Long Phù

Chương 41




Lần này Tiểu Uyển sai là không nên, nhưng cũng may mắn, vì lần giáo huấn này mà tỉnh ngộ, vẫn tốt hơn quá càng lún càng sâu, tương lai càng phạm sai lầm lớn hơn!

Cho nên cha Thẩm vẫn duy trì trầm mặc, đợi Thẩm Uyển nói xong, cha Thẩm mới chậm rãi lên tiếng, lời nói sâu sắc, “Tiểu Uyển, con phải nhớ kỹ, đây là mạt thế.”

Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn cha Thẩm, trong ánh mắt ẩn ẩn nước mắt.

“Con còn phải nhớ kỹ, Anh hai con tuy rằng cường đại, nhưng chung quy nó vẫn là một người!”

Thẩm Uyển cắn chặt môi, yên lặng gật đầu.

Cha Thẩm nhẹ nhàng thở dài, nhìn Thẩm Uyển, lời nói tiếp tục sâu sắc, “Cuối cùng, con phải nhớ kỹ một chút! Loại sai lầm này, chỉ được một lần này thôi!”

Thẩm Uyển gắt gao mím môi, gật đầu thật mạnh!

Cha Thẩm mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Uyển, “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ nhiều, Anh hai con không có việc gì.”

Thẩm Uyển vẫn thấp thỏm bất an như cũ, khẽ hỏi, “Anh hai… Thật sự không có chuyện gì sao?”

Cha Thẩm trong lòng cười khổ, ông cũng không biết rốt cuộc tiểu Duệ có thật là không có việc gì hay không, nhưng nhìn Tiểu Uyển lo lắng tự trách như vậy, cha Thẩm mỉm cười bình tĩnh nói, “Ừ, Anh hai con không có việc gì!”

Thẩm Uyển lúc này mới triệt để nhẹ nhàng thở ra, nghe theo cha Thẩm khuyên giải an ủi, về nghỉ ngơi.

Cha Thẩm nhìn Thẩm Uyển rời đi, liền đi vào sơn động của bộ tác chiến. Trong góc sơn động, Liễu Trình đang ôm bảo bảo ngồi yên lặng, Ngải Hiểu Sơ ngồi bên cạnh đang lải nhải, “Chính là như vậy, tuần tra rất đơn giản, anh đem bảo bảo giao cho Thẩm bá mẫu chiếu cố không được sao, ai nha, bảo bảo thật thông minh, lại đáng yêu như vậy, anh cũng nhìn thấy nha, mấy dì mấy thím đều xem nó như bảo bối mà chiếu cố… Anh còn có cái gì lo lắng? … bla bla bla …”

Cha Thẩm chú ý tới, Liễu Trình vẫn luôn cười cười nghe, nhưng tay ôm bảo bảo lại từ đầu đến cuối không có thả lỏng. Bảo bảo lắc lư hai chân, liếm kẹo que không biết ai đưa cho, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng.

Liễu Trình này cũng không phải nhân vật tầm thường a. cha Thẩm thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng không biết Liễu Trình rốt cuộc có thể tín nhiệm hay không, nhưng có bảo bảo, như vậy ít nhất có thể cam đoan, Liễu Trình tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại người nhà họ Thẩm bọn họ. An An vào tổ tuần tra, Tiểu Uyển hiện tại bị thương, ông cùng lão bà lại không có dị năng, con trai lớn tiểu Duệ hiện đang bế quan, bên ngoài còn có địch nhân không biết ẩn úp nơi nào đang nhìn chằm chằm đoàn đội bọn họ, mà trong đoàn đội … Tuy rằng thường ngày tín nhiệm nhau, nhưng không thể không có tâm phòng người, ngay cả anh em Tống Húc Dương lúc trước tiếp nhận ân huệ của tiểu Duệ cũng có thể phát điên thành như vậy! Dù sao ông cũng phải giấu vài con bài ở trong tay.

“Tiểu ngải cứu cậu còn ở nơi này à?” cha Thẩm cười tủm tỉm tiêu sái đi qua, mở miệng ôn hòa hỏi.

Ngải Hiểu Sơ thấy cha Thẩm, liền đứng dậy vội mở miệng, “Thẩm bá phụ ngài tới đúng lúc, mau giúp con khuyên nhủ Liễu Trình đi, Liễu Trình muốn mang theo bảo bảo tham gia tuần tra.”

Cha Thẩm sửng sốt, lập tức cười cười nói rằng, “A, như vậy sao. Tiểu ngải cứu à, hiện tại đã đến giờ cơm, cậu đi ăn cơm đi. Tiểu Trình giao cho tôi khuyên nhủ.”

Ngải Hiểu Sơ nghe ăn cơm, ánh mắt sáng lên, vội nói, “Vậy, bá phụ, việc này làm phiền ngài.” Ngải Hiểu Sơ vừa nói vừa hướng Liễu Trình phất tay, “Ai, Liễu Trình anh cũng nhanh chóng! Cơm nước xong phải đi tuần tra!”

Liễu Trình chỉ kéo kéo khóe miệng, khô cằn mỉm cười.

Ngải Hiểu Sơ nói hoàn xong, liền xoay người vội vàng chạy đi. cha Thẩm nhìn Ngải Hiểu Sơ đi xa, bước đi đến bên cạnh Liễu Trình ngồi xuống.

Liễu Trình nhìn cha Thẩm, giọng nói vẫn thật khàn khàn, “Thẩm bá phụ, không cần khuyên nhủ tôi. Tôi không muốn tách khỏi bảo bảo.”

Cha Thẩm khẽ gật đầu, nhìn Liễu Trình, thản nhiên nói, “Tôi hiểu được, bởi vì cậu còn chưa tín nhiệm chúng tôi.”

Liễu Trình im lặng.

Cha Thẩm cười cười, vỗ vỗ đầu bảo bảo mở to mắt nhìn ông, chậm rãi nói, “Loại tâm tình này tôi hiểu được, thật ra nếu cậu nhìn kỹ, cậu liền sẽ biết, những người trong đoàn đội này cũng không có giao ra trăm phần trăm tín nhiệm, người quan trọng đều là tự mình bảo vệ. Ví dụ như tôi cùng lão bà của tôi bảo vệ Tiểu Uyển, tiểu Duệ bảo vệ An An, tiểu Vũ bảo vệ Tiểu Dương Tử, chị em Ngải Hiểu Trân Ngải Hiểu Sơ, tiểu Thiên bảo vệ tiểu Bạch…”

Liễu Trình ngẩng đầu, kinh ngạc và khó hiểu nhìn cha Thẩm, mà cha Thẩm tựa hồ không thấy ánh mắt kinh ngạc của Liễu Trình, vẫn như cũ chậm rãi không vội không hoãn nói, “Nhưng vừa rồi chỉ là như vậy, mọi người ngược lại càng có thể đoàn kết, có lẽ là vì hiểu được lẫn nhau đều có người quan trọng tồn tại. Cũng có lẽ là vì người trọng yếu nhất, mọi người dốc hết toàn lực, hết sức tạo ra cái đoàn đội này, vì đoàn đội thành lập phòng ngự cực mạnh, toàn tâm toàn ý bảo vệ người quan trọng trong lòng mình có thể sống tốt trong mạt thế …”

Liễu Trình nghe, như có điều suy nghĩ.

“Cho nên, cậu có thể bảo lưu không tín nhiệm trong lòng, nhưng hy vọng cậu có thể cố gắng làm tốt việc của cậu.” cha Thẩm cuối cùng chậm rãi nói, nhìn bảo bảo hí mắt cười hạnh phúc thỏa mãn với mình, cha Thẩm nhịn không được mỉm cười, đưa tay xoa bóp mặt bảo bảo.

Liễu Trình lấy lại tinh thần, nhìn cha Thẩm, thanh âm khàn khàn nói rằng, “Tôi hiểu được.”

Cha Thẩm nghe Liễu Trình nói, cười gật gật đầu, chậm rì rì đứng dậy, dường như là không chút để ý nói, “Hiện tại tiểu Duệ không ở đây, bên ngoài lại có kẻ địch ẩn nấp, cậu lo lắng bảo bảo cũng đúng, nhưng An An con trai út của tôi hiện tại cũng tham gia tổ tuần tra, kỳ thật cậu có thể tham gia tổ An An con tôi, sau đó đem bảo bảo giao cho lão bà tôi chiếu cố, như vậy cho dù chạy khỏi hòa thượng không chạy khỏi miếu nha! Ha ha…” Nói xong lời cuối cùng, cha Thẩm trêu ghẹo nở nụ cười.

Liễu Trình cũng tươi cười, ôm bảo bảo đứng dậy hơi hơi cúi người, khàn khàn nói rằng, “Tôi hiểu được.”

Cha Thẩm cười ha hả, trong lòng nói thầm, quả nhiên là người thông minh a. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Cha Thẩm vui tươi hớn hở cười xong, liền xoay người bước đi. Ông còn phải đi xem con trai út nhà ông, ai…, hy vọng con trai lớn nhanh chóng bế quan hoàn tất xuất hiện đi.

******

Trong khi cha Thẩm lắc lư chung quanh, tại giới tuyến phòng ngự, Lưu Khiết đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân đầu đinh cao to đứng bên ngoài giới tuyến phòng ngự.

Nam nhân bên ngoài giới tuyến phòng ngự, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Khiết, ánh mắt âm trầm mà lại phức tạp.

Ánh mắt Lưu Khiết lạnh như băng, mặt không đổi sắc.

“Xin lỗi, tôi rất bận, nếu anh không có việc gì nói, tôi phải đi.” giọng nói Lưu Khiết cứng nhắc không có bất luận cái gì phập phồng.

Nam nhân bên ngoài giới tuyến phòng ngự sửng sốt, lập tức quýnh lên, theo bản năng liền nắm dây điện phòng ngự trước mắt, kết quả, “Mẹ nó!!!” Nam nhân chửi ầm lên.

Lưu Khiết khoanh tay, nhìn nam nhân ôm tay mắng chửi người, trong lòng Lưu Khiết —— thật thích!

Lưu Khiết khoanh tay, nhìn nam nhân, lạnh giọng mở miệng, “Ngô Thiên Hà, thời gian của tôi có hạn.”

Nam nhân, cũng chính là Ngô Thiên Hà, nhìn Lưu Khiết, xả ra một cái tươi cười, nhưng tươi cười có chút chua sót, “Lưu Khiết, anh biết em rất tức giận bởi vì chuyện Tống Húc Dương cùng Tống Tiêu Tiêu, nhưng tôi có thể thề với trời, tôi thật sự cũng không biết Tống Tiêu Tiêu sẽ điên cuồng như vậy!”

Lưu Khiết bình thản nhìn Ngô Thiên Hà, “Anh muốn nói những điều này? Tốt lắm, tôi nghe xong, tôi phải đi!”

Lưu Khiết dứt lời, liền xoay người rời đi.

Nhưng lúc này, Ngô Thiên Hà gần như nóng nảy, không quan tâm nắm lấy dây điện phòng ngự đối với Lưu Khiết quát, “Lưu Khiết! Em đứng lại! Em đừng đi! Em hãy nghe anh nói!!”

Lưu Khiết cười lạnh lùng trào phúng, vẫn như cũ đi nhanh về phía trước.

Thẩm An vừa mới cùng Dương Sở Thuần tuần tra đi qua, chợt nghe thấy Ngô Thiên Hà hô, Thẩm An cùng Dương Sở Thuần liếc nhau, hai người đồng loạt dừng cước bộ, quay người lại, núp vào một vách đá, nhìn Lưu Khiết vẫn bước đi như cũ, hình như không định dừng lại. Mà lúc này, Ngô Thiên Hà còn đang gào thét:

“Lưu Khiết!! Con mẹ nó em đứng lại cho anh!! Em người nhu nhược! Lúc trước em không dám tiếp thu cảm tình của anh, em chạy!! Hiện tại, em còn muốn trốn nữa sao?! Anh cho em biết Lưu Khiết! Lão tử đời này liền nhận định em cái người nhu nhược này! Em cứ việc bỏ chạy! Chạy đến nơi Ngô Thiên Hà anh tìm không thấy! Nhưng anh cho em biết! Cho dù là mười tám tầng địa ngục, Ngô Thiên Hà anh đều phải bắt được em!! Con mẹ nó em nhớ kỹ cho anh!! Lưu Khiết! Em là của Ngô Thiên Hà anh! Em đời này kiếp sau đều là của anh! Là của anh!!”

Thẩm An cùng Dương Sở Thuần núp sau vách đá, liếc nhau, ánh mắt Dương Sở Thuần lòe lòe tỏa sáng, wow, thật là dữ dội! Thì ra Ngô Thiên Hà thật sự là thầm mến anh Lưu Khiết a!

Thẩm An là cảm khái trong lòng, tỏ tình dữ dội như vậy, sao anh Lưu Khiết còn có thể bình tĩnh tiêu sái như vậy chứ?

Đợi Lưu Khiết chạy lấy người, bên kia giới tuyến phòng ngự, Ngô Thiên Hà dường như ngây dại, một lúc lâu, mới đem bàn tay bị điện giật có chút biến thành màu đen chậm rãi rút ra.

Thẩm An trộm xem xét Ngô Thiên Hà, tay kia… Khẳng định đau chết đi. Bất quá, này không đáng đồng tình, nghĩ Anh hai nhà mình bây giờ còn ở trong không gian bế quan, cũng không biết thế nào, Thẩm An liền không đồng tình với Ngô Thiên Hà nổi, cho dù hắn thật sự không biết chuyện anh em Tống Húc Dương, hắn cũng không có biện pháp đồng tình. Rốt cuộc, anh em Tống Húc Dương chính là đi theo Ngô Thiên Hà tới!

—— cho nên, xứng đáng anh Lưu Khiết không để ý tới ngươi!

“Ai, tiểu An đệ đệ, cậu nói, tay của hắn có thể bị nướng chín hay không?” Dương Sở Thuần vuốt cằm, xem xét Ngô Thiên Hà còn đứng bên ngoài giới tuyến phòng ngự, chậc chậc thở dài, “Sao hắn cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Theo như hắn nói, lúc trước anh Lưu Khiết cũng đã cự tuyệt hắn, sao hắn còn mặt dày mày dạn quấn anh Lưu Khiết như vậy?”

Thẩm An quay đầu, khóe mắt dư quang thoáng nhìn người nào đó cách đó không xa đang đi tới, vì thế, Thẩm An cười thầm, trên mặt ra vẻ xem thường liếc Dương Sở Thuần một cái, “Vậy chiếu theo thuyết pháp anh nói, nếu người anh Chu Vũ thích lại không thích hắn, hắn nên buông tha hay nên sống chết không tha?”

Dương Sở Thuần sửng sốt, lập tức nghiêm trang chững chạc nói, “Cái đó không có khả năng! Chu đội tốt như vậy lại lợi hại như vậy, người hắn thích làm sao có thể không thích hắn chứ?”

Thẩm An a một tiếng, nhìn người nào đó phía sau Dương Sở Thuần đã thả chậm cước bộ, lặng yên không một tiếng động tới gần, trong lòng cười xấu xa, trên mặt ra vẻ đứng đắn hỏi, “Vậy anh thích anh Chu Vũ?”

“Đương nhiên! Tôi thích nhất anh Chu Vũ!” Dương Sở Thuần nhếch miệng, ngây ngô cười gãi đầu, dường như có chút ngại ngùng, “Bất quá, tôi biết tôi không xứng với anh Chu Vũ.”

Thẩm An xem xét người nào đó phía sau Dương Sở Thuần ánh mắt đã tỏa sáng, trong lòng cười xấu xa, trên mặt liền có chút cố ý hỏi, “Anh không xứng chỗ nào?”

Lại không ngờ, Dương Sở Thuần lại nghiêm trang chững chạc, nghiêm túc trả lời, “Tôi không sinh con được.”

Thẩm An sửng sốt. Người nào đó cũng ngẩn ra.

“Tôi nói thật, tiểu An đệ đệ, tôi không sinh con được, cậu đại khái sẽ không để ý, tôi thấy Thẩm đại nhân cũng không để ý, nhưng Chu đội không được, Chu đội là cô nhi, tôi nhớ rõ lúc trước bồi hắn đi tảo mộ ba mẹ hắn, Chu đội có nói, hy vọng có một gia, sinh vài đứa nhóc.” Dương Sở Thuần gãi đầu, trên mặt treo nụ cười hàm hậu ngốc hồ hồ, “Đây là nguyện vọng của Chu đội, cũng là nguyện vọng của tôi, tôi hy vọng có thể giúp Chu đội hoàn thành nguyện vọng này, tìm cho hắn tìm nữ nhân tốt, lập gia đình, sinh vài đứa nhóc.”

Thẩm An lẳng lặng nhìn Dương Sở Thuần một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi, “Vậy, còn anh?”

“Tôi, tôi cứ như vậy, chờ Chu đội có gia đình, tôi bước đi.” Dương Sở Thuần gãi đầu, nháy mắt, cười hắc hắc, tươi cười vẫn như dĩ vãng ngốc hồ hồ, “Tôi cùng Ngải Hiểu Sơ nói tốt rồi, về sau tôi cùng hắn sống qua ngày. Hắn cũng không tính toán lập gia đình, nói nếu không có nữ nhân bồi hắn sống qua ngày, hắn sẽ theo giúp tôi.”

Thẩm An vừa nghe, 囧. Ngải Hiểu Sơ nói lời này không sợ bị Ngải Hiểu Trân nghe được??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.