Long Thần Khí

Chương 22: Chương 22




Ánh mắt Thiên Nhã rất kiên định. Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đã đồng ý, cô sẽ ủng hộ anh, đứng về phía anh.

Lạc Thần Hi hôn lên trán cô một cái: “Được, chúng ta qua đó.”

Buổi họp báo của Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn MG khác hẳn với tiệc rượu của Tập đoàn Lạc Thần và Tập3đoàn SGB. Nơi đây, người có mặt nhiều nhất là phóng viên, từng ánh đèn flash lóe lên, đánh thẳng vào lòng người.

Thiệu Vĩnh Sang mới nhậm chức Chủ tịch Tập đoàn MG khu vực trong nước ngồi trên sân khấu với Kha Tử Thích. Bên cạnh hai người còn có vài nhân viên cấp cao của công ty, cùng nhau đối diện2với một nhóm lớn phóng viên, nhà truyền thông.

Buổi họp báo đã tiến hành tới đoạn hỏi đáp của phóng viên, một phóng viên của giới truyền thông nào đó đặt câu hỏi không theo dự liệu: “Chủ tịch Kha, có nguồn tin cho rằng vụ kiện Tập đoàn Lạc Thần làm lộ bí mật thương nghiệp và hại chết giám đốc Hoàng2Thừa Nghĩa của Tập đoàn Lạc Thần là do một tay ngài lập mưu, chuyện này có phải là thật không? Lần này, Tập đoàn Lạc Thần thua cuộc, Lạc Thần Hi trở thành kẻ bị tình nghi, người được lợi nhất là Tập đoàn Kha thị. Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn Lạc hợp tác với nhau xây dựng lại khu9Vân Thành, rồi lần lượt hợp tác với cả Tập đoàn MG, liệu đây có phải cũng là mưu kế của ngài không?” Câu hỏi của phóng viên này cực kỳ sắc bén, giọng nói như nhận định lên án. Trong chốc lát, mọi người trong buổi họp báo xôn xao, kinh ngạc vì sự bùng nổ không lường trước, bội phục vì4cậu có dũng khí. Tập đoàn Kha thị không phải nơi để đắc tội, vậy mà cậu dám hỏi vấn đề này trong cuộc họp báo của người ta.

Nhưng cậu phóng viên chưa nói hết: “Mọi người đều biết hai nhà Chủ tịch Kha và Chủ tịch Thiệu có mối quan hệ tốt đẹp, thậm chí còn là họ hàng trên danh nghĩa, có phải trong chuyện này có chút mờ ám không? Là thứ mà người bên ngoài như chúng ta không biết được?”

Sắc mặt Thiệu Vĩnh Sang ở trên sân khấu đã lạnh đi, ông nhìn chằm chằm vào người phóng viên không biết sống chết kia. Nét mặt Kha Tử Thích không thay đổi mấy, ánh mắt lúc sáng lúc tối làm cho người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.

Bầu không khí nơi đây trở nên khẩn trương và căng thẳng. Nhóm phóng viên, các nhà truyền thông yên lặng chờ Kha Tử Thích trả lời và liều mạng chụp ảnh, không có ý định bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh.

“Bốp bốp bốp...” Lối ra vào phòng họp vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Mọi người quay ra nhìn, trông thấy Lạc Thần Hi nắm tay một cô gái xinh đẹp đi đến.

Phóng viên của các tạp chí lớn nhìn nhau trao đổi suy nghĩ. Đây không phải là Lạc Thần Hi sao? Anh thế mà lại đi từ cách vách tới, giống như đang khiêu khích. Dự đoán này rất mãnh liệt. Mấy phóng viên ở tiệc rượu sát vách nhìn chằm chằm nhân vật chính là Lạc Thần Hi, thấy anh nắm tay La Thiên Nhã đi tới đây, cũng nhốn nháo chạy theo sau lưng.

Ánh mắt Kha Tử Thích lướt qua Lạc Thần Hi rồi dừng lại trên người Thiên Nhã. Tối nay cô rất đẹp, khiến người ta kinh ngạc, nhưng ánh mắt của cô...

Cùng lúc đó, Thiên Nhã bước vào, ánh mắt dừng trên mặt Kha Tử Thích. Hai người nhìn nhau, lẫn trong đó là cảm giác xa lạ không nói thành lời.

Mới chỉ mấy ngày thôi, anh đã không còn là anh nữa sao? Ánh mắt anh không còn quang minh lỗi lạc, không còn thản nhiên nữa, chỉ là trong mắt vẫn toát lên nét dịu dàng làm cho lòng cô nhộn nhạo.

Cô đi bên cạnh Lạc Thần Hi, như chú chim nhỏ nép vào người. Một cặp trai tài gái sắc. Ánh mắt cô đầy hoài nghi và dò xét làm cho lòng anh chua xót đắng ngắt, như có một tảng đá ném vào. Anh nắm chặt tay, cố nén đau đớn trong lòng.

Lạc Thần Hi nghênh ngang đưa người phụ nữ bên cạnh mình lên ngồi hàng ghế thứ nhất dưới sân khấu. Anh ho khan một tiếng, lập tức có một tên phóng viên cung kính nhường lại chỗ cho bọn anh. Lạc Thần Hi lịch sự cúi người mời Thiên Nhã ngồi xuống trước rồi mới ưu nhã ngồi xuống, đối mặt với Kha Tử Thích và Thiệu Vĩnh Sang. Anh hơi ngước đầu, tựa như một vương giả, mang khí phách ngất trời và tự tin.

“Chủ tịch Lạc, xin thứ cho tôi nói một câu. Buổi họp báo này không liên quan tới cậu, cậu mau đi ra ngoài đi.” Thiệu Vĩnh Sang híp mắt, gắng gượng nở nụ cười.

Lạc Thần Hi ngạo mạn cười. Đôi mắt anh hiện lên tia tà mị: “Chủ tịch Thiệu sao thế? Tôi chỉ đưa người phụ nữ của mình tới đây cùng chúc mừng hai người thôi mà. Sao hạ lệnh đuổi khách nhanh thế? Chẳng lẽ Chủ tịch Thiệu có bí mật gì sợ tôi tiết lộ ra ngoài?”

Thiệu Vĩnh Sang cười lạnh, không hiểu Lạc Thần Hi đang đắc ý cái gì: “Chủ tịch Lạc tự mình biết mình như thế, vậy được rồi. Sự việc này ảnh hưởng rất lớn tới Tập đoàn MG, tin rằng Tập đoàn MG và Tập đoàn Lạc Thần sau này chỉ gặp nhau trên tòa án, không lui tới trên phương diện làm ăn. Chủ tịch Lạc mau về đi, ý tốt của cậu, tôi nhận.”

Lạc Thần Hi nhàn nhã tự tại, ngồi vắt tréo hai chân. Anh cười lạnh, không để tâm tới việc Thiệu Vĩnh Sang thẳng thắn chế nhạo anh và đèn flash của các phóng viên xung quanh đang nháy liên tục: “Chủ tịch Thiệu nhắc nhở rất đúng. Nhưng, bí mật giữa Chủ tịch Thiệu và Chủ tịch Kha đã không còn là bí mật nữa rồi. Người phóng viên vừa rồi đặt câu hỏi quá đặc sắc làm tôi muốn nghe thử xem hai vị có câu trả lời gì. Hay đó đúng là bí mật giữa hai người?”

Lạc Thần Hi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Thiệu Vĩnh Sang rồi dừng lại trên mặt Kha Tử Thích. Hai người cứ như thế nhìn nhau. Khác với vẻ ngoài bình tĩnh, đáy mắt Kha Tử Thích cuồn cuộn sóng mà người khác không dễ phát hiện. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực tìm chứng cứ của Thiên Nhã, nhưng anh không thể nhìn cô. Nhìn cô, anh sợ mình không có dũng khí để nói ra lời tiếp theo nữa.

Kha Tử Thích cong môi cười ấm áp, trả lại cho Lạc Thần Hi hùng hổ dọa người một ánh mắt đe dọa. Anh hắng giọng, nói với các phóng viên, truyền thông: “Hôm nay là ngày Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn MG tuyên bố hợp tác. Tuy tôi không biết người phóng viên kia nghe từ đầu được lời đồn đại hoang đường này nhưng tôi có thể khẳng định với mọi người rằng tôi luôn làm việc quang minh lỗi lạc. Hơn nữa, tới nay tôi vẫn là bạn hợp tác với Tập đoàn Lạc Thần. Còn với Chủ tịch Lạc, tuy chúng ta không thể cùng hợp tác với Tập đoàn MG nhưng tôi hi vọng phần hợp tác còn lại của chúng ta có thể tiến hành vui vẻ. Cá nhân tôi hi vọng Tập đoàn Lạc Thần và Chủ tịch Lạc có thể nhanh chóng xử lý phiền phức. Tương lai nếu có cơ hội hợp tác, Tập đoàn Kha thị tôi sẽ không bài xích mà hợp tác với Tập đoàn Lạc Thần.”

Lời nói đầy ẩn ý của Kha Tử Thích khiến cho các phóng viên suy nghĩ sâu xa. Ý của Kha Tử Thích không cần nói cũng biết, anh đang dứt bỏ cành oliu là Tập đoàn Lạc Thần. Ý là quan hệ hợp tác giữa Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn Lạc Thần không thay đổi, quan hệ giữa anh và Tập đoàn Lạc Thần vẫn là quan hệ hợp tác tốt đẹp. Nhưng anh cũng biểu thị rằng anh và Tập đoàn Lạc Thần chỉ là quan hệ hợp tác, không biết những phương diện khác nên anh không thể nào biết được chuyện phóng viên kia vừa hỏi.

Biểu cảm và giọng nói chân thành của anh khiến các phóng viên bên dưới bối rối. Người tên Kha Tử Thích này từ trước tới nay luôn hòa thuận, tác phong làm việc của anh và Lạc Thần Hi hoàn toàn khác nhau. Trên dưới giới kinh doanh, họ vừa kính vừa sợ vừa hận Lạc Thần Hi, còn đối với Kha Tử Thích đều là nhất trí tán thành, cảm thấy anh còn trẻ tuổi đã quản lý một doanh nghiệp lớn như thế là có năng lực phi phàm, rất phúc hậu.

Người như vậy sẽ gây dựng được danh tiếng và uy vọng tốt đẹp cho toàn bộ giới kinh doanh. Vì vậy, chuyện Tập đoàn Lạc Thần làm lộ kế hoạch, dù họ biết Kha Tử Thích là kẻ tình nghi lớn nhất nhưng không có mấy người gắn chuyện này lên người anh.

Lạc Thần Hi buồn cười nhìn dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm của Kha Tử Thích. Anh vươn tay, vỗ mấy tiếng nặng nề: “Được, được. Chủ tịch Kha chính là Chủ tịch Kha. Mong mọi người nhớ kỹ lời anh ta nói, tôi cũng làm chứng. Nói không chừng một ngày nào đó, Chủ tịch Kha lại vì lời nói này mà... tự bê đá đập vào chân mình.”

Anh đứng lên, kéo tay Thiên Nhã: “Tôi không làm phiền mọi người nữa, mọi người cứ từ từ.” Lạc Thần Hi khoát tay với đám phóng viên buổi tiệc, nắm tay Thiên Nhã nghênh ngang đi ra ngoài. Còn Kha Tử Thích và Thiệu Vĩnh Sang trên sân khấu, sắc mặt rất khó coi.

Kha Tử Thích nhìn chằm chằm bóng lưng cô, trong mắt là sự lưu luyến không rời và đau buồn. Đột nhiên, cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Thiên Nhã cắn răng, ánh mắt giãy giụa và thất vọng. Đây là lần đầu tiên cô nhìn về phía anh mà không nở nụ cười, cứ thế quay đầu đi.

“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích nắm chặt tay, đứng lên khỏi vị trí.

“Chủ tịch Kha.” Thiệu Vĩnh Sang thấy anh không ổn lắm nên dùng ánh mắt nhắc nhở. Đây là buổi họp báo, đừng lộn xộn nữa, mới nãy Lạc Thần Hi và người phóng viên kia đã náo loạn đủ rồi.

“Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát.” Kha Tử Thích cầm mic lên nói một câu rồi vội vã đuổi theo.

Chỉ còn lại Thiệu Vĩnh Sang với sắc mặt nặng nề, nhưng rất nhanh sau đó ông đã nở nụ cười xã giao: “Chủ tịch Kha có chút việc gấp cần xử lý, tiếp theo sẽ có Phó Chủ tịch Trần của Tập đoàn Kha thị lên nói thay.”

“Em muốn yên tĩnh một chút, anh vào một mình đi.” Ở bên ngoài tiệc rượu, Thiên Nhã buông tay Lạc Thần Hi ra, cố gắng để giọng mình không nghe ra sự suy sụp.

Lạc Thần Hi thấy cô đang gắng gượng, đau lòng nói: “Anh ở với em.”

Thiên Nhã miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh vào đi, bên trong không thể vắng anh được. Em cần yên tĩnh, sẽ khỏe thôi.”

Lạc Thần Hi xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, một lúc thôi đấy.” Anh lo lắng cho cô, cũng biết cô cần một không gian riêng tư. Trước đây, Lạc Thần Hi chưa từng để ý cảm nhận của một người đến thế. Nhưng sau khi yêu Thiên Nhã, anh lại chậm rãi học cách chăm sóc và quan tâm.

Bên ngoài khách sạn Thì Chung.

“Thiên Nhã! Thiên Nhã!”

Thiên Nhã dừng bước, xoay người nhìn Kha Tử Thích. Thất vọng, đau lòng hay tức giận đây? Chính bản thân cô cũng không biết nữa. Thật ra cô không thể trách anh được. Ở thương trường nói chuyện thương trường, anh đùa giỡn, ngấm ngầm giở trò, sử dụng quyền lực tung hoành không có gì là lạ. Kha Tử Thích là chủ tịch của một tập đoàn, là người thừa kế Tập đoàn Kha thị. Nếu anh không biết đùa giỡn, ngấm ngầm giở thủ đoạn thì kết quả sẽ phải lép vế với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.