Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 3: 3: Không Muốn Ai Lo Lắng




"Cô đi đâu?"

"Bà đi kiếm chồng mới!"

Tâm Nghiên nói xong không để ý đến bộ mặt đen như than của Vương Niệm Từ xoay phắt người nhanh nhẹn lái xe rời đi luôn.

Từ trên đường quốc lộ đông nghìn nghịt người Tâm Nghiên thẳng tới bệnh viện gặp bác sĩ. Cô từ tay người bác sĩ nhận lấy bản xét nghiệm kia môi khẽ nhếch, cô cùng bác sĩ nói qua nói lại hai ba câu rồi đi luôn.

Đây chính là bản xét nghiệm mẫu ADN của Vương Niệm Từ cùng đứa con 2 tuổi kia của Đồng Hiên.

Về cơ bản chính là, hai mẫu ADN này không hề giống nhau, cũng tức là đứa con kia hoàn toàn không phải của Vương Niệm Từ.

Tâm Nghiên đem thứ đó qua cho mẹ chồng mình nhìn một cái. Bà Vương vừa đọc qua sắc mặt càng ngày càng khó coi, lại ẩn ẩn chút phẫn nộ khó kiềm chế.

"Tâm Nghiên, mẹ ngay từ đầu đã biết con hồ ly tinh đó đang lừa chồng con mà, đã phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác lại còn huênh hoang như vậy."

Tâm Nghiên nhìn mẹ chồng mình, vô tâm vô phế nói: "Con có thể ly hôn với Vương Niệm Từ hay không?"

Bà Vương trắng mặt không tin nổi quay qua nhìn đứa con dâu bà vẫn luôn yêu quý: "Thằng bé làm gì con hay sao? Mẹ đã nói chuyện này mẹ sẽ xử lí tốt mà, con mà đi thì Niệm Từ phải làm sao chứ."

Tâm Nghiên khống chế nụ cười sắp bật ra của mình, nếu đây không phải mẹ chồng cô thì cô đã hai tay chống nạnh sống chết cãi nhau một trận rồi. Mẹ kiếp hắn phải làm sao ư? Còn chẳng phải hắn ta quá sướng đến phát điên đi.

"Người đề nghị là anh ấy, con chỉ đến hỏi ý kiến mẹ một chút thôi." Tâm Nghiên khẽ thở dài, dù sao cô cũng coi bà Vương như mẹ ruột của mình, cũng không nỡ làm bà sock chết.

Bà Vương nghe con dâu nói thế, trong lòng hơi yên tâm, một khắc sau lại bất chấp gào lên: "Thằng nghịch tử chết tiệt nó mà dám bỏ con, mẹ đập chết nó."

Tâm Nghiên nhìn Bà Vương hơi buồn cười, xong lại nuốt xuống. Cũng không biết có phải bà Vương hiểu nhầm chuyện gì rồi không mà cứ một hai không cho phép Vương Niệm Từ ly hôn với cô.

Tâm Nghiên về nhà mình, không có chuyện gì để làm nên chỉ ngồi lỳ trên ghế sofa ngoài phòng khách xem TV. Còn Vương Niệm Từ đã đi làm từ sáng rồi.

Đồng hồ ngoài phòng khách điểm 7h tối, Tâm Nghiên rời mắt khỏi chiếc kim đồng hồ, từ dưới ghế sofa đứng dậy tiến thẳng tới phòng bếp.

Đồng hồ sinh lý của cô rất nguyên tắc, đúng giờ phải ăn, không ăn đúng giờ sẽ bị chọc điên mất.

Tâm Nghiên ngồi vào bàn ăn, ánh mắt không tự chủ hơi đánh ra ngoài cửa một chút phát hiện ngay cả tiếng xe ô tô cũng không nghe thấy.

Ngày thường tình cảm vợ chồng tuy không hòa thuận nhưng Vương Niệm Từ lại luôn về nhà đúng giờ, hôm nay hình như là có chuyện gì đó rồi.

Tâm Nghiên cầm đôi đũa tính gắp thức ăn thì điện thoại trên bàn reo lớn, tâm trạng hơi khó chịu, cũng không thèm nhìn xem ai gọi tới đã bắt máy: "Ai vậy?"

"Mẹ đây." Tiếng bà Vương ở đầu bên kia truyền tới rõ ràng, Tâm Nghiên nuốt xuống cảm xúc của mình, miễn cưỡng vui vẻ hỏi: "Có chuyện gì sao mẹ."

"Mẹ đã nói chuyện đó với Niệm Từ rồi..." Bà Vương không tự nhiên nói với Tâm Nghiên, cô cũng không bất ngờ lắm, vì chuyện này cô hẳn cũng đã đoán được phần nào. Bà Vương hẳn là không để tiểu tam lộng hành lộn xộn vậy đi.

"Anh ấy có nói gì không ạ?" Tâm Nghiên biết thừa còn cố hỏi.

Bà Vương thở dài một cái, cũng như rất bất lực vậy: "Nó đập mất cái bàn thủy tinh ở phòng khách rồi."

Vậy chứ sao giờ người còn chưa thấy mặt mũi đâu a.

Không phải nghĩ quẩn rồi chứ?

Tâm Nghiên nội tâm vui vẻ khi người gặp họa, nhưng trên mặt thì biểu lộ khó coi: "Chuyện này anh ấy cũng biết muộn quá mà."

"Con để ý thằng bé hộ mẹ nhé, mẹ biết con rất khó xử nhưng con dù thế nào cũng không nên ly hôn nha..."

Bà Vương đầu bên kia còn muốn nói gì đấy nhưng Tâm Nghiên không nghe rõ vì bên ngoài cửa từ lúc nào đã xuất hiện thân ảnh quen thuộc.

Vương Niệm Từ một người mang theo hàn khí áp bức trầm ổn bước vào trong nhà, nhìn cũng không thèm nhìn Tâm Nghiên lấy một cái, sát khí ùn ùn theo sau hắn lên tầng.

Tâm Nghiên miệng cười lớn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn đã trải qua loại chuyện gì. Cô đẩy ghế ngồi đứng dậy, tìm được trong góc bếp một cái dây thừng tương đối chắc chắn, hào hứng đi tới trước cửa phòng Vương Niệm Từ.

Cúi người cẩn thận kẹp một tờ giấy kèm theo sợi dây ở bên cạnh xuống thềm, giơ chân đá mấy cái vào cửa, đáy mắt lóe sáng xoay người bước đi.

Nội dung tờ giấy như sau:

[Nếu bức bối quá cảm thấy bản thân không đáng sống trên đời này nữa thì nên suy xét tới thứ này nha~]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.