Long Kiếm Truy Hồn

Chương 2




Nhưng không ai chú ý đến tình trạng thê thảm của Nghịch Lang Gia, vì giây phút này ánh mắt mọi người tập trung vào Trần Lạc. Mấy chục người còn lại trên lôi đài biểu tình kinh hoàng, mắt trợn to như thấy quỷ, trố mắt líu lưỡi.

Hơn mười vạn người trên khán đài tập thể đứng dậy, trợn mắt, há hốc mồm, biểu tình kinh khủng, ngây ra như phỗng.

Tĩnh!

Tĩnh lặng không thanh âm, trong đấu trường thí luyện to lớn không có chút tiếng động, chỉ có tĩnh lặng vô tận. Giờ phút này, không khí đông lại, thời gian đứng lặng, tập thể chấn kinh.

Thanh niên áo lam đứng yên trên lôi đài, tóc đen bay rối, vạt áo bay phần phật. Khuôn mặt trắng trẻo nhu đầy kiêu ngạo, kiệt ngạo. Chân mày chứa lửa giận, mắt liếc qua, ánh mắt bá đạo như bễ nghễ thiên hạ, tiếu ngạo khung trời. Thanh niên áo lam giơ tay chỉ vào Gia Cát Thiên Biên.

Trần Lạc quát to:

- Ngươi muốn vận dụng chân thân đúng không? Mau làm đi, nếu không làm thì hôm nay gia đánh ngươi tàn phế!

Vầng mặt trời vàng sẫm bá đạo, mặt trăng tròn tinh khiết lấy Trần Lạc làm trung tâm chậm rãi quay tròn trong đấu trường thí luyện. Mặt trời xoay ánh nắng chiếu rọi. Mặt trăng quay, ánh trăng rơi rụng, hoang vắng tiêu điều. Thái dương và thái âm như ngày và đêm luân phiên, như âm dương cùng tồn tại, như trời và trăng cùng ra, như quang minh và hắc ám cùng tồn tại.

Trời ơi! Lúc trước Trần Lạc không khoác lác, hắn thật sự có hai linh nguyên, một thái dương, một thái âm.

Trời ơi!

Sao có thể? Thứ hoàn toàn trái với pháp tắc tu hành của vu sư, pháp tắc tự nhiên, pháp tắc thiên địa tại sao xuất hiện?

- Trần... Trần... Trần phú ông thất... Thật sự có... Có hai linh nguyên!

Lạc Anh ngây người, tư duy hỗn loạn, đầu óc trống rỗng nói lắp bắp. Khuôn mặt yêu diễm không còn sự quyén rũ, đôi mắt không còn hút hồn, Lạc Anh tràn ngập kinh hoàng, cực kỳ giật mình.

Lạc Anh giật mình, Tiết Thường Uyển, Ngạo Phong đều như vậy.

Tần Phấn lẩm bẩm:

- Má ơi!

Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cũng giật mình, biểu tình hai người phức trạp.

Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên nhíu chặt mày nhỏ giọng nói:

- Sao... Sao có... Thể?

Lầu các lơ lửng, các đại nhân vật bị hình ảnh hù cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn, chỉ có thể nhìn, không biết nên nói cái gì, làm gì. Các đại nhân vật ngây người, hoàn toàn ngây người. Không phải các đại nhân vật không có học thức uyên bác, kiến thức không rộng lớn, khả năng chịu đựng không đủ mạnh mà vì cảnh tượng này quá mức, làm người ta không chấp nhận được.

Tựa như chính mắt thấy mặt trời và mặt trăng treo trên cao, trời và dấdt hòa thành một, rất khó tin.

Ngụy đại tổng quản nhắm mắt rồi mở, mở lại khép. Ngụy đại tổng quản phát linh thức điều tra rồi rút về, lại thăm dò, lại rút về. Mãi khi Ngụy đại tổng quản hoàn toàn khẳng định, lão hít sâu nhưng hít không nổi, thụt lùi mấy bước ngồi bệch xuống đất. Ngụy đại tổng quản nhìn Tào trưởng lão bên này, ngó Lưu trưởng lão bên kia, nhìn các các đại nhân vật.

Ngụy đại tổng quản khàn giọng thất thanh hỏi:

- Các ngươi... Các ngươi có ai cho ta biết... Đây... Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?

Hình ảnh kinh thế hãi tục này quá khoa trương, rất điên cuồng, rất khủng bố, rất biến thái, rất rung động.

Trên lôi đài, Trần Lạc bình tĩnh đứng, mắt trợn trừng, tóc rối, y phục bay phần phật. Ánh mắt bá đạo bắn ra tia sáng, hai chân mày cong như chổi, thân hình gầy gò có uy phong vạn phu khó địch, hùng tâm tráng chí, như sư tử lay trời đạp áng mây, khí thôn sơn hà như tỳ hưu lay đất ngồi xuống. Trời trăng lâun hồi, Trần Lạc tựa chiến thần, như chúa tể trên cao quản lý thiên địa.

- Người không liên quan cút hết ra ngoài cho ta!

Thanh như lôi, âm như điện, như thiên nhiên gầm rống, chấn người đầu váng mắt hoa lảo đảo sắp té, biểu tình kinh hoàng, đôi mắt hãi hùng thụt lùi. Tất cả sợ hãi.

- Cút!

Vù vù vù vù vù!

Một vầng mặt trời chiếu vô biên, mênh mông mà bá đạo, như rơi vào ma quật.

Một vầng trăng tròn chiếu rọi, hoang vắng mà u lãnh, như rơi xuống vực sâu.

Cơn giận thái dương, thái âm giao nhau, chiếu rọi thiên hạ, diệu đỉnh thế giới, nguồn thiên nhiên vạn pháp vỗ sóng.

Một chữ dứt, hình ảnh khiến người rợn tóc gáy xuất hiện. Chín mươi người trong đấu trường thí luyện có hơn sáu mươi người bị chấn miệng mũi chảy máu, cơ thể cứng ngắc không kịp rên một tiếng đã té xuống ngất xỉu.

Đệ tử trong Trung Ương học phủ là thiên tài thiếu niên đến từ khắp nơi trên thế giới. Hơn sáu mươi người này là thiên tài trong thiên tài sàn lọc tầng tầng từ mấy vạn thiên tài, mỗi người có sức chiến đấu không tầm thường. Bọn họ là nhân vật phong vân trong Bốn đại viện, là trụ cột vững chắc của mỗi Vinh Diệu đoàn. Có lẽ bọn họ không có huyết mạch, không có ấn ký, không có bàn thạch linh hải, không có biến dị linh hải chí tôn Yển Nguyệt, không có vô thượng linh nguyên nhưng linh hải của bọn họ toàn là biến dị linh hải, linh nguyên là loại số một số hai trong mỗi hệ liệt. Tồn tại như vậy thế nhưng bây giờ... Không chịu nổi tiếng rống của Trần Lạc.

Là Trần Lạc quá cường đại hay những người này quá yếu ớt?

Thiên tài? Thiên tài trong thiên tài?

Mỉa mai!

Tình cảnh này là trò cười, mỉa mai hai chữ thiên tài, châm chọc Trung Ương học phủ tự hào là chốn tụ tập thiên tài.

Tiếng rống của Trần Lạc không chỉ chấn thương hơn sáu mươi người mà đập nát hai chữ thiên tài từ sách cổ văn hiến, đập tan chiêu bài vàng chốn tụ tập thiên tài của Trung Ương học phủ. Mặt Tào trưởng lão trong lầu các trong không trung nóng ran. Ngụy đại tổng quản sắc mặt âm trầm liên tục thay đổi, chỉ vào đấu trường thí luyện, môi mấp máy không nói nên lời.

Ngụy đại tổng quản hít sâu, cuối cùng nói:

- Tiểu tử mặt trắng họ Trần... Trần... Quá... Quá cuồng vọng, khí diễm... Khí diễm quá kiêu ngạo!

Trong đấu trường thí luyện còn lại ba mươi ba người, trong đó có hai mươi người hoặc là huyết mạch hoặc là ấn ký, còn sót lại hơn mười người là bàn thạch linh hải hoặc biến dị linh hải chí tôn, hoặc vô thượng linh nguyên. Tuy bọn họ đứng nhưng mặt xanh mét, biểu tình do dự, tức giận nhưng không dám nói gì.

- Các ngươi đến từng người hay cùng nhau?

Trần Lạc trong cơn tức giận rất là ngông cuồng, thái độ đặc biệt bá đạo, kiêu căng. Ánh mắt ngạo nghễ thiên hạ, ngạo thị khung trời như không để thiên địa vào mắt. Ngữ điệu kích động thổi lăng vân ngàn trượng, vạn âm cùng nổ.

- Hôm nay ta không làm gì, chuyên môn đám đám người chim, gia súc các ngươi! Có cánh thì giương cánh, gia súc thi biến gia súc đi, có một người tính một người, toàn bộ cút qua đây!

Lôi âm ầm ầm, vạn pháp động, thanh thế to lớn lọt vào ai mọi người chấn động linh hồn, da đầu tê dại. Bọn họ cảm thấy người này rất cuồng, dám khiêu khích với rời, khiêu chiến cùng các thần. Chân thân huyết mạch mà người ngường ngước nhìn ở trong mắt Trần Lạc chỉ là người chim, gia súc. Nhìn khắp Huyền Hoàng thế giới thử hỏi có ai dám ngông cuồng đến thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.