Long Lâu Yêu Quật

Chương 4: Đông Phương Bất Bại




“Long Quy đã chết.” Trong giọng nói của hắn gợn vẻ sầu não, “Chúng ta đi vào trong cơ thể hắn bái tế một chút, nhân tiện xem xem Ôn Lương Vũ có thể thừa kế y bát của hắn hay không?” Lão bằng hữu này của hắn tính tình ôn hòa, nếu không phải đã chết, thì uy áp của Long Quy sao có thể ngập tràn trong lòng hồ nước được. Aizz, hắn vừa xuống nước đã biết, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy thì trong lòng vẫn còn một tia hy vọng.

Chỉ tiếc, chuyện tốt đẹp như vậy, luôn không xảy ra với hắn.

Quan hệ của yêu quái thật kỳ lạ a. Ninh Tiểu Nhàn lè lưỡi, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy quấy rầy người đã chết là một việc rất không lễ phép sao? Nhưng mà Trường Thiên là lão đại, mọi chuyện do hắn quyết định.

Nàng đi về phía trước một lúc, rốt cục đi tới đầu của con rùa khổng lồ. Nàng nén sự bất an xuống, sợ con rùa khổng lồ này đột nhiên sống lại, sau đó lại quay đầu nuốt trọn nàng.

May là cái viễn cảnh trong tưởng tượng này không có xuất hiện. Nó vẫn duy trì sự yên tĩnh, nàng nhìn tư thế của con rùa là đuôi dài hướng xuống đáy hồ, miệng mở rộng.

“Đến đây, đi vào từ trong miệng của nó.” Trường Thiên phát hiệu lệnh.

“Cái gì, đi vào từ nơi này á? !” Hôm nay nhìn thấy con rùa khổng lồ này, trí thông minh của nàng dường như biến đi đâu mất, trong lòng chỉ còn lại sự choáng ngợp đối với kỳ quan sinh mệnh này.

Chỉ biết là Trường Thiên sẽ không hại nàng, Ninh Tiểu Nhàn vẫn cảm thấy tê cả da đầu. Đi vào từ miệng con rùa này sao? ! Nàng vừa rồi không cẩn thận nhìn sang, thấy trong miệng con rùa khổng lồ này khắp nơi giăng đầy những chiếc răng nanh nhọn hoắt a! Nàng cứ thế chạy vào trong miệng người ta, nhỡ đột nhiên nó khép miệng lại thì làm sao đây?

“Ngoan, nghe lời nào. Miệng này chính là cửa vào, nếu không ngươi cũng không thể tìm được cách nào khác để vào đâu.” Biết trong lòng nàng sợ hãi, Trường Thiên an ủi nàng đôi câu.

Nàng nuốt nước miếng hai lần, mới mang theo quyết tâm tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại, đi vào trong miệng con rùa khổng lồ.

Quả nhiên là bình an vô sự. Con rùa này đã chết được không biết bao nhiêu năm, trong miệng tất cả đều biến thành đá. Nàng đi dọc theo đầu lưỡi vào trong. Mới đi qua phần họng, nàng đã phát hiện ra sự bất thường.

Trong thân thể Long Quy, lại không có nước! Nàng đi từ phía cổ họng, đi từng bước từng bước thoát ra khỏi hồ nước, bước lên mặt đất khô ráo!

“Được rồi, ở đây không nên cử động.” Hắn phân phó nói, “Đưa Ôn Lương Vũ ra đi, hắn là người thừa kế.”

Ôn Lương Vũ ở trong Thần Ma ngục đã sớm nghe thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nổi, hiện giờ được phóng thích, ngoại hình mặc dù chỉ là con chồn nhỏ, thân thể mềm nhỏ đen thui, nhưng vẫn giữ lại thói quen của loài người, dùng hai chân sau đứng lên, quan sát bốn phía.

Nơi này tuy là bên trong thân thể con rùa khổng lồ, nhưng lại không hề có nửa điểm cảm giác giống như trong cơ thể một sinh vật. Nàng đi về phía trước mấy nước, đi trên mặt đất do máu thịt của con rùa này ngưng tụ thành.

Trước mặt là một cái cửa lớn kín mít dầy cộp nặng nề. Cái cửa này cao ít nhất bảy trượng, đại khái là do thịt của con rùa ngưng tụ thành. Nhìn vị trí thì chặn phía sau cổ họng của con rùa, vững vàng ngăn cách không gian rộng lớn phía sau. Ninh Tiểu Nhàn nhìn qua, không biết phải làm như thế nào mới khiến nó mở ra được. Cửa này không phải quá phức tạp, mà là cực kỳ đơn giản —— từ trên xuống dưới, bốn phương tám hướng, sạch bong, không có chút hoa văn gì, cũng không có một chữ nào, thậm chí ngay cả tay nắm cửa cũng không có. Quả thực giống như từ khi sinh ra đã là một khối đá trơn nhẵn.

Nàng đưa tay đẩy nhẹ, quả nhiên cánh cửa này không hề có động tĩnh gì. Trăm ngàn năm qua cũng không biết có bao nhiêu yêu quái đã đến nơi này, nhưng đại khái đều mất công đi về.

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Trong cơ thể con rùa này, tại sao lại có thể có vật này?” Trong cơ thể sinh vật lại sinh ra một cánh cửa lớn? Đây tuyệt đối không phải là do thiên nhiên tạo ra.

Trường Thiên trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Hắn đem thân thể của mình luyện thành một pháp khí.”

Ôi mẹ ơi, còn có thể làm như vậy sao? ! Nội dung vở kịch này quá ư là kinh hãi rồi, làm nàng có chút không tiếp nhận nổi.

Lại nghe Trường Thiên nói tiếp: “Long Quy đã sớm tu thành thân ngoại hóa thân, tồn tại độc lập với bản thể. Thần thú thời kỳ thượng cổ, nói chung thân thể cực kỳ cứng cõi, đều luyện bản thể trở thành pháp khí, dùng để đối địch, duy chỉ có lão hữu này của ta. . . . . .” Giống như nhớ lại chuyện xưa, hắn ngừng một chút nói tiếp, “Lại luyện bản thể thành như vậy. Ta tới mấy lần, hắn bình thường ở một mình, lấy đọc sách, bói toán, thôi diễn làm thú vui, rất ít khi tham dự chiến đấu.”

Nàng hiểu đây là do bản tính của Ô Quy, biến thành thần thú xong cũng chỉ thích cuộc sống an ổn, vậy thì bản tính của Ba Xà là như thế nào đây? Nhưng mà đám thần thú bọn họ đều đã thân ngoại hóa thân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trường Thiên cười nhẹ giải thích: “Trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách diễn đạt thích hợp. Thân ngoại hóa thân là do chân thân của chúng ra xuất ra, mang toàn bộ thần thức và ý niệm, nhưng vẫn thuộc về thân thể mạnh mẽ, sau khi ngưng tụ, có thể chỉ huy hành động của bản thể. Sự liên hệ của chúng ta và bản thể, sâu xa khó hiểu, giống như là tâm linh tương thông, song lại cũng khác nhau rất lớn, cảm thụ kỳ diệu này rất khó nói.”

“Bản thể của hắn rất khổng lồ, vì vậy sau khi luyện thành pháp khí, trải qua ba vạn năm vẫn không tan vỡ.” Hắn than nhẹ một tiếng, “Nhưng mà, không có thần lực bổ sung, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tiêu tán.”

“Cửa ngăn này, là muốn phân biệt yêu quái vô duyên và hữu duyên sao?” Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi.

“Không! Hắn chính là không muốn cho người ta đi vào thôi.”

Bây giờ mới nói, thật là tuyệt. Như thế thì bây giờ bọn họ cứ đứng ngoài cửa ngẩn người như thế này sao? Đầu Ôn Lương Vũ quá nhỏ, nàng đặt hắn trong lòng bản tay, để hắn dễ dàng quan sát cửa lớn.

Hắn chi chi nói mấy tiếng, Cùng Kỳ phiên dịch lại, “Long Quy tự mình, có thể mở ra cánh cửa lớn này không?”

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt: “Hắn chính là con rùa khổng lồ này, sao lại có thể không. . . . . mở?” Lời còn chưa dứt, nàng đã hiểu ý của Ôn Lương Vũ. Chỉ có khi thân ngoại hóa thân của con rùa này đứng ngoài cửa, mới có thể mở được cái cửa lớn này. Nói cách khác, để nó cảm nhận được hơi thở của mình, mới nguyện ý mở.

Hiện tại, thân ngoại hóa thân của Long Quy chắc chắn là đã biến mất rồi, nhưng cách mở cửa thì cũng không mất đi a.

Trường Thiên không nhịn được mà khen một câu: “Ôn tiểu tử, nói rất có lý.” Hắn gọi Ninh Tiểu Nhàn đi vào, lấy trong ngực ra một mảnh mai rùa đưa cho nàng. “Đây là tín vật Long Quy tặng, ngươi để nó cảm nhận hơi thở của mình xem có chịu mở cửa hay không?”

Cái mai rùa này đường vân rất đẹp, nhưng thoạt nhìn giống như là bị mạnh mẽ xé ra.

“Sao?” Trường Thiên thấy nàng lật qua lật lại mảnh mai rùa.

“Nhìn rất quen, ngươi làm sao có được tín vật này?” Nàng cầm lấy nó nhìn đi nhìn lại mấy lần, càng nhìn càng thấy nghi ngờ: hình dáng này giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi!

“Khụ!” Hắn lúng túng hừ nhẹ một tiếng, giọng nói có vẻ xấu hổ hiếm thấy, “Trong một cuộc tranh chấp năm đó, chúng ta hiện ra chân thân, ta cắn từ trên người hắn xuống, sau đó lại bắt tay giảng hòa, hắn đưa mảnh mai rùa này làm lễ vật tặng cho ta. Ta lấy về luyện hóa một chút. . . . . . Khép miệng ngươi lại được không?”

Nàng nhìn chằm chằm mảnh mai rùa này, cái miệng mở thật lớn. Chẳng trách vật này nhìn quen mắt như thế, thì ra chính là một miếng thịt lớn bị cắn ra từ trên ngươi con rùa khổng lồ kia! Đây chính là khối thịt to bằng cái sân đá bóng a, kết quả sau khi luyện hóa, còn chưa to bằng cái lòng bàn tay. Tiên pháp quả nhiên đáng sợ, có thể biến hóa được như thế.

Sau đó đầu óc nàng mới bất tri bất giác mà nghĩ đến một chuyện:  Ý của Trường Thiên, là mai rùa này do hắn tự cắn xuống. Nói cách khác, vết thương lớn trên người Long Quy là do hắn cắn một phát mà tạo thành! Rốt cuộc cái miệng đáng sợ to lớn đến mức nào, mới có thể tạo thành vết thương như thế chứ? Nhìn dáng vẻ hiện tại phong thần như ngọc, thật sự khó tưởng tượng được cảnh hắn há mồm cắn con rùa khổng lồ kia một phát. . . . . . . Hình ảnh hại não kiểu này, nàng cũng không dám tưởng tượng a!

Tính tình Long Quy này quả nhiên ôn hòa, Ba Xà cắn một miếng thịt lớn như vậy trên người hắn, đổi lại là ai cũng đau thấu tim, nó lại vẫn có thể bắt tay giảng hòa với đối phương?

Trường Thiên nhìn thấy nàng cứ nhìn mình chằm chằm, có chút không tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Không phải ngươi nên đi vào rồi sao?”

Nàng giơ mảnh mai rùa đã ra khỏi ngục Thần Ma, đứng ở trước cửa lớn. Qua nhiên qua hai giây, cửa lớn liền mở ra. Cửa này là dùng máu thịt bản thân con rùa này tạo thành, lúc này căn bản không phát ra tiếng kêu răng rắc chói tai gì hết, chỉ không tiếng động mở ra, để cho nàng và Ôn Lương Vũ đi vào, nhẹ nhàng yên lặng.

Cửa này dày khoảng ba trượng, nếu không có tín vật mai rùa mà muốn dùng sức mở ra, chắc cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, huống chi lão rùa này tinh thông trận pháp, chẳng lẽ sẽ không thiết kế chút cơ quan trận pháp phía sau, khiến cho người xâm phạm sướng muốn chết sao?

Cửa vừa mới mở ra, bên trong lập tức có ánh sáng bừng lên, làm cho bụng con rùa sáng như ban ngày. Nàng híp mắt nhìn, thì ra là trong góc bụng con rùa này có hơn trăm cái vạc lớn, ngọn lửa màu trắng phát sáng phun ra từ miệng vạc, hơn mười trượng bên trong đều sáng rõ như ban ngày.

“Trong vạc này chính là nhân ngư cao, cũng được gọi là dầu giao nhân, để lâu không hỏng, đốt lâu không hết!” Trường Thiên phổ cập kiến thức cho nàng. Dầu Giao nhân này, nàng đã từng nghe nói, nghe nói trong lăng Tần Thủy Hoàng có, là bảo bối ngàn vàng khó mua. Nhưng ở nơi này một miệng vạc đều lớn bằng bốn, năm người ôm, phải giết bao nhiêu giao nhân mới có thể đổ đầy một vạc a? Qua nhiên thần thú đúng là thần thú, cho dù tính tình có ôn hòa hơn nữa, thì vẫn chưa bao giờ để ý sự sống chết của yêu quái cấp thấp.

“Các ngươi đi lên phía trước hai bước.”

Nàng và Ôn Lương Vũ nghe lời đi về phía trước hai bước, đột nhiên trước mắt hiện lên ánh sáng trắng.

Chờ đến lúc hai người mở mắt ra nhìn, lập tức ngây dại.

Nơi này là bụng rùa sao? Trên đỉnh đầu gió thoảng mây trôi, có ánh nắng chiếu rọi. Trước mắt là một hồ nước yên tĩnh, trong hồ có cá lội, bên hồ có liễu rủ, có chim bói cá mắt nhìn đăm đăm, có chim cốc dò xét. Trên mặt hồ phủ sương trắng, thỉnh thoảng có gió nhẹ thoảng qua lại tản ra, làm bọn họ có thể nhìn thấy xa xa có một chiếc cầu nhỏ hình bán nguyệt, có một tiểu viện tường trắng ngói đen.

Nàng và Ôn Lương Vũ giống như có cảm giác, cúi đầu nhìn xuống, mình đang bước trên cầu, bên tai có thể nghe được tiếng nước hồ vỗ nhẹ, trong mũi có thể ngửi được mùi thơm ngát của hoa nhài, trước mắt có một chiếc thuyền nho nhỏ. Nàng vội vàng xoay người, phía sau nào có bóng dáng cửa lớn nữa? Mình hẳn là đã hoàn toàn rơi vào phong cảnh của miền sông nước Giang Nam!

Long Quy ngủ sâu trong Tâm hồ, trong thân thể của mình, lại tạo nên một hồ trong hồ, thế ngoại đào viên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.