Long Phù

Chương 33




“Ngày mai bắt đầu, bảo mọi người đều thu thập hành trang, vừa lấy sơn động, vừa chuẩn bị dời đi.” Thẩm Duệ nói xong, khóe miệng vẫn treo nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười lại có chút quỷ dị.

Mấy người Chu Vũ thấy Thẩm Duệ cười ôn hòa nhưng quỷ dị, đều không khỏi im lặng, đồng thời cũng phỏng đoán trong lòng, Thẩm đại nhân lại đang tính kế gì đây?

Thẩm Duệ nói xong, nhớ tới Bạch Cảnh Khanh cùng Phương Bình còn có người của tổ nghiên cứu sinh vật đều đi đến sơn huyệt, Từ Trường Thiên còn không biết, liền đơn giản nói cho Từ Trường Thiên.

Từ Trường Thiên vừa nghe, lập tức nói rằng, “Tôi đi tìm bọn họ.” Vừa nói, vừa không cao hứng trừng Thẩm Duệ, “Thẩm Duệ! Anh biết châm tiểu Bạch không tốt, như thế nào còn ——”

Thẩm Duệ áy náy, nhưng có chút bất đắc dĩ, “Lão Từ, tính tình tiểu Bạch nhà cậu, cậu hẳn là rõ ràng, nếu việc này tôi không nói cho cậu ta biết trước, sau đó, cậu ta sẽ tìm tôi gây phiền toái.”

Bạch Cảnh Khanh đi đứng không tốt, nhưng hắn xưa nay kiêu ngạo, lại si mê nghiên cứu sinh vật, hiện giờ phát hiện nhiều thực vật biến dị như vậy, còn có phi sinh vật quái dị, nếu không nói cho Bạch Cảnh Khanh biết ngay lập tức, Bạch Cảnh Khanh sẽ làm phiền hắn thì sao?

Mà hơn nữa, cũng không phải một mình Bạch Cảnh Khanh tiến đến, còn có người đi cùng hắn.

Từ Trường Thiên nghe cũng đúng, vì thế hung hăng dậm chân, liền chạy lên núi!

Từ Trường Thiên vừa đi, Lưu Khiết cùng Chu Vũ liền thảo luận về Ngô Thiên Hà một chút, xác định vài nguyên tắc: xem đối phương như trong suốt, nhắc nhở những người khác trong đoàn đội không được tiếp xúc với người của Ngô Thiên Hà, để tránh sinh nhiều thị phi. Có thể giao dịch thức ăn, nhưng vũ khí linh tinh không thể cung cấp.

Nguyên tắc làm việc xác định, Lưu Khiết và Chu Vũ phân công nhau làm việc. Thẩm Duệ cũng lôi kéo Thẩm An trở về tiểu viện.

Thẩm Duệ vào tiểu viện, cha Thẩm cùng mẹ Thẩm, còn có Thẩm Uyển liền đi ra.

Mẹ Thẩm lôi kéo Thẩm Duệ nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định Thẩm Duệ không bị thương, an tâm, cùng Thẩm Uyển đi chuẩn bị đồ ăn. Còn cha Thẩm không động thanh sắc đánh giá Thẩm Duệ, sau khi đánh giá một phen, cũng lên lầu đi xem Liễu Trình.

Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm và mẹ Thẩm đi khỏi, cười cười, nắm tay Thẩm An ngồi xuống trong một phòng khách.

Thẩm An nhìn sắc mặt Thẩm Duệ có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần cũng rất tốt, liền thấp giọng thân thiết hỏi, “Anh, hay là anh lên nghỉ ngơi một chút?”

Thẩm Duệ lắc đầu, “Anh không mệt.”

Thẩm An khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt Anh hai không tốt a.

Thẩm Duệ thấy Thẩm An nhíu mày không đồng ý, liền cười khuyên giải an ủi, “Thật sự, anh không sao. Đại khái là hôm nay sử dụng dị năng nhiều, hiện tại chỉ là mệt mỏi chút.”

Thẩm An nghe, vừa định khuyên thêm, bên ngoài liền truyền đến giọng Chu Vũ, “Thẩm Duệ có bên trong không?”

Thẩm An sửng sốt, sao anh Chu lại tới nữa, vừa rồi không phải mới bàn xong sao?

Thẩm Duệ lên tiếng trả lời “Tôi ở đây, vào đi.”

Chu Vũ đi đến, nhìn về phía Thẩm Duệ, mặt không đổi sắc nói, “Vừa rồi Ngô Thiên Hà tới tìm tôi.”

Thẩm Duệ vừa nghe, nhướng mày mỉm cười, “Nhanh như vậy?”

Chu Vũ tiếp tục mặt không đổi sắc, “Hắn nói, hắn cùng Tống Húc Dương, Tống Tiêu Tiêu, còn có 5 anh em của chúng ta lúc trước qua bên Ngô Thiên Hà, cùng với 4 người khác đi theo Ngô Thiên Hà, đều định đi theo chúng ta đi đào sơn động, mặt khác, cũng sẽ lấy đồ vật trao đổi với chúng ta, cái này lão Lưu đã đi xử lý.”

Thẩm Duệ vuốt cằm, cười thú vị, “Như thế nào? Bọn họ không phải một cái đoàn đội sao? Hay là hiện tại giải tán?”

Chu Vũ nhíu mày, có chút chán ghét nói, “Đó mà cũng gọi đoàn đội? Hừ! Chính là một đám quan lão gia trong ngày thường ngồi văn phòng! Ngô Thiên Hà nói, hắn phụng mệnh bảo hộ đám quan lão gia này đi căn cứ Hy vọng bắc bộ, nhưng dọc theo đường đi, những người này rất sợ chết, lại không thức thời, còn muốn chỉ huy, khiến cho các anh em dưới tay hắn cực kỳ bất mãn, còn hại chết vài người anh em bọn họ. Các anh em của Ngô Thiên Hà đã không thể nhịn được nữa, lần này chính là tính toán triệt để thoát ly những người này.”

“A, cho nên, liền lấy chúng ta làm cái cớ?” Thẩm Duệ nói xong, cười cười thật ý vị sâu sa, “Vậy cứ như vậy đi, ngày mai sơn động bọn họ đào được là của bọn họ.”

Chu Vũ nhìn Thẩm Duệ, “Tôi nghĩ anh sẽ thu phục Ngô Thiên Hà?”

Thẩm Duệ mỉm cười, “Cha Ngô Thiên Hà còn tại căn cứ Hy vọng, cái này hắn hẳn là có nói đi.”

Chu Vũ thoáng cân nhắc một chút, liền hiểu được. Ngô Thiên Hà nếu không thể triệt để thu phục, ngược lại sẽ rước lấy phiền toái, dù sao, lão cha Ngô Thiên Hà bây giờ còn trong căn cứ Hy vọng.

“Vậy tôi đi an bài công tác ngày mai.” Chu Vũ nói xong, liền rời khỏi.

Sau khi Chu Vũ rời đi, Thẩm Duệ hơi hơi nhắm mắt lại. Thẩm An nhìn Thẩm Duệ nhắm mắt trầm tư, liền muốn rút tay ra. Nhưng tay vừa động, Thẩm Duệ liền mở miệng, “An An, ở tại đây.”

Thẩm An nghe, không cử động nữa, nâng tay không bị Thẩm Duệ nắm nhẹ nhàng nắm vai Thẩm Duệ. Thẩm Duệ hơi hơi mở mắt ra, lẳng lặng ngưng mắt nhìn An An.

Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi âm tường, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt hai người. Một người nhu thuận an tĩnh, một người sâu thẳm ôn nhu, trong phòng, yên tĩnh an tường.

—— dường như giờ phút này, thời gian ngừng lại.

Mẹ Thẩm ôm bảo bảo, đứng ở chiếu nghỉ của cầu thang, trầm mặc nhìn hai anh em. Sau đó, mẹ Thẩm chậm rãi ôm bảo bảo lặng yên xoay người.

*****

Ba bốn giờ chiều, Thẩm An nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn bầu trời bên ngoài. Một mảnh mờ mịt, trời đất giống như đã bị tuyết trắng cai trị.

Thẩm An ghé vào cửa sổ, nhìn bên ngoài. Bên ngoài, Thẩm Duệ một tay đút túi quần, thanh thản tự nhiên tao nhã. Đối mặt Thẩm Duệ chính là Ngô Thiên Hà, còn có mấy người Chu Vũ Lưu Khiết.

Giờ phút này bọn họ đang thương nghị chuyện lên núi đào sơn động, những người này làm việc đều thật sấm rền gió cuốn, chỉ nói vài câu, liền đi ra ngoài. Thẩm An theo bản năng đứng dậy, muốn đi cùng Anh hai Thẩm Duệ. Nhưng Thẩm Duệ giống như phát giác cái gì, thời điểm ra khỏi sân, Thẩm Duệ quay đầu bình tĩnh nghiêm túc nhìn hắn.

Thẩm An đành phải một lần nữa nằm xuống, Thẩm Duệ mới lộ ra nụ cười ôn nhu, đưa tay vẫy vẫy hắn, liền xoay người bước đi.

Thẩm An thở dài một tiếng, hắn cũng muốn làm con tê tê a, tại sao Anh hai không cho hắn đi theo chứ?

Bởi vì người canh gác buổi chiều không phải Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần lại bị Chu Vũ dẫn theo ra ngoài, người canh gác cửa sơn cốc cũng đều an bài tốt, Thẩm An cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc trong nhà.

Nằm úp sấp nhìn bên ngoài, Thẩm An liền đứng dậy lên lầu hai nhìn xem Liễu Trình thế nào? Phương Bình giáo sư thực rõ ràng đã bị phi sinh vật nghe nói thập phần “Kỳ lạ đồ sộ” trong sơn huyệt mê hoặc, hôm nay cũng không tới nhìn Liễu Trình, cũng không biết Liễu Trình có thể tỉnh lại hay không …

Thẩm An lên lầu hai, chỉ thấy bảo bảo đang bò đến bò đi, Thẩm An không khỏi mỉm cười.

“An An?”

Giọng mẹ Thẩm đột nhiên vang lên, Thẩm An xoay người, chỉ thấy mẹ Thẩm từ trong phòng đi ra, trên mặt treo nụ cười thần bí.

“An An lại đây, mẹ có cái này cho con.”

Thẩm An hoang mang đi tới.

Thẩm An vừa đi qua, mẹ Thẩm đã bắt lấy tay phải Thẩm An, vừa lẩm bẩm, “Cũng không biết có thích hợp hay không, hẳn là thích hợp mới đúng. Ai nha, An An à, gần đây con lại gầy có phải hay không!”

Thẩm An còn chưa kịp phản ứng, mẹ Thẩm đã đem một chiếc vòng tay màu xanh biếc đeo vào cổ tay phải Thẩm An.

Thẩm An ngẩn ngơ, vòng tay này? ”Mẹ, đây là cái gì?”

Mẹ Thẩm nhìn vòng tay, lăn qua lộn lại nhìn trong chốc lát, vừa lòng, cười cười đưa tay vỗ vỗ hai má Thẩm An “Đây là mẹ nhận được từ bà nội con. An An à, con phải mang nó, biết không?”

Thẩm An nghi hoặc, “Mẹ, sao lại đưa cho con?”

Đang êm đẹp, mẹ cho hắn cái này để làm gì?

Mẹ Thẩm vừa nghe, đảo cặp mắt trắng dã, “Cho con, con lấy là được! Hỏi nhiều như vậy làm gì!” mẹ Thẩm nói xong, liền tức giận đẩy Thẩm An ra, trực tiếp vào phòng Liễu Trình, hô lên, “Ai u, bảo bảo, bà đến đây. Bảo bảo a, ba của ngươi còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn a.”

Thẩm An mờ mịt đứng ở tại chỗ, trong chốc lát đưa tay nhìn chiếc vòng xanh biếc trên cổ tay, trong chốc lát không hiểu gãi gãi đầu.

Mà ở ngã rẽ cầu thang, cha Thẩm vừa rồi thấy toàn bộ quá trình, trong lòng thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ đi lên.

“Ba?” Thẩm An vừa thấy cha Thẩm, vội chào hỏi.

Cha Thẩm mỉm cười hòa ái, đưa tay vỗ vỗ cổ tay Thẩm An, vừa rồi liền vỗ vào vòng tay trên cổ tay Thẩm An, “An An, vòng tay này con phải giữ kĩ.”

“A…” Thẩm An không hiểu, nhưng vẫn nhu thuận đồng ý.

Cha Thẩm sau khi nói xong, liền xoay người, cũng vào phòng Liễu Trình.

Cha Thẩm sau khi vào liền khép cửa phòng lại, nhìn mẹ Thẩm ngồi ở bên giường chơi với bảo bảo, khẽ than, “Em đã sớm có quyết định hay vẫn là…”

Mẹ Thẩm thu hồi nụ cười trên mặt, lặng im, hồi lâu mới thấp giọng nói “Buổi sáng em thấy hai anh em nó ngồi ở chỗ đó, chỉ hai anh em nó, chỉ ngồi như vậy. Không biết vì cái gì, em đã cảm thấy, chúng nó như vậy kỳ thật cũng rất tốt… Anh à, cứ như vậy đi, anh em chúng nó bình an, có thể cả ngày ở trước mặt hai chúng ta, so cái gì cũng tốt hơn … Tiểu Duệ hiện tại nhìn qua giống như rất lợi hại, nhưng hôm nay trước khi tiểu Duệ chưa trở về, trong lòng em liền bất ổn ….”

Cha Thẩm trầm mặc, một lúc lâu, mới ngồi xuống bên cạnh mẹ Thẩm, ôm cả vai mẹ Thẩm, giọng nói có chút trầm thấp, “Lão bà … Thuận theo tự nhiên đi… Nhưng mà vòng tay em cho An An, em… Bỏ được sao?”

Mẹ Thẩm mỉm cười, nụ cười có chút miễn cưỡng khô khốc, “Luyến tiếc cái gì, người sao có thể quan trọng bằng vòng tay.” (Miêu: vòng tay cho “con dâu” à:3)

Cha Thẩm không tiếng động thở dài, vỗ vỗ vai mẹ Thẩm, không nói cái gì nữa.

Lúc này, bảo bảo đột nhiên kéo vạt áo mẹ Thẩm, vội vàng há miệng, giống như muốn nói cái gì đó.

Mẹ Thẩm vội ôm lấy bảo bảo, “Ai nha, tiểu tổ tông của bà, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?”

Cha Thẩm cũng đột nhiên kinh hãi đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp trừng trên giường.

Mẹ Thẩm do dự theo cha Thẩm tầm mắt nhìn qua, cũng kinh hãi.

—— trên giường, người đen tuyền kia đã mở mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.