Long Kiếm Truy Hồn

Chương 3




Cuồng trước mắt bao người, khiêu khích thức tỉnh giả ngay trước mắt mười vạn khán giả. Trần Lạc nói câu này không chỉ khiêu khích hai, ba mươi thức tỉnh giả trong đấu trường thí luyện mà là toàn thiên hạ.

Nếu nói không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, ngông cuồng kiêu căng thì Trần Lạc là số một thế giới, là duy nhất, không có người thứ hai.

Vèo một tiếng, một bóng đỏ xuất hiện bên cạnh Trần Lạc. Người này mặc y phục trắng và đỏ giao nhau, mặt mày tuấn tú, khí chất ưu nhã, chính là Tịch Nhược Trần.

Tịch Nhược Trần xuất hiện nhanh như tia chớp, tàn ảnh di chuyển.

- Trần Lạc, ngươi quá cuồng!

Tịch Nhược Trần giơ nắm đấm, cú đấm nhìn như bình thường nhưng ẩn chứa lực lượng linh hải song thuộc tính bàn thạch biến dị, vô thượng linh nguyên, cửu lâun nhân giả, thiên nhiên vạn pháp.

Tốc độ của Tịch Nhược Trần siêu nhanh nhưng Trần Lạc cũng không chậm. Khi Tịch Nhược Trần tung nắm đấm thì Trần Lạc đã xòe tay, lòng bàn tay chặn cú đấm của gã.

Giọng Trần Lạc như sấm nổ vang:

- Nửa năm trước khi ta đánh ngươi cũng cuồng như vậy, ngươi đã quên?

- Ngươi...!

Tịch Nhược Trần rút tay về, thụt lùi, thân hình biến mất.

Giọng Tịch Nhược Trần văng vẳng:

- Lại đỡ một đấm của ta!

Vù vù vù vù vù!

Đầy trời là tàn ảnh đỏ của Tịch Nhược Trần.

- Đừng nói đỡ một đấm của ngươi, mười đấm, trăm đấm, ức vạn đấm có là gì?

Trần Lạc không thèm nhìn, vung tay lên. Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên cùng vạn động, tự nhiên vạn pháp. Trần Lạc vỗ một cái chấn tàn ảnh Tịch Nhược Trần đầy trời tan tác, cơ thể gã xuất hiện trên đầu hắn. Cú đấm của Tịch Nhược Trần bị Trần Lạc ngăn chặn.

Từ khi nào trong đấu trường thí luyện lạnh băng, tuyết rơi ào ào. Mọi người kinh ngạc phát hiện trong hư không xuất hiện một băng ảnh, áo trắng như tuyết, tóc bạc như tơ cầm Hàn Khấp kiếm, là nữ thần băng giá Mạc Khinh Sầu.

- Grao!

Tiếng hổ gầm ngất trời, một con Bạch Hổ người phát ra ánh sáng xông lên.

Ai đều biết đây là Nghịch Lang Gia, mọi người biết gã được gọi là Bạch Hổ hậu duệ thánh thủ.

Đại chiến bùng nổ.

Một mình Trần Lạc đơn độc đấu với ba cao thủ hàng đầu Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Nghịch Lang Gia.

Không thể không nói ba người này là đỉnh cao nhất vu sư trung cấp, Mạc Khinh Sầu, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia bộc lộ chân thân huyết mạch thì càng hung hãn. Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên của Trần Lạc cộng với thiên nhiên vạn pháp nhưng không làm gì được ba người. Bởi vì chân thân huyết mạch của Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Nghịch Lang Gia cường đại hơn xa chân thân lang tộccủa Quý Trường Diệu. Chân thân của ba người không phải lực lượng bình thường có thể lay động. Tịch Nhược Trần không phát ra chân thân huyết mạch nhưng một vầng sáng bao bọc người gã, không biết ánh sáng là vật gì có thể tiêu trừ đa phần lực lượng của Trần Lạc.

Có lẽ Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Nghịch Lang Gia rất mạnh, nhưng khiến người kinh thán là Trần Lạc. Chiến đấu bắt đầu, từ đầu đến cuối Trần Lạc chỉ đứng yên, hai chân chưa từng di chuyển nửa bước. Mặc kệ tốc độ Tịch Nhược Trần nhanh cỡ nào, Mạc Khinh Sầu đóng băng cường đại đến mấy, chân thân Bạch Hổ của Nghịch Lang Gia tàn bạo đến đâu đều bị Trần Lạc nhẹ nhàng ứng đối.

Tịch Nhược Trần công kích trong không trung, Mạc Khinh Sầu và Nghịch Lang Gia giáp công trái, phải.

Cuộc quyết đấu giữa bốn người làm người ta liên tục than thở. Đặc biệt quyết đấu giữa Trần Lạc và Tịch Nhược Trần khiến toàn trường sôi trào, bởi vì bọn họ thi triển thiên nhiên vạn pháp chi nguyên. Một chiêu một thức dẫn động tự niên, rất hoa lệ, dậy sóng. Các loại thiên nhiên, các loại đại diễn biến rực rỡ hoa mắt.

- Ngươi có hai linh nguyên vô cùng hùng hồn, ta có linh hải song thuộc tính, Vô Thượng Chính Cương linh nguyên, cửu luân nhân giả linh luân. Ngươi ngộ thiên nhiên vạn pháp, ta cũng ngộ được thiên nhiên vạn pháp. Vậy tính ra ngươi làm gì được ta?

Tịch Nhược Trần nhanh đến nỗi mắt thường không thể bắt giữ, mỗi lần gã đột ngột xuất hiện cực kỳ quái dị. Lần này cũng vậy, chớp mắt Tịch Nhược Trần xuất hiện trước mặt Trần Lạc, từ khi nào tay cầm liêm đao màu đỏ. Tịch Nhược Trần như thần chết vung lưỡi liềm vọt tới. Lưỡi hái cách cổ Trần Lạc chưa đến ba lóng tay, vào phút chỉ mành treo chuông một tay hắn bắt chuôi liêm đao.

Trần Lạc tùy ý cười lớn:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười rất cuồng, coi rẻ, thanh âm uy vũ bá đạo ồm ồm vang lên:

- Tự nhiên to lớn, lực lượng pháp tắc, áo nghĩa thiên nhiên, ngươi biết được bao nhiêu?

Cùng lúc đó, Mạc Khinh Sầu cầm Hàn Khấp, Nghịch Lang Gia biến thân Bạch Hổ xông lên.

Trần Lạc nhanh tay lẹ mắt giơ cánh tay quấn vải trắng, một ngón tay chặn mũi kiếm của Mạc Khinh Sầu. Trần Lạc hơi nghiêng người, giơ đùi phải lên, mũi chân chặn lại Bạch Hổ thần thú. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Không biết Tịch Nhược Trần lại phát rá lực lượng gì đó, khí thể đỏ khuếch tán, liêm đao chợt biến mất rồi lại xuất hiện nhưng vẫn bị Trần Lạc ngăn chặn. Tịch Nhược Trần nhìn Trần Lạc chằm chằm, khuôn mặt đẹp trai không biểu tình.

Tịch Nhược Trần trầm giọng nói:

- Ta không hiểu biết thiên nhiên bằng ngươi nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu.

- Ngộ vạn pháp chi nguyên nho nhỏ đã vỗ ngực bảo hiểu thiên nhiên?

Ngữ điệu của Trần Lạc tỏ rõ coi thường Tịch Nhược Trần, quát to:

- So với ta? Ngươi thậm chí không tham ngộ được Vạn Diệu chi môn thì lấy gì so với ta?

Trần Lạc dứt lời người rung lên, Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên chồng lên nhau, thiên nhiên tùy ý diễn biến.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, Mạc Khinh Sầu cùng lùi lại.

Tịch Nhược Trần hiện ra trong không trung, lạnh lùng cười:

- Đúng là ta không ngộ Vạn Diệu chi môn nhưng ngươi cũng vậy, có tư cách gì cười nhạo ta?

- Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi không được không có nghĩa là ta không thể.

Trần Lạc hành động, nhấc chân đạp bước bay lên cao, nhìn Tịch Nhược Trần phía đối diện.

Trần Lạc quát to:

- Chỉ là Vạn Diệu chi môn bình thường có gì khó? Hôm nay ta cho ngươi thhấy huyền diệu thiên nhiên thật sự!

- Grao!

Nghịch Lang Gia hóa thân Bạch Hổ thần thú xông lên.

Trần Lạc trừng mắt, quát to:

- Nếu súc sinh cọp nhà ngươi xông đến thì thiên nhiên huyền diệu chi quyền thứ nhất của gia tặng cho ngươi!

Trần Lạc nhấc chân đạp bước hư không, bước chân giơ lên thiên nhiên nơi đây lập tức thiên biến vạn hóa, như ảnh như hình, như trời như trăng, như xuân hạ thu đông, âm dương giao hợp, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ ngũ diễn sinh tuần hoàn, như sinh tử luân hồi, như thiên thu vạn đại.

Một quyền này hoa nở hoa tàn, thương hải tang điền, vòng đi vòng lại, pháp tại thượng, diệu tại hạ, pháp chủ diễn biến, diệu chủ diễn hóa.

Một quyền này, huyền diệu khó giải thích, diệu vô cùng.

Là quyền nhưng không phải quyền, không khí là quyền, dao động ánh sáng là quyền, thiên nhiên tồn tại vạn vật đều là quyền.

Không phải quyền, vì Trần Lạc chưa từng ra tay, là thiên nhiên, như thể đấu trường thí luyện vốn là nắm tay của hắn, mặc hắn điều khiển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.