Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 34: 34: Anh Không Muốn Ăn Chút Gì Sao




7215.Khoảnh khắc đó, trong lòng Lệnh Hồ Lan có hàng ngàn con ngựa chạy qua.

Đây... chính là hậu quả khi đắc tội với nữ chính?

Nữ chính còn có kỹ năng lấy máu từ xa?

Alo, 110 đấy à? Ở đây có người sắp thành tinh!

Lệnh Hồ Lan thấy đối phương mở cửa xuống xe, đôi chân dài miên man bước ra trước.

Cô cũng hậm hực xuống xe: Phe tay tật nguyền không thắp sáng kỹ năng lái xe, đúng là hết đỡ nổi.

Cả hai tự kiểm tra tình hình xe của mình, cũng may phanh xe kịp thời, chỉ xước một chút sơn xe.

Duy Đường khóe miệng mỉm cười, Giang Mỹ Cảnh, lại gặp mặt rồi!

Lệnh Hồ Lan thấy là nam thần trường học Duy Đường, nhịp tim chậm nửa nhịp.

Ôi vãi, yêu nghiệt đẹp trai thế này, mình muốn giữ làm của riêng quá, để anh ta gây họa cho một mình mình là được!

Tuy nhiên...

Tất cả chỉ là mây khói;

Tất cả chỉ là giả dối;

Tất cả chỉ là bong bóng mộng ảo;

Duy Đường: "Xe rẽ nhường xe đi thẳng, cậu phạm luật rồi, bồi thường!"

Lệnh Hồ Lan mặt đần thộn: "Làm ơn đi, cậu bất ngờ chạy tới, tôi căn bản không hề nhìn thấy!"

"Vậy để cảnh sát giao thông tới giải quyết?" Duy Đường cười rất lương thiện.

Lệnh Hồ Lan xem xét tình hình, mau chóng được ra quyết định, cố rặn ra một nụ cười: "Bạn học ơi, chúng ta học chung một trường, không cần phải gọi cảnh sát giao thông đâu, làm vậy đâu còn tình đồng môn nữa!"

"Bạn học?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta đều là bạn học đại học, cậu cũng là sinh viên đại học Tân Hà phải không?"

"Ồ, bạn học!"

"Tôi là Giang Mỹ Cảnh, chào bạn Duy Đường!"

Duy Đường mỉm cười tà mị: "Lẽ nào cậu cố tình đâm xe vào tôi? Dùng cách này để tiếp cận tôi sao? Rất sáng tạo đấy! Bạn học, tôi rất có lòng tin vào cậu đấy!"

Lệnh Hồ Lan hộc máu: Lời thoại ngớ ngẩn thế này sao cậu ta có thể nói ra được chứ.

Không lên tiếng là dung nhan thịnh thế, lên tiếng một cái liền hủy hoại tất cả.

Quả nhiên tất cả đều phải tuân theo định luật bảo tồn năng lượng: Ông trời cho bạn một gương mặt xinh đẹp nhất định sẽ bớt xén chỗ khác một ít.

Thứ bớt xén của Duy Đường có lẽ là bộ não.

Ngẫm nghĩ cũng có chút tiếc rẻ: Đẹp trai thế này, không ngờ lại là một tên não tàn.

Lệnh Hồ Lan đằng hắng hai tiếng: "Hừm, bạn học, tôi đền tiền cho cậu nhé, cậu báo giá đi."

Duy Đường giơ hai ngón tay ra.

"Hai trăm tệ?" Lệnh Hồ Lan có chút không chắc chắn.

Duy Đường khẽ mỉm cười gật đầu, nụ cười đẹp tới mê hôn.

Lệnh Hồ Lan có giây lát xao động.

Alo, 110 đấy à? Ở đây có kẻ đang làm màu!

Duy Đường rất hài lòng khi thấy Lệnh Hồ Lan thất thần, cười nói: "Giang Mỹ Cảnh, cho cậu một cơ hội, trả lời một câu hỏi của tôi, trả lời đúng, tiền xem như xí xóa!"

Lệnh Hồ Lan lập tức gật đầu: "Được, được, cậu hỏi đi!"

Gặp phải nữ chính là tốn tiền, cô không chi trả nổi.

Duy Đường một tay chống vào xe, từ từ tiến sát lại gần Giang Mỹ Cảnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chặp khiến trái tim Giang Mỹ Cảnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Giang Mỹ Cảnh, tôi hỏi cậu, cậu có biết tôi không?"

Vấn đề này vừa rồi không phải đã trả lời rồi sao?

Biết chứ! Nam thần được cả trường công nhận, muốn không biết cũng khó!

giang Mỹ Cảnh bị ép dính sát vào xe, mặt đỏ bừng bừng, trái tim run rẩy.

"Biết... biết mà!"

"Vậy, tôi là ai?"

Chết rồi, chết rồi, không những ngớ ngẩn, tới IQ cũng thiếu hụt, cái giá của đẹp trai cũng thê thảm quá.

"Cậu là... Duy Đường!"

Sắc mặt Duy Đường liền biến đổi, ánh mắt lập tức lạnh lùng, hững hờ nói: "Bốn trăm tệ!"

Lệnh Hồ Lan mặt đần thộn.

Đợi đã!

Ôi đệch!

Chặt chém vậy là ý gì, vừa không phải mới nói là hai trăm tệ sao, sao quay ngoắt một cái đã bốn trăm tệ?

Tình hình quái quỷ gì vậy, muốn chết một cách sáng tỏ!

Nhưng chả có tác dụng gì cả...

Mặc cho Lệnh Hồ Lan nói lên nói xuống, Duy Đường nhất mực không xuống nước, phong cách ngờ nghệch bỗng biến thành phong cách lạnh lùng cao ngạo.

Tình cảnh bất ngờ biến đổi khiến Lệnh Hồ Lan không kịp phản ứng.

Lợi hại đấy, nam thần! Không ngờ cậu lại là người như vậy.

Cuối cùng, Lệnh Hồ Lan sợ Phương Hiểu Hạc đợi sốt ruột, trả bốn trăm tệ sau đó ai đi đường nấy.

Duy Đường cầm tiền bỏ đi rất dứt khoát, bỏ lại Lệnh Hồ Lan lảo đảo trước gió.

Gian thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.