Long Thần Khí

Chương 4: Chương 4




Thiên Nhã hoảng loạn, đại não trống rỗng. Anh biết rồi! Biết rồi!

Lạc Thần Hi nhào tới đè cô ở dưới thân, nhẹ giọng nói: “Em hiểu rõ sự tình anh muốn biết không chỉ có thế, nhưng anh muốn chính miệng em nói cho anh biết, bởi vì, anh quan tâm em.”

Thiên Nhã hốt hoảng, bỗng nhiên chẳng biết làm gì, không biết kể từ đâu.

Cô hít sâu một hơi. Việc đã tới nước này, giấu giếm là việc không thể nào: “La Tiểu Bảo đúng là con anh.”

“Ừm, bây giờ chúng ta hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai em sẽ biết.” Vì thương hoa tiếc ngọc nên anh tạm thời bỏ qua vấn đề này. Giờ phải để Thiên Nhã nghỉ ngơi thật tốt, sau này bọn họ còn nhiều thời gian, sẽ chầm3chậm hỏi sau, dù anh rất tò mò về việc mình có quan hệ thân mật với Thiên Nhã từ bao giờ, mà khiến cô mang thai cùng lúc hai bảo bối nhỏ.

Lòng Thiên Nhã càng thêm bất an: “Đừng thừa nước đục thả câu, anh biết rõ là giờ tôi không ngủ được.”

“Không ngủ được, hay là chúng ta vận động một chút?”

Trán Thiên Nhã chảy mồ hôi lạnh: “Cút! Đi ra bên ngoài ngủ!” Tối hôm nay có lẽ cô sẽ không ngủ được, cô biết lòng mình đang hoảng loạn tới mức nào.

“Không muốn, chúng ta lên giường với nhau rồi.” Người nào đó quấn lấy Thiên Nhã, làm nũng.

“A! Sắc lang! Anh còn như thế là tôi không khách khí đâu!” Bây giờ Thiên Nhã rất muốn trở mặt với anh.

“Đừng như thế, ngoan nào.”

“Lạc2Thần Hi! Anh còn như thế là tôi cắt anh!” Thiên Nhã hung dữ quá...

“... Em bỏ được sao?” Người nào đó tủi thân, Tiểu Thần Thần ở bên dưới cũng tủi thân cọ tới cọ lui trên người cô.

“Anh nghĩ tôi không dám?” Thiên Nhã tức quá hóa cười, bắt đứa trẻ không an phận kia lại, rồi lập tức nhận ra mình vừa cầm thứ gì.

Được chính cô xác nhận, Lạc Thần Hi phấn chấn, lo lắng vừa mới quét qua đã mất sạch. Anh mừng như điên, tiếp tục hôn cô, hôn tới mức Thiên Nhã không thở nổi.

“Cảm ơn em đã tự mình nói cho anh biết sự thật này.” Anh ghé vào tai cô, dịu dàng nói.

So với sự vui sướng của anh, Thiên Nhã đang rất uể oải. Nhưng rất nhanh, niềm vui2sướng và kích động của anh như bệnh lây nhiễm sang cả cô, khiến cô cũng thấy hơi hạnh phúc. Dù thế nào đi chăng nữa, La Tiểu Bảo đã biết nhận mặt cha rồi. Bí mật bị chôn vùi sâu trong lòng cuối cùng cũng bị vạch ra, nên đau buồn hay vui đây? Cô không biết, con đường phía trước như có màn sương mù dày đặc. Bây giờ bảo bối nhỏ nhận mặt cha là Lạc Thần Hi, không phải chuyện tốt gì. Lời cha nói như bàn tay to nặng nề đánh vào người cô. Một phát lại một phát. Cô có dự cảm, không lâu nữa cha sẽ trở lại, đến lúc đó cô và La Tiểu Bảo sẽ phải lựa chọn như thế nào?

“Anh cũng có một điều kinh ngạc vui mừng muốn nói9cho em biết.” Lạc Thần Hi cảm thấy cô đang buồn phiền, cố tình nói với giọng thần bí.

“Kinh ngạc vui mừng?” Ngạc nhiên vừa rồi cô còn chưa tiếp thu hết lại sắp có một tin kinh thiên động địa nữa?

“Đừng như thế, ngoan nào.”

“Lạc Thần Hi! Anh còn như thế là tôi cắt anh!” Thiên Nhã hung dữ quá...

“... Em bỏ được sao?” Người nào đó tủi thân, Tiểu Thần Thần ở bên dưới cũng tủi thân cọ tới cọ lui trên người cô.

“Anh nghĩ tôi không dám?” Thiên Nhã tức quá hóa cười, bắt đứa trẻ không an phận kia lại, rồi lập tức nhận ra mình vừa cầm thứ gì.

“A!!!”

“Ha ha ha...”

“Không biết xấu hổ!”

“Người nào đó còn không biết xấu hổ hơn.”

“Anh là đồ biến thái!”

“Ai bảo em thích biến thái chứ.”

“Tôi liều mạng với4anh!”

“Ô, người ta thích, em lên đi! Chà đạp anh đi!”

Đúng là khóc không ra nước mắt mà... Sao cô lại chọc phải cực phẩm thế này!

Nói tới hai đứa nhóc đang ở biệt thự cạnh biển. Sáng sớm Lạc Lăng đã bò dậy, đứng trước gương đổi mấy bộ quần áo, chải chuốt tóc liên tục, lau đôi giày da nhỏ.

Mãi cho tới buổi trưa, La Tiểu Bảo cùng mái tóc xù như ổ gà đi vào phòng Lạc Lăng. Cậu thấy trên giường Lạc Lăng chất đầy quần áo, trên mặt đất toàn giày còn bản thân em ấy như con gấu trúc, nhất định là vì tối hôm qua không ngủ. Em ấy mặc đồ dạ hội trên người, trên tay còn cầm hai bộ âu phục mới ra gần đây.

La Tiểu Bảo há miệng thành hình chữ O, thuận tiện ngáp một cái, nhìn Lạc Lăng như thể nhìn quái vật: “Lăng Lăng, em đang làm gì thế?” Giọng nói lảnh lót của cậu đã tác động tới Lạc Lăng đang xoắn xuýt. Thấy La Tiểu Bảo đã ngủ dậy, Lạc Lăng nở nụ cười như thấy được cứu tinh: “Tiểu Bảo, anh xem em mặc bộ nào đẹp trai nhất?”

La Tiểu Bảo tự cho mình là tài giỏi, phẩy tay trước cái vẩn vơ này: “Mặc cái gì cũng đẹp trai, bởi vì nhìn em giống anh y như đúc mà.”

Đỉnh đầu Lạc Lăng xuất hiện vạch đen: “Nói đi, bộ nào đẹp trai nhất?” Cậu nghiêm mặt hỏi, lúc này là lúc nào rồi mà tên nhóc này còn có tâm tình cười đùa với cậu.

La Tiểu Bảo buồn cười: “Lăng Lăng, có phải em có chứng sợ gặp mẹ không? Không cần khẩn trương, tùy tiện mặc một bộ là được, dù em có không mặc gì thì mami Thiên Nhã cũng nhận ra em. Mami sẽ cảm thấy em rất đẹp trai, thật đấy.”

La Tiểu Bảo sợ Lạc Lăng nghi ngờ lời nói của mình, còn gật đầu cười khẳng định, dáng vẻ hết sức đáng yêu.

Lạc Lăng nhìn cậu với ánh mắt quái dị, chứng sợ hãi gặp mẹ? Đây là bệnh của tên nào thế? Hừ hừ, cậu không bị bệnh đấy đâu.

“Người ta muốn đứng trước mặt mami Thiên Nhã với dáng vẻ tốt nhất.” Lạc Lăng không hề bị lung lay.

Khóe miệng La Tiểu Bảo co quắp: “Lăng Lăng, em làm anh bất ngờ đấy.”

“Tiểu Bảo, anh cũng phải mặc đẹp chút.”

La Tiểu Bảo không nghe theo: “Vì sao anh phải mặc đẹp hơn chút, em sẽ mặc đẹp trai hơn à?”

Lạc Lăng chớp đôi mắt to, đột nhiên không phản ứng kịp với lối suy nghĩ này: “Ý em là, để anh mặc đẹp hơn chút thôi.”

“Người ta không cần mặc đẹp, người ta đẹp trai sẵn rồi! Người ta phải mặc loại đẹp trai nhất.” La Tiểu Bảo cố chấp muốn thuyết phục lỗi sai của cậu.

Khuôn mặt Lạc Lăng đen sì, rất nghi ngờ có phải người anh em tốt của mình vừa ngủ dậy đã bị cửa kẹp không: “Ý em là anh mặc quần áo đẹp một chút.”

La Tiểu Bảo nghe xong, ngoác miệng kêu: “Lăng Lăng! Em đùa giỡn anh! Người ta không phải con gái, sao lại phải ăn mặc đẹp chút! Làm sao mà em mặc đồ đẹp trai còn anh lại mặc đồ đẹp!”

Lạc Lăng ngây người. Không ngờ là, bệnh của La Tiểu Bảo còn nặng hơn chứng sợ gặp mẹ của cậu. Chỉ số IQ của anh ấy bùng nổ theo tiết tấu à?

“Ý em không phải thế!” Lạc Lăng sửng sốt hồi lâu mới nói được.

“Rõ ràng em có ý đấy! Người ta chỗ nào cũng đẹp, rõ ràng người ta là nam tử hán đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai nhất!” La Tiểu Bảo không tha, nhìn như muốn khóc.

Khóe miệng Lạc Lăng co quắp, cậu bị tình trạng này làm cho bối rối. La Tiểu Bảo vậy mà không tha thứ cho lỗi dùng từ của cậu, buồn bực quá: “Nam tử hán sẽ không khóc nhè.”

La Tiểu Bảo nghe vậy, cảm thấy cậu đang sỉ nhục mình một cách triệt để: “Em còn nói! Rõ ràng là em đang nói anh là đồ ẻo lả!”

Cuối cùng Lạc Lăng cũng giận: “La Tiểu Bảo! Anh thế này có khác nào cô gái nhỏ đang trả đũa không?”

Mắt La Tiểu Bảo mở to như chuông đồng lớn, Lạc Lăng nổi giận với cậu!

“Lạc Lăng! Em mới là cô gái nhỏ ấy! Người trả đũa là em!”

Bên ngoài cửa biệt thự, chú Lý đón Lạc Thần Hi và Thiên Nhã vào. Sau khi hai cha con Lạc Thần Hi và Lạc Lăng rời tới ở biệt thự cạnh biển, chú Lý luôn chăm sóc cho bữa ăn và cuộc sống hàng ngày của họ. Ông có chút hiểu biết với Thiên Nhã qua cuộc nói chuyện của hai cha con. Tối qua có thêm một cậu bé tới đây, hơn nữa còn giống y như đúc Lạc Lăng làm ông bị dọa sợ. Có điều, ông thấy vui vẻ hơn, vui thay cho chủ nhân của mình. Ông quan sát Thiên Nhã đang đứng cạnh Lạc Thần Hi, không ngờ hai người đứng cạnh nhau lại xứng đôi như vậy. Ông chủ đối xử với cô rất đặc biệt, đây là chuyện đáng mừng. Ông biết, ông chủ thích cô Thiên Nhã.

Thật ra, từ khi cậu chủ nhỏ chuyển từ nhà họ Lạc về đây, ông phát hiện ra ông chủ có sức sống hơn, cười nhiều hơn, không lạnh lùng như trước nữa.

Người phụ nữ Thiên Nhã này thoạt nhìn đã thấy không cùng một loại người với Hạ Vân Cẩm. Cô nhìn rất đơn thuần, ánh mắt sạch sẽ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt ông chủ nhìn cô chứa chan yêu thương, nếu cô là người ông chủ yêu, vậy sau này cô chính là nữ chủ nhân của ông!

Có điều, chuyện quan trọng bây giờ không phải chuyện này, mà là hai cậu chủ nhỏ trên tầng.

Chú Lý nhíu mày, vừa định nói việc này cho Lạc Thần Hi biết thì...

“Em mới là cô gái nhỏ ấy! Em là cô gái nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ!”

“Anh là đồ ẻo lả!”

“Người ta không ẻo lả! Người ta là nam tử hán đại trượng phu!”

“Nam tử hán đại trượng phu sẽ không xưng là người ta!”

“Không phải em cũng nói người ta à!”

“Quả thật anh tự xưng người ta quen như ăn cơm rồi!”

“Em! Lạc Lăng, em bắt nạt anh, hu hu!”

Đầu người đứng ở cửa chính đang đầy vạch đen, chú Lý lau mồ hôi, yếu ớt nói: “Ông chủ, hai cậu chủ nhỏ...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.