Ngày hôm sau.
Bờ Đông sông Đan. Hai tên thám mã của quân tào đang cưỡi ngựa đi đi lại lại trên cánh đồng bát ngát phía thượng du, nhìn như vô định, nhưng thật ra lúc nào cungxgiams sát đại doanh của quân Lương Châu bên bờ sông.
Trời cao trong xanh, mấy ít ánh nắng nhiều, ngoại trừ nóng bước, tất cả đều bình thường, hai tên thám mã đang cưỡi ngựa không phát giác ra việc bóng ma chết chóc đang phủ dần lên họ.
"Hí hí hí".
Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang lên, thám mã của tào quân cả kinh quay đầu. Chỉ thấy cách chừng 500 bước, có hơn 10 thám mã của quân Lương Châu như cô hồn dã quỷ đang tiến tới, gót sắt của ngựa đã bị tháo ra, không còn tiếng động, chẳng trách chúng có thể đến gần 500 bước mới bị phát giác.
"Là Lương Châu thám mã, đi mau!"
Hai tên thám mã Tào quân kêu lên một tiếng, muốn giục ngựa bỏ chạy.
Nhưng khí chúng mới chỉ ghìm cương ngựa để quay đầu, lại phát hiện có 2 đội Thám mã của quân Lương châu từ 2 hướng đằng sau tiến lại, hình thành thế giáp công.
"Chia nhau phá vòng vây!"
Thám báo đầu lĩnh của Tào quân quyết định rất nhanh, Hai tên thám báo chia làm 2 đường, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng mà thật đáng tiếc cho bọn họ, cho dù là kỹ thuật cưỡi ngựa, hay tốc độ của chiến mã, quân Lương châu đều chiếm ưu thế áp đảo, kỵ binh Lương Châu đều là loại chiến mã Sơn Đan, được quân ở Hà Sáo chăm sóc cẩn thận, thân thể ít nhất 7 xích (152 phân), chiến mã trong doanh của Hứa Chử có thể cao tới 8 xích, còn tọa kỵ của Hứa Chử phải cao tới 9 xích.
Mà kỵ binh của Tào quân đều dùng chiến mã được buôn lậu từ Hà Sáo, đó là loại Ải cước mã của Mông Cổ du nhập vào Trung Nguyên, cao chỉ tầm 6 xích (129 phân), sức chịu đựng tuy rất tốt, nhưng tốc độ lại không thể bằng được kỵ binh của quân Lương Châu.
Chỉ cách có mấy trăm bước, cho nên Thám mã của Lương châu rất nhanh đuổi kịp.
Vù vù
Tiếng mũi tên phá không, xuyên thủng yết hầu.
Hai tên thám mã Tào quân không kịp kêu lên một tiếng, đã rơi từ trên lưng ngựa xuống đất, tình cảnh giống như vậy cũng diễn ra trên khắp cảnh đồng.
Không đến thời gian nửa ngày, hơn trăm thám báo của quân Tào rải trên cánh đồng đã bị Câu Đột dùng ưu thế của Xích Hậu Lang Kỵ diệt sạch sẽ, chỉ còn hơn mười tên thám báo của quân Tào tìm được đường sống trong chỗ chết, hoảng sợ chạy về đại doanh báo cáo.
…
Bờ Đông Sông Đan, đại trướng trung quân của Tào Tháo.
Vu Cấm bước nhanh vào trong Đại trướng, ôm quyền hướng tới Tào Tháo nói:
"Chúa công, thám mã của quân Lương châu hành động không có kiêng nể gì cả, giết hại hầu hết thám mã quân ta rải trên chiến trường".
"Hả, lại có loại chuyện này?"
Tào Tháo thất thanh nói:
"Cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung của quân Lương Châu cao siêu, nhưng thám mã của quân ta chẳng nhẽ không chạy được hay sao? Tại sao lại bị quân Lương Châu giết hại gần như toàn bộ vậy?"
"Chúa công có điều không biết."
Vu cấm vẻ mặt đau khổ đáp:
"Thương nhân Quan Trung bán ngựa tới Trung Nguyên đều là loại Ải Cước Mã, mã tọa kỵ của thám mã Lương Châu đều là loại ngựa cao to, tốc độ rất nhanh, hai chủng loại tốc độ kém nhau quá nha, một khi bị kỵ binh Lương Châu truy đuổi, thì thám mã quân ta khó mà chạy thoát được".
"Hỏng rồi, Mã đồ phu thật xảo quyệt".
Tào Tháo dậm chân nổi giận mắng:
"Tưởng rằng thương nhân Quan Trung bán ngựa cho chúng ta là loại ngựa trộm được của Mã Đồ Phu, không ngờ đây là cái bẫy do Mã Đồ phu sắp đặt. Đáng Chết, bổn tướng quân mất rất nhiều tiền thuế mua ngựa. Vậy mà lại mua phải ngựa tồi, thật ghê tởm, ghê tởm vô cùng."
…
Bờ Tây sông Đan, Đại trướng trung quân của Mã Dược
"Ha ha ha"
Mã Dược ngửa mặt lên trời cười dài nói:
"Nếu như bổn tướng quân đoán không sai, Tào A Man bây giờ nhất định đang dậm chân mắng chửi, nói đây chỉ là một cái bẫy của bổn tướng quân, dùng Ải cước mã bán đến Trung Nguyên, thu được một món lợi kếch xù, lại còn làm cho Tào Tháo ngậm bồ hòn làm ngọt".
"Hắc hắc, giờ đây Tào quân thật đúng là tiến thối lưỡng nan."
Giả Hủ cười hắc hắc, nói tiếp:
"Tiến, thì phải tiếp tục cố thủ, mất đi thám báo, thám mã, thì cũng giống như mất đi tai mắt, không cách nào hiểu được tình hình của chiến trường, thậm chí viện quân của Chúa công ở quan đông đến cũng không thể nào biết, như vậy sẽ ở trong cục diện bị bao vây, là trí giả sẽ không chọn cách này".
"Lùi, cũng không có dễ dàng như vậy, vừa mới hạ lệnh cho ba quân Cố thủ, nhưng trong nháy mắt đã hạ lệnh lui binh, lệnh ban ra thay đổi xoành xoạch như vậy sẽ làm cho sĩ khí quân sĩ đại giảm, huống chi trong quân Tào còn có 3000 quân Nam dương, lâm trận lui binh thì khó tránh khỏi nội loạn, đến lúc đó quân ta bám theo, thừa cơ đánh lén, Tào quân không tan tác mới là lạ".
"Hừ hừ."
Mã Dược cười lạnh nói:
"Đúng là làm cho Tào A man phải đau đầu, bổn tướng quân cũng muốn nhìn xem, Tào A Man và Quách Quỷ Tài làm thế nào để hỏa giải nan đề này?".
…
Bờ Đông sông Đan, Đại doanh của Tào quân.
"Chúa công."
Quách Gia biến sắc, thấp giọng nói"
"Nếu như không có thám báo giám thị hướng đi của quân Lương Châu, quân ta sẽ trở thành kẻ điếc, người mù".
"Nếu như ở trên đài cao cũng chỉ quan sát tình hình trong vòng 1000 bước, nếu như xa hơn thì thị lực không thể nào đáp ứng được, Kể từ đó, Kỵ Binh của quân Lương Châu sẽ không kiên nể gì mà đánh vu hồi, tập kích ở cạnh sườn, lúc đó sẽ triệt để cắt đứt liên lạc giữa quân ta và hậu Phương, nghiêm trọng hơn chính là Mã Đồ Phu điều khiển đại quân từ Quan Trung tiến đến, mà quân ta lại thiếu thám báo cho nên không biết, điển lúc đó thì quả thật là đem thân mà lọt vào trong vòng vây".
Trong đôi mắt của Tào Tháo hiện lên sự lo lắng, hỏi một câu mang tính chất thăm dò:
"Nếu như vậy, không bằng chúng ta lui binh về Uyển thành, sau đó tính tiếp được không?".
"Ôi."
Quách Gia than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:
"Bây giờ có muốn lui binh cũng đã không còn kịp nữa rồi, Chúa công vừa mới hạ lệnh cố thủ đại doanh, nhưng hôm nay lai hạ lệnh lui về Uyển Thành, sẽ làm cho các tướng sĩ hoang mang, quân tâm vừa loạn, thì sĩ khí sẽ giảm, lúc đó quân Lương Châu sẽ thừa dịp theo đuôi đánh lén, quân ta cũng sẽ lâm vào cục diện tan tác".
Lâm trận rút lui binh, từ xưa đến nay đều là đại kỵ của binh gia.
Đây là một đạo lý rất đơn giản, sau khi quân lính nhận được quân lệnh, sẽ không còn sĩ khí mà liều chết với quân địch, chỉ mong sớm rút lui khỏi chiến trường, nếu như lúc này truy binh đuổi tới, sẽ rất nhanh chóng tan tác chim muông.
Nhưng mà mọi việc cũng không phải tuyệt đối, nếu như đối với cách dùng binh như Tào Tháo có thể dùng lợi thế của địa hình để thay đổi thế cục, lợi dụng phục binh để ngăn sự truy kích của quân địch, làm cho truy binh trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.
Nhưng mà đáng tiếc là địa hình ở Sông Đan đều là đồng bằng, và sườn núi thoai thoải, không có 1 vị trí nào có thể bố trí phục binh.
Hơn nữa, trong quân Lương Châu còn có 5000 thiết kỵ, Tào quân một khi mà bại, thì sẽ đến kết cục toàn quân bị diệt. Bộ Binh ở 2 cánh có thể chạy trốn, nhưng chiến mã thì…"
Tào Tháo nhíu mày nói:
"Tiến cũng không được, lùi cũng không được, vậy thì làm như thế nào đây?"
Quách Gia khẽ thở dài: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Chuyện tới hôm nay, cũng không còn kế sách nào tốt cả, chỉ còn cách hội chiến với quân Lương Châu, xem có thể tìm được sơ hở của đại quân Lương Châu hay không, lúc đó sẽ dùng một kích mà thắng địch? Chỉ cần có thể chính điện đánh bại bộ binh của Mã Đồ phu, kỵ binh của Lương Châu tuy lợi hại, nhưng lại không đáng phải lo lắng"
Quách Gia mặc dù là trí giả tuyệt thế, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, mưu kế của quân sư chỉ ở dưới điều kiện đặc biệt mới có tác dụng, hiện nay đang ở trong tình thế này.
Cho dù bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng khó mà thực hiện được, lúc này tác dụng của Quách Gia với Tào quân thực sự rất nhỏ bé, thậm chí lại không bằng cả một binh lính bình thường.
Cũng được."
Tào Tháo trầm tư một lúc lâu, cuối cùng nghĩ không ra lương sách gì, đành phải gật đầu nói:
"Ngày mai bổn tướng quân sẽ hạ chiến thư với Mã Đồ Phu, hội quân ở bờ đông Sông Đan đại chiến".
…
Ngày hôm sau, ở Đại Doanh quân Lương châu.
Trong trung quân đại trướng, Giả Hủ cầm trong tay chiến thư, hướng Mã Dược nói:
"Chúa công, Tào A Man đã thiếu kiên nhẫn rồi, hẹn quân ta ngày mai hội chiến ở bờ Đông sông Đan, ha ha".
"Hội chiến ở bờ đông Sông Đan? Tào A Man chẳng nhẽ lại muốn nửa đường đột kích?"
Mã Dược cười lạnh nói:
"Nếu như Tào A man đã hạ quyết định này, thì bổn tướng quân sẽ làm cho hắn phải thất vọng rồi, hắc hắc, Văn Hòa lập tức trả lời Tào A Man, ngày mai canh ba giờ Mão, quân ta sẽ qua sông ứng chiến đúng giờ".