Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 163: 163: Vậy Mày Quyết Định Như Nào




- Uầy… Khụ khụ khụ… Đủ đủ đủ, quá đủ rồi, đâu cần dùng nhiều như vậy, nhất là hai viên trong đũng quần không cần. Quá xa xỉ, quá xúc phạm…

Tiểu mập mạp ngược lại thấy xấu hổ.

- Cút!

- Đúng!

Đối mặt với tên tôn nào đó quát lớn, tiểu mập mạp hoàn toàn không chút khúc mắc, chỉ hận không thể lập tức cút ngay, biểu thị lòng trung thành của mình!

Địa điểm lập phái, Vân Dương biểu lộ rất hài lòng.

Sau khi bỏ rơi tất cả những kẻ truy đuổi, Vân Dương lại dùng hai ngày xác định bốn bề đã an toàn, rốt cuộc lựa chọn xây dựng môn phái trong dãy núi mênh mông này!

- Ở đây đi!

Vân Dương nhắm mắt lại suy nghĩ, rốt cuộc mình nên xây dựng môn phái trông thế nào.

Dễ thủ khó công chắc chắn là yếu tố đứng đầu rồi.

Lộng lẫy, hào hoa các thứ bỏ qua… tạm thời không cần như vậy, sạch sẽ thanh lịch, linh khí sung túc là đủ.

Đúng rồi, còn phải có nhiều sân bãi tu luyện hoặc đối chiến, cái này cũng nhất định phải có…

Tiểu mập mạp thay đổi cách ăn mặc, sau khi dịch dung súc cốt chạy nhanh như làn khói, nơi này tạm thời không có chuyện của hắn, đi kiếm tiền mới là chức vị chính.

Vân Dương căn bản không lo tiểu mập mạp đút túi riêng mang tiền bỏ trốn.

Dẫu sao cũng chỉ có từng đó, tiểu mập mạp nếu thật sự bỏ trốn Vân Dương cũng chẳng để tâm.

Quả thật là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Nhưng nếu tiểu mập mạp hoàn thành viên mãn nhiệm vụ trở về… Vậy sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực!

Hiện giờ toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt vào việc làm sao quy hoạch xử lý ngọn núi này.

Cờ trắng hư ảo tới tay.

Vân Dương hoá thành mây gió bay lên.

Trong lòng suy nghĩ phác thảo hình dáng sông núi mình muốn.

Khi tới trên không ngàn trượng, rung tay ném xuống.

Ầm ầm…

Phía dưới đột nhiên đất rung núi động, núi non nứt nẻ!

Chỉ một chốc đã như thương hải tang điền, hoàn toàn thay đổi!

Vân Dương đứng trên không quan sát sông núi ngàn dặm bên dưới, không hề thờ ơ, dùng suy nghĩ trong lòng từ từ thay đổi hình dạng mặt đất, dần dần chuyển biến nó thành hình dáng trong suy nghĩ của mình, mà theo suy nghĩ dần thành thật, cảm giác rung động không khỏi tràn ngập trong lòng.

Cảnh tượng đập vào mắt là một ngọn núi lớn đột nhiên mọc lên từ mặt đất, khi ngọn núi lên tới cao nhất, tám ngọn núi nhỏ chia hai nhóm hai bên tạo thành một vòng tròn phòng tuyến mờ mờ ảo ảo, thủ vệ phía bắc ngọn núi.

Trong chín ngọn núi đó là một khu vực bình nguyên, trên chín ngọn núi cũng có đất bằng trải rộng.

Đây đều là nơi lưuu lại làm diễn võ trường.

Nếu đã đặt là Cửu Tôn phủ đương nhiên phải có chín ngọn núi cho người ta nhìn, bình thường chín người lãnh đạo mỗi người cắt cứ một phương, phối hợp trợ giúp lẫn nhau, một khi có việc chỉ cần hét lớn một tiếng là có thể nhanh chạy chạy tới giúp đỡ.

Còn phương vị bố trí của chín ngọn núi này ẩn hàm trận thế hỗ trợ công thủ, lại dựa vào hoàn cảnh tiếp cận tự nhiên nhất như vậy, có thể nói là trận thế tự nhiên nhất.

Dùng nơi này làm căn cơ, bốn bề vốn là dãy núi cùng vạn khe sâu, tất cả đều bị đẩy ra xa.

Địa hình Cửu Tôn phủ ở đây một mình một phe, không chung dụng với xung quanh.

Khu đất trống còn lưu lại chính để xây dựng kiến trúc. Thành viên trong môn phái mới là căn bản, đương nhiên phải để lại đủ chỗ để xây dựng các loại kiến trúc. Về phần kiến trúc gì, bộ dáng ra sao, trong lòng Vân Dương đã có ý tưởng, chỉ đợi sau này tiếp tục hoàn thiện.

Lúc này xây dựng cơ sở môn phái đã gần kết thúc, hiệu lực của cờ trắng chỉ có như vậy, nhưng chỉ như vậy đã đủ khiến đáy lòng Vân Dương rung động. Cờ trắng chỉ vung lên một cái là có hiệu lực lớn như vậy, chỉ bỗng chốc mà cảnh núi sông trước mắt đã hoàn toàn đổi thay.

Hơn nữa đây mới chỉ là một lá cờ, còn là lá cờ cấp thấp nhất trong số Thiên Vận Kỳ môn phái đã biết, cờ trắng nổi danh vô dụng nhất.

Nhìn hư ảnh cờ trắng chậm rãi nhạt đi cuối cùng hoá thành một làn khói xanh hoàn toàn biến mất trước mắt, Vân Dương hiểu tác dụng của lá cờ này dừng lại ở đây, cuối cùng chỉ còn lại dấu ấn lưu trên người mình mà thôi.

Nhưng đây đã là uy năng cực lớn, kinh thế hãi tục!

- Thứ này quả thật là thay trời đổi đất, cả thiên địa cũng phải làm theo.

Mặc dù phân tích kỹ ra, khung cảnh vừa rồi ngoại trừ thay đổi hình dạng mặt đất ra không có tác dụng gì khác, nhưng chỉ riêng điều này cũng đủ xưng là kinh thiên động địa, sức người khó làm nổi rồi!

Cho dù một người tu vi có cao siêu đến đâu, mạnh mẽ nhường nào, nhưng khi đối mặt với núi cao sông dài, cùng lắm chỉ có thể phá hoại, không thể dời núi đổi đất như vậy được.

- Còn lại là chiêu binh mãi mã.

Vân Dương lẩm bẩm:

- Thà thiếu chứ không ẩu được.

Cửu Tôn phủ trước nay luôn là chấp niệm lớn lao trong lòng Vân Dương.

Về phần có thể thu lưu được đủ Cửu Tôn hay không? Vân Dương ngược lại chẳng đề ý.

Hắn thấy cho dù không kiếm đủ cũng chẳng sao.

Dẫu sao chỉ cần mình ở đâu cũng đại biểu cho huynh đệ Cửu Tôn của mình ở đó!

Bất kể sau này có bao nhiêu người tiến vào, có là ai đi nữa, Vân Dương cũng sẽ không cho những tôn hiệu như Thổ Tôn, Hoả Tôn, Phong Tôn…

Trước đó nói Tiền Tôn với tiểu mập mạp mặc dù là trêu đùa nhưng không phải không cho Tiền Đa Đa một lựa chọn khác, lựa chọn trở thành một trong Cửu Tôn. Cuộc đời mỗi người ra sao đều dựa vào những lựa chọn, chẳng qua vận may của mỗi người mỗi khác!

- Giờ sáng tạo địa hình cơ bản cho môn phái đã xong, tiếp đó nên bày trận gia cố, bố trí công sự phòng ngự.

Vân Dương nghĩ.

Suy nghĩ như vậy không sai, hết sức hợp tình hợp lý. Xây dựng địa hình cơ bản chẳng qua là dựng thành trên sa mạc, trông thì hay mà dùng thì không được. Một khi đối chiến với cao thủ, chỉ chấn động lan từ đòn đánh của kẻ thù thôi cũng khó mà chịu nổi. Không khéo trận chiến còn chưa kết thúc, toàn bộ địa hình đã bị huỷ diệt.

Cho nên thiết lập một toà đại trận hộ sơn là bước tuyệt đối phải có.

Ngay lúc tâm niệm Vân Dương chuyển động lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy tức tối vang lên từ dưới chân.

- Bên trên là ai? Tên vương bát đản nào làm chuyện thất đức như vậy, sau này sinh con không có lỗ đít!

Giọng nói này đầy tức giận và nóng nẩy.

Lập tức bên ngoài chín đỉnh núi, trong một đống đá đầy khói bụi, một cái đầu bẩn thỉu nhô ra.

Toàn bộ quần áo trên người người kia đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, cực kỳ bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt tức tối như muốn phun lửa.



Sử Vô Trần tức muốn nổ!

Vô cùng tức tối muốn phát nổ!

Bị kẻ thù đả thương, vì thế lực đối phương quá mức khổng lồ, truy sát bản thân khắp trời nam đất bắc. Tự mình thân mang thương thế trốn đông trốn tây, mãi tới khi đến đây mới may mắn thoát được truy binh, nào ngờ lại phát hiện bên dưới nơi này ẩn giấu một địa mạch.

Sử Vô Trần nôn nóng không đợi được trực tiếp lặn xuống, lợi dụng linh khí địa mạch để khôi phục thương thế. Thế nhưng trước đó bị thương thật sự quá nặng, lại kéo dài lâu ngày thành ra khó lòng huyên giảm. Bản thân hao phí thời gian ba năm cũng mới khôi phục được ba thành.

Vốn đang dốc lòng bế quan chữa trị thương thế dưới đất, đột nhiên núi rung đaats chuyển, đại địa lật nhào, địa mạch lại lập tức chuyển hướng. Bản thân hắn lúc đó đang ở dưới đất lại bị đùn lên, sau đó lại bị vô số đá tảng chôn dưới lòng đất!

Đầu tiên là nội tức mất đi, sau đó lại bị đá lớn đè ép, nếu không nhờ tu vi bản thân đã khôi phục đôi chút, có lẽ ngay khi biến cố này xuất hiện mạng đã ô hô, mệnh đã tai hai, chết không minh bạch, uỷ khuất tới cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.