Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 14: 14: Em Có Mùi Hương Thật Đặc Biệt!




Tâm Nghiên tiếp đó lại ăn hại sống qua ngày, cô ngồi trên ghế sofa đưa tay vứt một hộp kem đã xử lý gọn gàng vào thùng rác. Tiếp đó định đứng lên muốn tới tủ lạnh lấy thêm một phần dưa hấu nữa nhưng điện thoại ở đặt ở phòng khách đột nhiên vang lớn.

Nghe thấy tiếng chuông mà cô đặt duy nhất cho mẹ mình, còn mấy bước nữa là đến tủ lạnh cũng phải quay lại cầm điện thoại, ngoan ngoãn nói chuyện: "Mẹ gọi cho con có chuyện gì không ạ?"

Ba mẹ ruột của cô vào 1 năm trước sau khi gả được cục nợ là cô ra ngoài, hai ông bà nắm tay nhau dạo vòng quanh thế giới, còn nói cái gì mà tuần trăng mật muộn. Ba cô giao lại công ty cho con rể mình quản lý, sự đời gì gì đó ông đều không muốn quản nữa, chỉ giữ lại cho mình 5% cổ phần của công ty, hàng tháng chia tiêng hoa hồng cũng đã thừa để hai ông bà già thoải mái hưởng tuổi già.

Về Tâm Nghiên họ hình như để cô tự sinh tự diệt, ngay cả chút tiền hoa hồng hay gì gì đó ở công ty nhà mình cũng chả có đồng nào, về điểm này Tâm Nghiên mãi vẫn chưa thấy hài lòng.

Hai người này biệt tăm biệt tích một năm trời, bây giờ đột nhiên gọi lại cho cô chắc chắn là có điều chẳng lành.

"Có ăn ngủ nghỉ tốt hay không?" Giọng bà Tâm phía bên kia đầu dây tràn đầy sức sống, tuy nói đã đầu năm rồi mà vẫn trẻ như gái 20.

"Ăn đủ, ngủ đủ vô cùng khoẻ mạnh ạ." Tâm Nghiên thành thật từng chữ, cô ngày nào chả ăn ngủ đủ giấc, chưa từng tự hành hạ bản thân mình bao giờ.

"Nghe bà thông gia nói 2 đứa đến giờ vẫn chưa có con, vấn đề là ở đứa nào vậy?" Bà Tâm giọng đều đều không nghe ra chút trách cứ nào, nhưng ngữ điệu cứ âm trầm làm sao.

Tâm Nghiên cảm thấy cái vấn đề này vốn không nên được đề cập thường xuyên như vậy, từ ngày cô nhỡ mồm nhỡ miệng nói mình bị vô sinh Vương Niệm Từ thì không có phản ứng gì nhưng mỗi lần anh nhìn cô lại mang theo mấy phần phức tạp, còn tên nhóc quỷ Vương An kia cứ cười hề hề còn tính lôi kéo cô đi kiểm tra thử, nhưng Tâm Nghiên sống chết đều không chịu đi, yên phận thủ thường trong nhà.

Cô còn tưởng thế đã thoát rồi chứ, nào ngờ mấy người giúp việc mà Vương Niệm Từ mới thuê thêm về để phụ trách dọn vườn nhà, tưới cây mỗi lần Tâm Nghiên thấy họ đều là đang tụm năm tụm ba bàn chuyện bát quái, sau khi thấy Tâm Nghiên mỗi người đều miệng câm như hến, hỏi gì cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, hơn nữa ánh mắt họ nhìn cô lại tràn đầy thương hại.

Tâm Nghiên không phải không biết mấy người này đang nói cái gì, nhưng cô cơ bản là lười chẳng buồn lên tiếng giải thích, đợi sau khi cô mang thai thì mọi việc chả phải tự rõ hay sao??

Cơ mà... khụ, bà phải mang thai bằng cách nào đây chứ?

"Vấn đề là bọn con yêu thương nhau quá, muốn tận hưởng không gian của hai người một khoảng thời gian nữa trước khi có em bé." Tâm Nghiên đúng tình hợp lý nói.

Bà Tâm nghe vậy không hề đồng tình: "Còn chưa chịu đẻ thì đợi đến bao giờ mới đẻ, nhìn tôi với ba cô già thế này rồi, không lẽ đến lúc xuống lỗ còn chưa thấy mặt cháu ngoại hay sao?"

Tâm Nghiên mệt não, bất lực xoa mi tâm một cái: "Con cái là trời ban, bây giờ chưa có là do ý trời. Không lẽ con nhận nuôi một đứa về gọi mẹ bằng bà ngoại thì có được không?" Cô cũng không thể nói là mình và Vương Niệm Từ thậm chí còn chưa ăn nằm với nhau bao giờ được đi.

Bà Tâm thiếu điều gào vào tai cô, bao nhiêu cái dịu dàng dễ thương của bà vốn chỉ dành riêng cho ba cô nhìn thấy, đối với cô thì lúc nào cũng như sư tử đến tháng: "Con thôi nói linh tinh, nếu thật sự là có chuyện gì thì cứ nói. Hơn nữa mẹ đã gửi thuốc bổ về cho con rồi, con cùng với con rể phải uống cho đầy đủ, sinh cho mẹ một đứa cháu cáu kỉnh đáng yêu vào."

Tâm Nghiên sau khi tắt điện thoại thì ném sang một bên, hoàn toàn không có ý định để lời mẹ vào trong đầu.

Hừ! Con cái gì chứ, muốn sinh thì cũng phải coi cái người kia có muốn không đã.

Nhưng con hàng kia như thế nào mà hôm qua lại nói sảng như vậy, chắc chắn là nhầm lẫn. Chỉ là nhầm lẫn mà thôi, hắn cùng cô cơ bản vẫn chưa bao giờ muốn cùng đối phương tạo thêm "mối quan hệ" đi.

Đến buổi tối, vẫn như mọi lần đồng hồ điểm 7h Tâm Nghiên từ trên phòng cũng chạy nhanh xuống bếp, cô luôn ăn uống có quy củ, không thể để mình nhịn đói bất kể bữa nào. Muốn động đũa lại phát hiện nhà thiếu người, bây giờ mới để ý mấy người kia còn chưa về nữa.

Tâm Nghiên để lại đũa xuống mặt bàn, ngồi dựa lưng vào ghế chờ đợi. Bất quá bắt cô chờ 15 đến 30" thì còn được, bây giờ đã 8 rưỡi rồi mà người thì vẫn chưa chịu vác mặt về.

Trong lòng cô nhiều bất an hơn là phàn nàn, nếu con hàng kia mà có mệnh hệ gì thì đồ ăn vặt của cô phải làm sao đây chứ, thật là phiền não a~

Rút điện thoại từ trong túi ra, Tâm Nghiên bấm vào danh bạ ngón tay lướt nhanh tìm hai chữ "Vương An" trên màn hình. Cô vừa ấn nút gọi thì bên ngoài có ánh đèn xe chiếu rọi, theo phản xạ Tâm Nghiên liền tắt máy đi, đeo lại dép trong nhà nhấc chân đi ra ngoài xem xét.

Xuyên qua ánh sáng rực rỡ của chiếc xe Lexus đỗ trong sân nhà, Tâm Nghiên nheo mắt cố gắng nhìn về phía bên kia. Con ngươi thiếu nữ hiện lên bóng dáng lờ mờ của người thanh niên mặc áo phông trắng từ vị trí ghế lái bước xuống, sau đó lại vòng sang bên kia đỡ một người khác, bước đi của cậu vì thế cũng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, cứ như bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Vương An mặc dù cao nhưng so với Vương Niệm Từ cậu vẫn kém nửa cái đầu, hơn nữa lại công tử bột từ nhỏ chưa biết làm việc nặng bao giờ, bây giờ cậu còn đỡ được Vương Niệm Từ vào nhà đã sắp quá giới hạn của cậu rồi, ngũ quan xinh đẹp cũng vì thế mà đã chảy đầy mồ hôi.

Mẹ kiếp ông mệt quá mà!!!

Tâm Nghiên đeo dép trong nhà bước xuống dưới sân, tiến mấy bước đi nhanh về phía Vương An.

"Anh họ cậu thế nào rồi?" Tâm Nghiên cau mày hỏi.

Vương An nãy giờ vẫn là cố gắng đứng cho thật thẳng, bây giờ trước mặt Tâm Nghiên cũng chẳng còn sức mà thể hiện, đưa tay kéo lại Vương Niệm Từ đang sắp ngã về phía trước, cậu thở hổn hển trả lời: "Anh ta đi tiếp khách nên uống quá chén."

"Đối phương là con gái à?"

Vương An ngạc nhiên khen ngợi, dù đang chật vật nhưng vẫn phải đưa ra ngón tay cái chĩa về phía cô: "Chị dâu phán đoán như thần nha."

Tâm Nghiên chỉ nhếch miệng cười nhạt một cái, sau đó không để ý đến Vương An, đột nhiên cúi người đem Vương Niệm Từ bế lên, đúng là bế lên nha, hơn nữa lại còn bế theo kiểu công chúa. Tên say rượu là Vương Niệm Từ vẫn không biết mình lại được một người phụ nữ "bế" đi như thế.

Nhìn động tác của cô rất nhẹ nhàng, bước đi nhanh như bay hướng về phía đại sảnh.

Vương An sửng sốt mở to mắt không thể tin nổi há hốc miệng một biểu tình như gặp phải quỷ, lúc sau mới ý thức ra điều gì bước vội đuổi theo Tâm Nghiên.

Mẹ nó, chị dâu là quái vật à??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.