chẳng biết lúc nào đã hóa thành một làn khói trắng, đi tới trước mặt ả, một cái liền bắt được cánh tay của Hồng Liên. “Buông nàng ra!” Chỉ thấy hắn vung tay áo, Hồng Liên liền vì vậy mà lật người, liền bị hắn kéo cách khỏi bên người Đan Hỉ.

Quả nhiên —— Hắn nuốt tiên đan này, công lực đã càng tiến một bước sao?

“Hỉ nhi, không sao đâu”. Hắn đem Đan Hỉ kéo về trong ngực mình. Nàng đã ở bên cạnh hắn, sẽ không còn có việc gì nữa.

“Kiều Hành Vân, ngươi còn không đem nội đan giao ra đây sao?” Hồng Liên bỗng nhiên mở miệng, cho dù Đan Hỉ bị hắn mang đi, bùa mệnh còn ở trong tay ả đấy. “Hay là ngươi muốn thử xem ta nói thật hay giả, muốn nhìn ta thật sự ra tay giết nha đầu kia?”. Cùng lúc nói, ả nắm chặt bàn tay, chỉ thấy Đan Hỉ giống như bị người bóp chặt cổ, đau đớn phải cúi người xuống.

“Hỉ nhi!”. Kiều Hành Vân thấy thế, quay đầu lại quát Hồng Liên. “Ngươi mau thả nàng, ta đem nội đan cho ngươi!”

Đan Hỉ run rẩy đưa tay kéo vạt áo hắn. “Không cần a….. Ta không muốn chàng như vậy, không cần…..”

Nhưng tâm ý của hắn đã quyết, nàng chỉ có thể nhìn một viên hình tròn màu vàng sáng từ trong hắn hiện hình, sau đó liên tục leo lên, mãi đến trong cổ hắn ——

“Hành Vân công tử!”

“Hồng Liên, hiện tại trước tiên đem thuật cởi bỏ cho Hỉ nhi, chỉ cần ngươi cởi bỏ, ta lập tức nhổ ra cho ngươi.”

Hồng Liên thấy nội đan dễ như trở bàn tay, nhất thời vui sướng, liền buông tay ra, đem yêu phù đặt bên trong huyệt thiên linh của nàng cùng nhau rút ra.

“Hỉ nhi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.