Lớp Học Soái Ca

Chương 17




“Hỉ nhi, nàng ở trong đó làm gì?”

Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nam quen thuộc, nàng quay đầu lại, lập tức nở nụ cười. “Hành Vân công tử!”

“Ai cho phép nàng không nói lời nào mà đi ra khỏi phủ hả? Còn nữa sao nàng dám một mình đi tới chỗ núi sâu này? Nàng có biết trong núi này có hổ qua lại không?”. Kiều Hành Vân chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nhiêm khắc trách cứ nàng.

“Ta ..... ta thức dậy sớm quá, vốn định để lại tờ giấy, nhưng ta không có biết viết chữ”. Thấy hắn nổi giận, Đan Hỉ vội vàng giải thích. “Hơn nữa trong núi này không có nguy hiểm a! Từ nhỏ ta lớn lên ở trong núi, đường trong núi đều rất quen thuộc, chưa bao giờ gặp qua hổ nha ....”

“Nói nhảm! Nếu nàng từng gặp qua hổ, còn có thể sống đến bây giờ sao?” Ngu ngốc này .... Nếu không có hắn đuổi theo, mới nãy nàng chắc chắn sẽ bị mãnh hổ kia ăn thịt.

Hắn thích nàng đơn thuần tốt bụng, không chút tâm cơ, nhưng mà hắn không thích một khi người khác có ân với nàng, nàng cứ thế làm bất chấp nguy hiểm chết cũng không từ, nếu như nàng thật sự gặp phải hổ, nếu mà bạch hồ không phải là mình, mà là hồ yêu khác....... Nàng có biết được là nguy hiểm thế nào không?

Đan Hỉ bị hắn hung dữ một trận, giống như là biết sai rồi, ánh mắt cụp xuống, tiếp theo cẩn thận hỏi khẽ: “Công tử, người đang tức giận sao?”

Ngốc ngếch thế, còn nhìn ra được sao, “Nói nhảm!”

“Công tử giận gì chứ? Vì Hỉ nhi không biết viết chữ, hay là ..... chưa gặp qua hổ?”. Nàng tự ti nghĩ, Hành Vân công tử lợi hại như vậy, dám chắc phát hiện ra nàng không có thông minh hiểu biết như người ta a, hắn ...... có phải là có chút hối hận đã nhận nàng vào phủ, có chút ghét bỏ nàng không?

Kiều Hành Vân nắm chặt cái tay kia ở sau lưng, giận đến mức cảm thấy móng vuốt đều muốn giơ ra.

Không được, phải bình tĩnh. “Ta giận vì nàng ra khỏi phủ mà không nói cho ta biết, còn một mình lên núi....... Nàng nên nói cho ta biết trước, cùng ta tìm cách giải quyết, chứ không phải nàng có thể biết viết chữ hay không, biết chưa?”

Nàng hiểu rồi, thì ra hắn trách mình không có nói với hắn là đi đâu, không có coi hắn là chủ tử, đặt ở vị trí thứ nhất. “Biết ạ, Hỉ nhi sau này khi ra khỏi phủ nhất định sẽ nói trước —— Không, không phải, Hỉ nhi không ra đi, từ nay về sau cũng không đi ra khỏi phủ nữa!”

Kiều Hành Vân rốt cục vươn tay tới nàng, đành xoa nhẹ trên tóc nàng hai cái. “Nàng nhớ đấy, Hỉ nhi”.

Hắn giận nàng không có xem trọng mạng sống của mình, trong lòng nàng lại chỉ có hắn, chỉ biết làm cho hắn tức giận. Hắn mặc dù thích nàng chỉ nghĩ đến hắn thôi, nhưng là không nghĩ nàng quá mức thành thật, thật sư sẽ có ngày, vì hắn mà ngay cả mạng sống cũng từ bỏ......

“Công tử, tay của người làm sao vậy?” Đan Hỉ ngửa đầu lên, đột nhiên trông thấy cánh tay của hắn ở ống tay áo trắng có chút vết máu đỏ, còn có dấu vết bị cào xước.

“À..... Chẳng qua là lúc lên núi bị nhánh cây cứa vào, đừng lo”. Thật ra là vừa cùng mãnh hổ giao đấu nên mới lưu lại vết thương nhỏ.

“Ta có mang theo bên người thuốc trị thương ngoài da, để Hỉ nhi giúp công tử bôi lên a”. Khi nàng lấy ra từ trong lồng ngực cái bình thuốc quen thuộc trị thương cho hắn, không khỏi nhớ tới lần đó nàng cũng dùng thuốc giúp hắn, mới khiến cho hắn mắc nợ ân tình.

Chẳng lẽ lúc này đây...... Hắn lại mắc nợ nàng nữa sao?

Hắn, đường đường là một hồ yêu tu hành gần ngàn năm, lại bị một phàm nhân nhỏ bé cứu tới hai lần, nhưng hắn lại không làm được cho nàng hy vọng duy nhất, ngẫm lại ở trước mặt nàng hắn là hồ yêu, thật đúng là quá bất lực.

Hắn ngoài ý muốn cảm thấy xấu hổ, thật muốn bảo nàng không cần bôi, nhưng mà vẻ mặt lo lắng của nàng lại làm cho câu nói của hắn kẹt lại ở cổ họng, nói không nên lời.

“Nhanh lên đưa tay ra, Hành Vân công tử”. Đan Hỉ thấy hắn hình như có kiêng kị, đành phải kéo mạnh tay hắn, loa lắng lại cẩn thận bôi thuốc cho hắn. “Công tử yên tâm, thuốc này rất hiệu nghiệm, lần trước ta cũng dùng nó cứu bạch hồ, đúng rồi, chính là bằng hữu bạch hồ mà ta đã nói với công tử đó.....”

Nàng không biết là, bạch hồ lại bị nàng cứu lần thứ hai.

Kiều Hành Vân bối rối để mặc cho nàng bôi thuốc, bỗng nhiên nghĩ, nếu như nàng biết mình chính là bạch hồ, biết rõ hắn là hồ yêu, nàng có còn để ý tới hắn, nguyện ý cùng hắn ở cùng một chỗ không?

Xem hắn nghĩ gì vậy nè..... Con người đến nay ai mà không sợ yêu chứ? Một khi Đan Hỉ biết rõ thân phận của hắn, chỉ sợ nàng dù có đơn thuần tốt bụng, cũng sẽ bị dọa sợ tới mức tránh xa a.....

Nghĩ thế, lòng hắn lại đau xót, coi như có chán ghét số mệnh như vậy, thì cũng không làm gì được.....

Đợi Đan Hỉ bôi thuốc cho hắn xong, Kiều Hành Vân rốt cục rút tay lại, vứt suy nghĩ nặng nề sang bên, hỏi nàng. “Nàng sáng sớm đã đi lên núi xa như vậy, chân có mỏi không?”

Nàng quay đầu trả lời: “Hơi hơi a, nhưng Hành Vân công tử sao lại hỏi vậy?”

Hắn không đáp, tự đưa lưng về phía nàng, người ngồi xổm xuống. “Về nhà thôi, ta cõng nàng a!”

“Cái này ...... làm sao có thể?”

“Không để cho ta cõng, là ta sẽ tức giận đó, mau lên đây”.

“Nhưng mà ....” Hắn chính là công tử, nàng là nha đầu a, thiện hạ nào có chuyện công tử cõng nha đầu đâu?

“Mau lên đây, nàng không nghe mệnh lệnh của ta, không sợ ta đuổi nàng khỏi phủ sao?”

Bị hắn nói lời uy hiếp, Đan Hỉ rốt cục chịu thua. “Được được ..... ta để cho công tử cõng, công tử đừng đuổi ta khỏi phủ mà”. Nàng không bị đuổi khỏi phủ, không muốn rời xa công tử đối với nàng tốt như vậy.

“Còn chưa lên à?”

Đan Hỉ do dự dựa vào tấm lưng dày rộng của hắn, khi hắn cõng Đan Hỉ lên thì, nàng cảm thấy thoải mái thật an toàn, một chút khó chịu cũng không có............

“A, công tử, người xem! Hoa đào nở kìa!”. Khi bọn họ đi qua một hang núi có cây hoa đào mọc thì, Đan Hỉ hớn hở hô lên.

“Nàng thích hoa đào?”. Kiều Hành Vân nhìn nàng vui vẻ, dứt khoát đỡ nàng lên cao, để cho tay của nàng với tới cành hoa đào. “Hái đi”.

Đan Hỉ bẻ một cành hoa đào như mong muốn, lắc lắc hoa đào đối hắn nói lời cám ơn. “Cám ơn, Hành Vân công tử”

Công tử là người tốt, quả thực là xin gì được nấy....... Nàng ngửi thấy hương hoa, không nhịn được nói lên lời thật tình. “Hôm nay Hỉ nhi rất vui, không những gặp được tiểu bạch hồ, còn gặp được Hành Vân công tử nữa, công tử lại giúp Hỉ nhi hái một cành hoa đào, thật sự rất vui đó .....”

“Ừ”.

“Hỉ nhi hy vọng có thể luôn luôn đi theo bên người công tử như vậy, vĩnh viễn không rời xa nhau......”. Nàng lặng lẽ đem mặt gối lên trên lưng hắn, mí mắt đột nhiên nặng nề. “Kỳ lạ, hình như buồn ngủ, Hỉ nhi có thể ngủ một chút không?”

“Ngủ đi”.

“Cám ơn, công tử”. Nàng lẩm bẩm bẩm một câu sau, liền chìm vào giấc ngủ.

Kiều Hành Vân xác định nàng đã thật sự ngủ, liền để nàng xuống, đổi thành ôm lấy nàng, cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ say của nàng.

Nha đầu này ...... Thật không biết kiếp trước cùng hắn có duyên gì?

Tại sao hắn lại bị nàng cứu, lại không hiểu nổi liên tiếp mắc nợ ân tình của nàng chứ?

Kiều Hành Vân biết mình có thể làm được, chính là chăm sóc nàng cả đời thật tốt, bảo vệ nàng, báo đáp ân tình của nàng đối với mình —

Ba năm sau ——

Mỗi khi hoa lê ở Kiều phủ ra hoa, liền đại biểu Kiều Hành Vân phải về phủ.

Lúc này, một thiếu nữ thướt tha búi tóc cài trâm hoa rủ xuống, thân thể bóng bẩy băng qua cánh cửa hình trăng lưỡi liềm, bưng lấy một cái hộp gỗ tinh xảo chạm sơn đỏ, đi vào trong sân chỗ Kiều Hành Vân ở.

“Hỉ cô nương”. Nha đầu nhỏ quét dọn trong phòng thấy nàng đều khẽ chào, cho thấy thân phận của nàng khác biệt.

Ở Kiều phủ, người nào cũng biết vị “Hỉ cô nương” này rất đặc biệt, nàng là nha đầu bên cạnh Kiều Hành Vân, nói là nha đầu vậy thôi, nàng có gian phòng của mình nè, bất cứ việc gì vất vả đều không tới phiên nàng.

Hơn nữa Kiều Hành Vân vô cùng thương yêu nàng, chỉ cần trong thời gian hắn ở phủ, nhất định là cùng nàng như hình với bóng, hai người ngồi cùng bàn dùng bữa, cùng nhau vui đùa, ai cũng không được quấy rầy bọn họ.

Có lẽ đối với Kiều Hành Vân mà nói, hắn đem nàng trở thành muội tử yêu thương, có thể ở trong mắt hạ nhân, quan hệ của hai người quá mức thân mật, trong lòng bọn họ đã ngầm hiểu, biết rõ Hỉ cô nương đối với Kiều Hành Vân có ý nghĩa thế nào, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một “nha đầu” như vậy.

“Các ngươi làm việc tiếp đi, không cần quan tâm ta đâu”. Đan Hỉ nở nụ cười tươi rói, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh lư hương, sau đó từ trong hộp gỗ lấy ra một muỗng “viên hương” cho thêm vào trong lò.

Đây là hương mà Kiều Hành Vân quen dùng, hắn phải trở về phủ rồi, cho nên nàng tranh thủ thời gian đốt lư hương.

Cũng khiến nàng rất dễ chịu, mùi thơm an tâm nhất, mỗi lần ngửi thấy cái mùi thơm này, sẽ nhớ lại thời gian Kiều Hành Vân còn ở bên người.

Tuy rằng nàng ở Kiều phủ đã ba năm, thời gian bọn họ có thể gặp nhau rất ít tính lại cũng chẳng có bao nhiêu, bởi vậy mỗi khi hắn hồi phủ thì, nàng sẽ chuẩn bị một chút tài nghệ cho hắn ngạc nhiên vui vẻ. Nàng vì hắn học điều chế hương, vì hắn học đánh cờ, còn vì hắn viết chữ để biết về thuốc nữa ..... Nhưng thường thường nàng còn chưa có sử dụng hết tài nghệ, hắn lại phải rời Bộc Châu, rời khỏi nàng.

Một tháng vui vẻ, là thành quả của những ngày nàng cô đơn học tập, học học ...... Thỉnh thoảng nhớ hắn, nàng cũng sẽ đốt cái hương này rồi chìm vào giấc ngủ, giống như có thể cùng hắn gặp gỡ trong mộng.

Biết rõ chút hương lần này không phải để an ủi mình cô đơn, mà là Kiều Hành Vân thật sự đã trở lại, khóe miệng Đan Hỉ không khỏi nhếch lên, khuôn mặt chờ mong trở nên xinh đẹp đáng yêu.

“Hỉ cô nương, Hỉ cô nương...... Lão gia cùng công tử hồi phủ!”. Lúc này, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng nô bộc báo tin, Đan Hỉ vội vàng lấy lại tinh thần, cất kỹ hộp gỗ, bước nhanh đến phòng khách.

Vừa đến phòng khách, đã thấy phụ tử Kiều Kỳ Huyền cùng Kiều Hành Vân đang vào nhà, hai người cởi áo lông chống rét, chuẩn bị ngồi xuống uống trà.

“Lão gia, Hỉ nhi đến nghênh đón chậm, hoan nghênh ngài hồi phủ”. Ánh mắt Đan Hỉ đầu tiên là tìm Kiều Hành Vân, lại vội vàng chuyển sang vấn an Kiều Kỳ Huyền.

Ba năm nay, nàng cũng từ tiểu cô nương sơn dã đã thành thiếu nữ đẹp lộng lẫy, đọc sách, điều chế hương, học y ...... Đã hiểu rất nhiều thứ, ngoại trừ tính tình đơn thuần tốt bụng giống như trước kia, nàng hiển nhiên là một tiểu thư khuê các mà Kiều Hành Vân dạy nên, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngay thẳng động lòng người.

“Hỉ nhi à, một năm qua chúng ta không ở trong phủ có khỏe không? Không có sinh bệnh a?”. Kiều Kỳ Huyền bất kể là lúc nói chuyện hay cười, hay mắt đều híp thành đường cong, là bằng lòng với số mệnh lão là người lương thiện.

“Hỉ nhi rất khỏe, trong phủ hết thảy cũng rất ổn, thật cảm tạ lão gia đã quan tâm”. Từ khi nàng vào Kiều phủ, Kiều Kỳ Huyền đối đãi nàng giống như thân sinh chiếu cố nữ nhi, làm cho nàng thật sự cảm thấy Kiều phủ chính là nhà thứ hai của mình.

“Nàng không phải tháng trước nhiễm phong hàn sao? Ta nghe Kiều Hồng nói, mấy ngày này nàng còn ho nữa phải không?” Ánh mắt Kiều Hành Vân dời về phía nàng, kỳ quái hỏi.

Trái tim Đan Hỉ hoảng hốt, đã quên hắn có ánh mắt của Kiều Hồng, chuyện chính mình sinh bệnh bị thương gì, không cái gì thoát được tai mắt của hắn. “Chỉ là chút ho khan nhẹ, không quan trọng ......”.

“Lát trở về phòng để cho ta bắt mạch, ta muốn xem qua mới có thể yên tâm”. Hắn cố ý phân phó. Trước nàng bị lư hương làm phỏng tay còn chưa nói, kế tiếp miệng vết thương lại nhiễm trùng, thiếu chút nữa trên tay của nàng lưu lại vết sẹo khó coi, khi hắn trông thấy vết thương trên tay trắng nõn, vừa thương nàng bị thương, vừa tức nàng giấu diếm.

Sau đó chỉ cần lúc hắn không ở nhà, nhất định để Kiều Hồng chú ý cuộc sống hàng ngày của nàng, bất cứ bệnh nặng bệnh nhẹ đều phải nói cho hắn biết.

Đan Hỉ biết rõ hắn vì chính mình lại giấu diếm mà tức giận, liền cúi đầu đáp. “Dạ.....”

Kiều Hành Vân để ý thấy nàng áy náy, hắn biết là chính mình quá dữ tợn, hắn chính là quan tâm nàng, tính tình của nàng không muốn gây phiền phức đến cho người ta, luôn làm chính mình bị thương, nàng vẫn y như xưa, hắn tức giận hết cách với nàng luôn.

Đợi hai người trở lại sân nhà, Kiều Hành Vân đột nhiên lấy ra một đóa hoa đào vì nàng mà cố ý hái. “Nhìn xem ta giúp nàng mang theo cái gì về nè?”

Đan Hỉ ngửa mặt lên, tay sờ cánh hoa, rất ngạc nhiên vui mừng nói: “Là hoa đào a!”

“Đúng, trên đường trở về đi qua hang núi hoa đào, nhớ tới nàng thích hoa đào, cho nên mang về một đóa cho nàng”.

“Cám ơn, công tử”. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đầy vui vẻ, còn có vui vẻ vì được quý trọng. “Công tử giúp Hỉ nhi cài vào được không?”

“Được”. Kiều Hành Vân đưa tay ra cài hoa vào giữa tóc mai của nàng, tiếp theo cười nói: “Thật đẹp. Hỉ nhi, không phải hoa đào xứng với nàng, mà là nàng xứng với hoa đào”.

Hắn nhìn nàng không chớp mắt, ba năm qua, Đan Hỉ từ một tiểu cô nương trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp, hắn không thể không thừa nhận, nàng đã là cô nương khiến cho nam nhân khó dời mắt rồi, ngay cả hắn thỉnh thoảng cũng sẽ bị xinh đẹp của nàng làm cho mềm lòng mà mất tự chủ.

Nghe hắn khen chính mình xinh đẹp, nàng mừng rỡ không thôi. “Thật không?”

Hắn mỉm cười nhìn nàng. “Đương nhiên, ta có đã ừa gạt nàng sao?”

Nghe vậy, hai má nàng càng ửng đỏ hơn, giống như là thấy người trong lòng nên thẹn thùng.

Hắn nói nàng xinh đẹp....... Mặc dù trong phủ còn nhiều, rất nhiều nha đầu tỷ tỷ quyến rũ hơn người, song nàng chưa từng nghe công tử khen qua người nào, nhưng mà, hắn lại nói mình xinh đẹp......

Đan Hỉ giống như là một lòng đặt ở trên người hắn, chỉ cần một câu nói của hắn, nàng liền có thể vui vẻ liền có thể buồn rầu, cũng không hiểu nổi chính mình bị làm sao vậy.

Nhưng là, nàng thích như thế.

Cả tâm tư của nàng đều xoay quanh Kiều Hành Vân, muốn làm cho hắn vui vẻ, muốn được hắn khen, chỉ cần hắn nở nụ cười, từ đáy lòng nàng cũng sẽ vui sướng.

“Đúng rồi, tới để ta bắt mạch cho, ta xem nàng hết phong hàn chưa nào?”

Đan Hỉ y lời đi ra phía trước, duỗi cổ tay ngọc của mình ra.

Kiều Hành Vân cầm lấy, lập tức vuốt cằm. “Coi bộ dáng thì tốt lắm, chỉ có điều không được ăn phải thứ gì lạnh, miễn cho bệnh cũ tái phát, biết chưa?”

“Dạ, Hỉ nhi biết rồi”.

Thấy nàng nghe lời, hắn cũng nhẹ nhõm nở nụ cười. “Ta rời nhà một năm, tài đánh cờ của nàng có tiến bộ chứ? Năm trước ta có đưa cho nàng sách dạy đánh cờ, nàng đọc có hiểu không?”

Kiều Hành Vân thích đánh cờ, Đan Hỉ sau khi mới vừa vào phủ, thường nhìn hắn cùng tổng quản Kiều Hồng đánh cờ, có thể nàng xem không hiểu, vì để cho hắn vui vẻ, sau khi hắn rời nhà nàng xin Kiều Hồng dạy nàng đánh cờ. Năm sau, hắn hồi phủ thì, nàng quả nhiên đã có thể cùng hắn chơi vài ván, bởi vậy hắn lấy ra một quyển sách dạy đánh cờ cho nàng, khi chính mình rời nhà thì để nàng nâng cao kỳ nghệ.

“Hỉ nhi có đọc”. Đan Hỉ lập tức đáp, từ trong tay áo móc ra cuốn sách da nhỏ màu lam, tự tin nói: “Ta không làm gì liền đọc sách, đã thuộc được gần hết rồi”.

Kiều Hành Vân ôm ý đồ chờ mong. “A, vậy không bằng ta tới thi với nàng, xem công lực của nàng đến đâu rồi?”

Nói xong, hắn sai người bưng tới bàn cờ, hai người liền đánh cờ ở trên giường

Vẻ mặt Đan Hỉ chuyên tâm, phảng phất như bị địch loại đi quân cờ, chăm chú đến mức không dám lơ là.

Kiều Hành Vân tùy ý đánh, đôi mắt đen quan sát thần thái của nàng, thấy nàng nhíu chặt hai hàng lông mày thanh tú, liền cố ý muốn nhường, thấy chân mày nàng thích thú, ngay lập tức cậy thế ăn thịt người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy bị hắn chọc cho thay đổi trong nháy mắt, hắn nhìn xem thích thú, cho đến khi nàng rốt cục buông quân cờ, thu tay về ở trước ngực ngẫm nghĩ.

Hắn thấy thế liền mở miệng. “Hỉ nhi, có muốn ta giúp nàng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.