Long Thần Khí

Chương 2: Chương 2




“Người ta không sao cả, nhóm người xấu xa yêu tiền đó đã bị cha đánh cho tan tác rồi. Lớn lên Tiểu Bảo cũng muốn có bản lĩnh như cha, đánh cho đám người xấu xa yêu tiền răng rơi đầy đất.”

Bên này, Lạc Thần Hi nhìn La Tiểu Bảo thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt hơi ảm đạm, xem ra sau này không nên cho hai đứa nhóc này xem mấy cảnh tượng máu me bạo lực, hai đứa nhóc này không cần phải học cách sinh tồn như anh, chỉ cần anh bảo vệ chúng là được. Anh không muốn con mình có cuộc sống giống như mình, lớn lên trong cảnh đấu tranh gay gắt.

Trán Thiên Nhã chảy mồ hôi lạnh sau khi nghe chí lớn của con trai. Rồi cậu còn3trái một câu phải một câu gọi cha làm cô có cảm giác hai cha con nhà này đã quen nhau: “Tiểu Bảo, con phải gọi là chú Lạc, không thể gọi cha.” Cô thấy hơi chột dạ, Lạc Thần Hi không nhận ra chứ? Dáng dấp La Tiểu Bảo như bản sao thu nhỏ Lạc Thần Hi, cẩn thận quan sát sẽ thấy.

“Cha, mami nói mami rất nhớ cha!” La Tiểu Bảo như ông nói gà bà nói vịt, hô lên một câu, khiến cho Thiên Nhã ở đầu bên kia kinh ngạc.

“La Tiểu Bảo!” Cô thấp giọng mắng.

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên một độ cong đẹp mắt, cười lên rất có cảm giác ngọt ngào.

Lạc Lăng ở bên cạnh hừ lạnh. Rất rõ ràng, cậu đang ăn giấm chua của cha2và La Tiểu Bảo, dựa vào cái gì mà mami không nhớ cậu, chỉ nhớ La Tiểu Bảo với Lạc Thần Hi?

“Lăng Lăng đâu? Lăng Lăng không sao chứ? Thằng bé có bị thương không?” Thiên Nhã khẩn trương vì Lạc Lăng, đối với đứa bé này, cô luôn cảm giác rất thương tiếc. Cậu cũng gặp chuyện không may như La Tiểu Bảo. Có phải vì cậu là con trai của Lạc Thần Hi nên cô mới quan tâm như vậy không?

“Lăng Lăng không sao cả ạ, em ấy đang ở bên cạnh, để con đưa điện thoại cho em ấy nói chuyện với mami.” La Tiểu Bảo thức thời đưa điện thoại di động cho Lạc Lăng. Đương nhiên cậu sẽ không một mình hưởng thụ sự quan tâm của mami Thiên Nhã, người cậu2thích nhất là Lăng Lăng, cậu không hi vọng Lăng Lăng không vui. Cuộc sống sau này, thậm chí cậu còn mong mami Thiên Nhã có thể yêu thương Lăng Lăng nhiều hơn một chút, như vậy mới có thể bù đắp cho em ấy tình thương của mẹ. Tin rằng mami Thiên Nhã cũng có thể cho Lăng Lăng tình thương vô hạn của người mẹ, giống như với cậu.

Hơn nữa, anh là ai? Anh là Lạc Thần Hi, là người đàn ông Thiên Nhã yêu nhất.

Thiên Nhã lau mồ hôi. Lạc Thần Hi, anh lấy tự tin ở đâu ra thế?

Độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lan rộng. Anh nhìn hai đứa nhóc đáng yêu thông qua kính chiếu hậu, cảm giác không được chân thực lắm. Sự việc này tới quá9nhanh, ngay cả anh cũng không kịp chuẩn bị. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là may mắn mà trời đã ban cho anh, anh không ngờ, anh và Thiên Nhã lại có với nhau một cặp song sinh. Nhìn hai đứa nhóc này, anh không hề nghi ngờ việc hai đứa nhóc có phải do Thiên Nhã sinh ra không, vì đây đúng là sự kết hợp giữa anh và Thiên Nhã.

Sao lại thế nhỉ? Vì sao trước đây anh không phát hiện ra? Nhưng không sao cả, bây giờ biết không muộn.

Tắt điện thoại, Thiên Nhã thấy vui vẻ, vội vã đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị đồ ăn.

Nghe thấy Thiên Nhã nhắc tới mình, bình giấm chua Lạc Lăng lập tức lật mặt. Cậu thay bằng biểu cảm đáng yêu,4dùng giọng nói mềm mại để nói: “Mami, con đói bụng. Mami có thể làm đồ ăn cho con không?”

Thiên Nhã ở đầu bên kia sửng sốt. Sao giọng nói này giống La Tiểu Bảo thế, quả thật là giống y như đúc, không giống giọng nói ở trong vũ hội lần trước lắm. Có điều, nghe cậu gọi một tiếng mami, cô không kìm lòng được mà đỏ mặt tới tận mang tai: “Được, vậy mami nấu, làm xong chờ mọi người về.”

Lời này nghe cứ như là người một nhà vậy. Tô Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết ở bên cạnh nháy mắt nhìn nhau, nở nụ cười xấu xa, còn Lạc Lăng rất vui: “Mami Thiên Nhã là người mẹ tốt nhất trên thế giới.”

Lạc Thần Hi thấy hai bảo bối ở phía sau tận lực làm nũng với Thiên Nhã, đột nhiên cảm thấy nhức đầu. Giờ hai tên nhóc này đã biết tranh giành tình cảm, nhỡ về sau người làm cha như anh bị chèn ép tới thất sủng thì phải làm sao?

Có điều, ai bảo đây là con anh chứ? Anh chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Thiên Nhã lau mồ hôi. Lạc Thần Hi, anh lấy tự tin ở đâu ra thế?

Độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lan rộng. Anh nhìn hai đứa nhóc đáng yêu thông qua kính chiếu hậu, cảm giác không được chân thực lắm. Sự việc này tới quá nhanh, ngay cả anh cũng không kịp chuẩn bị. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là may mắn mà trời đã ban cho anh, anh không ngờ, anh và Thiên Nhã lại có với nhau một cặp song sinh. Nhìn hai đứa nhóc này, anh không hề nghi ngờ việc hai đứa nhóc có phải do Thiên Nhã sinh ra không, vì đây đúng là sự kết hợp giữa anh và Thiên Nhã.

Sao lại thế nhỉ? Vì sao trước đây anh không phát hiện ra? Nhưng không sao cả, bây giờ biết không muộn.

Tắt điện thoại, Thiên Nhã thấy vui vẻ, vội vã đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị đồ ăn.

“Thiên Nhã, bọn họ sao rồi? Không sao chứ?” Tô Hoa Kỳ cũng vui mừng, đi tới xác nhận.

“Đúng thế, bọn họ đang về đây. Hai thằng nhóc nói là đói bụng rồi, bảo tớ làm đồ ăn cho chúng. Chắc hai ngày nay đói bụng lắm.” Thiên Nhã nói mà khóe mắt còn hơi ướt, đây là do cô mừng tới chảy cả nước mắt.

“Thật tốt quá! Nào, để bọn tớ giúp cậu.” Tô Hoa Kỳ cảm động tới mức khóc theo. Cô không phải là một người thích khóc nhưng con nuôi cô là sinh mạng của Thiên Nhã, giờ thằng nhóc không có việc gì, cô hưng phấn hơn bất cứ ai.

“Ừm.” Thiên Nhã gật đầu thật mạnh. Hai cô gái đứng ôm nhau.

Hàn Vũ Triết nhìn hai người ôm nhau thắm thiết, thở phào nhẹ nhõm, cười tươi: “Nào, để tôi làm phụ bếp cho hai người.”

Bọn họ nhìn nhau cười, không khí vô cùng ấm áp.

Nhiều người cùng làm nên chỉ mất một lúc, phòng ăn đã xuất hiện những món ăn thơm phức.

“Thiên Nhã, bọn tớ không cản trở bốn người nhà cậu vui vẻ gặp lại nữa. Nói cho La Tiểu Bảo biết là mai mẹ nuôi nhóc sẽ tới thăm, tớ và Vũ Triết về trước đây.” Tô Hoa Kỳ thức thời đưa Hàn Vũ Triết rời đi trước, không quấy rầy cuộc gặp mặt ấm áp của bốn người.

Mặt Thiên Nhã nóng lên: “Gì mà một nhà bốn người. Bọn tớ, bọn tớ không phải người một nhà.”

“Ha ha ha, rất nhanh sẽ phải thôi.” Tô Hoa Kỳ cười vô cùng gian trá. Mặc dù bây giờ bọn họ không phải người một nhà nhưng nghe cô vừa nói thế, nhất định sau này sẽ thành người một nhà.

“Hoa Kỳ...” Thiên Nhã bị câu người một nhà của cô chọc cho xấu hổ.

“Được rồi Hoa Kỳ, em đừng trêu Thiên Nhã nữa, cô ấy xấu hổ kìa. Chúng ta về thôi.”

Tô Hoa Kỳ như chú chim nhỏ nép vào người chồng chưa cưới của mình: “Được rồi. Thiên Nhã, mai gặp!”

“Mai gặp.” Tiễn Tô Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết về, nhìn bóng lưng hạnh phúc của hai người họ, trong lòng cô cũng hạnh phúc lây.

Hạnh phúc thuộc về cô đang trên đường tới sao? Ôi, không suy nghĩ nhiều nữa! La Thiên Nhã, đi được tới đâu hay tới đó thôi! Điều quan trọng là bây giờ bọn họ không sao, La Tiểu Bảo trở về bên cạnh cô, cô không thể để cho người khác có cơ hội động tới cậu.

Dưới nhà Thiên Nhã.

Lạc Lăng bước chân ra khỏi xe, vịn vào cửa xe, trên mặt thoáng do dự: “Cha, Tiểu Bảo, nếu bây giờ con lên nói với mami Thiên Nhã rằng mami còn một đứa con trai, có phải sẽ dọa mami không?”

La Tiểu Bảo cười, đưa tay ra muốn dắt cậu: “Không đâu, đây sẽ là niềm kinh ngạc vui sướng đối với mami Thiên Nhã. Là niềm kinh ngạc vui sướng tới cùng cực! Biết không? Nhanh lên, chúng ta cùng cha lên thôi, mami nhất định sẽ vui mừng tới ngất đi.”

Trên đường đi, bọn họ đã nói cho cha nghe làm sao bọn họ nhận ra được đối phương là anh em sinh đôi của mình, rồi cả việc ác mà Hạ Vân Cẩm đã làm với gia đình bọn họ.

Năm đó, đứa con Hạ Vân Cẩm sinh ra chết yểu. Cô ta vì muốn buộc chặt Lạc Thần Hi mà tới phòng sinh sát vách bé Lạc Lăng mới sinh đi, dùng cậu bé làm đứa con để lừa dối buộc Lạc Thần Hi lại. Cô ta không ngờ rằng mình lại xui xẻo trộm đúng con trai Thiên Nhã. Lần đầu tiên hai đứa trẻ này gặp nhau đã thấy hoảng sợ, trên thế giới này, ngoại trừ sinh đôi thì làm gì có chuyện hai người giống nhau như đúc? Cho nên bọn họ đã lén lấy một ít tóc của Lạc Thần Hi và Thiên Nhã để đi xét nghiệm DNA. Kết quả kiểm nghiệm chỉ ra bọn họ là con trai của Lạc Thần Hi và Thiên Nhã.

Người phụ nữ ác độc Hạ Vân Cẩm khi biết được Thiên Nhã vào Tập đoàn Lạc Thần thì nghĩ đủ mọi cách để đuổi cô đi. Cô ta mua chuộc người khác gây ra chuyện bất lợi cho Thiên Nhã nhưng lại bị Lạc Lăng và La Tiểu Bảo phát hiện, cho nên bọn họ tính toán để cha đi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hạ Vân Cẩm không ngờ rằng, quỷ kế của cô ta sớm đã bị hai bảo bối nhỏ biết được, bọn họ đang nỗ lực tác hợp cho Lạc Thần Hi và Thiên Nhã, dùng hầu hết thời gian để phá tan gian kế của cô ta và lấy nó làm chất xúc tác cho cảm tình của Lạc Thần Hi và Thiên Nhã thêm sâu sắc.

Nhưng lần này bọn họ đã sơ suất. Hạ Chi Hoa vào tù, ông cụ Lạc không hề che chở cho quân cờ vô dụng như cô ta, cha quyết định ly hôn. Vốn tưởng rằng như thế sẽ khiến Hạ Vân Cẩm nản lòng thoái chí, không làm chuyện xấu nữa nhưng không ngờ cô ta chó cùng rứt giậu, thiết kế ra việc bắt cóc, tự biên tự diễn ra việc mẹ xông tới cứu con. Nếu không phải hai đứa nhóc nghe lén cuộc trò chuyện của tên bắt cóc, vở kịch này đã thành công rồi.

“Em không muốn mami ngất.” Lạc Lăng cau mày, cậu rất sợ mình sẽ dọa cho Thiên Nhã sợ.

Trán La Tiểu Bảo đổ mồ hôi lạnh: “Anh chỉ nói khoa trương một chút thôi mà, Lăng Lăng.”

“Quên đi, để hôm khác thì hơn. Em cần chuẩn bị tâm lý.” Một nhà đoàn tụ, cậu có thể quang minh chính đại đồng thời xuất hiện trước mặt cha mẹ với La Tiểu Bảo, sống cuộc sống hạnh phúc một nhà bốn người là mơ ước mãnh liệt của cậu sau khi biết thân thế thật của mình. Nhưng khi ngày này tới rồi, cậu lại cảm thấy không tin được, thấy rất luống cuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.