Long Đồ Án

Chương 9: Hoàng bá thụy minh




Dương Thu Trì đỡ Liễu Nhược Băng lên ngựa, sau đó cũng tự lên theo ngồi phía sau giữ nàng, lúc này Liễu Nhược Băng hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo và lạnh lùng dĩ vãng, mà chỉ là một con mèo nhỏ thụ thương, ngồi dựa vào trong lòng của hắn. Dương Thu Trì một tay giữ bờ eo thon của nàng, một tay kéo dây cương, căn cứ vào phương hướng mà nàng chỉ điểm thúc ngựa chạy nhanh.

Làn tóc dày của Liễu Nhược Băng theo gió tung bay, giống như cánh tay ngọc thon dài của tình nhân vuốt ve vào hai má và cổ Dương Thu Trì. Vành tai xinh xắn của nàng kề sát miệng hắn, khiến hắn phải lấy hết sức nghị lực mới khắc chế xung động muốn hôn vào vành tai óng ánh như thủy tinh của nàng.

Ngựa hồng chạy nhanh một hồi, đến trước một tiểu sơn.

Liễu Nhược Băng khe khẽ quay đầu, cất lời phả khí như lan như xạ: "Đến rồi, tiểu sơn này có thảo dược cần dùng."

Dương Thu Trì xuống ngựa, cẩn thận cõng Liễu Nhược Băng lên lưng, đi bộ lên núi hái thuốc.

Dưới sự chỉ điểm của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì hái những vị thuốc mà hắn không biết trước, sau đó hắn đặt nàng trên một đám cỏ, tự đi hái những thứ thuốc mà hắn đã biết. Liễu Nhược Băng chọn vài thứ thuốc nhai trước, sau đó bảo Dương Thu Trì đem số còn lại lấy đá sạch tán nhuyễn, rồi xé áo cột lại đem ấp lên vết thương.

Liễu Nhược Băng ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức, rất lâu sau mới thở dài, nói: 'Được rồi, cái mạng này coi như là đã giữ lại được, đa tạ ngươi."

Dương Thu Trì cũng thở phào nhẹ nhỏm, lòng lấy làm cao hứng nói: "Quá tốt rồi." Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Liễu cô nương có phải là ôm em bé của người ta bị độc xà trốn trong tã cắn hay không?"

Liễu Nhược Băng cảm thấy rất kỳ quái, nhìn Dương Thu Trì như là mới nhận thứ hắn vậy: "Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy?"

Dương Thu Trì có phần đắc ý: "Hiện giờ là đầu xuân tháng 2, rắn còn đang ngủ đông, trừ khi bị kinh động sẽ không chui ra cắn người. Hơn nữa, vị trí bị cắn trên người cô là ở gần eo, cô là một cao thủ như vậy, người khác muốn đến gần cô nhất định sẽ làm cho cô cảnh giác, trừ khi là người chí thân hoặc là người căn bản chẳng thể uy hiếp cô, ví dụ như trẻ sơ sinh ấy."

"Lúc nãy tôi đã phân tích qua, bên cạnh Liễu cô nương không có nam nhân, nếu như là nữ nhân thì người đã sẽ không áp sát người cô đến vậy, nếu không sẽ bị cô cảnh giác. Nếu như có cự ly, với dạng cao thủ như cô, một khi cảnh giác thì chẳng có vật gì có thể uy hiếp cô được, đừng nói gì là độc xà."

Liễu Nhược Băng lại nhìn kỹ Dương Thu Trì hơn, hỏi: "Chẳng lẽ không thể lúc ta ngủ bị rắn nấp trong mền gối cắn hay sao?"

"Không thể nào đâu? Chẳng lẽ Liễu cô nương trước lúc ngủ không giũ giường giũ chiếu hay sao?" Trong ý của Dương Thu trì, nếu như có rắn trong mền gối, lúc trải giường chiếu nhất định sẽ phát hiện ra ngay. Nếu lúc đó bị rất tập kính, cao thủ như thế này dĩ nhiên chẳng hề gì.

Ánh mắt Liễu Nhược Băng lại hiện lên vẻ cười, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị sự sắc bén của Dương Thu Trì bắt được. Liễu Nhược Băng hỏi: "Vậy sao ngươi biết ta ẵm em bé đang mặc tã chứ?"

"Từ y phục của cô có thể biết, cô rất thích sạch sẽ, quần áo không dính tí bụi nào, nếu như đó không phải là em bé sơ sinh, cô không thể nào ẵm sát vào người làm chi. Một cao thủ như cô muốn không bế sát một vật gì đó vào người chẳng phải là dễ dàng lắm sao? Nếu như không phải bế sát người, độc xà sao có thể tấn công cô được. Do đó tôi nghĩ, chỉ có thể là em bé sơ sinh mới có thể khiến cô yên tâm buông bỏ cảnh giác, lại còn ẵm sát vào người thương mến, vì đó là tình mẫu tử yêu thương trẻ con trời sinh của giới nữ, cao thủ và nông phụ cũng rứa mà thôi."

Liễu Nhược Băng thở dài: 'Đúng, ngươi đoán không sai, sáng hôm nay ta cưỡi ngựa đến một thôn gần nhất để mua đồ cho các ngươi ăn, trên đường ngang qua một nhà cạnh núi phát hiện ở một gò đất có một đứa bé nằm trong tả đang khóc, bên cạnh không có ai. Ta ẵm nó đến một phòng gỗ cách đó không xa coi cha mẹ của nó có phải là đang ở đó hay không."

"Ta giữ chặt tã vừa đi vừa dỗ chọc bé, nhưng khi chưa đến căn nhà gỗ đó thì ở eo chợt đau nhói, thì ra là bị rắn độc trong cái tả kia chui ra cắn. Ta đánh chết con rắn đó, đem hài tử trả lại cho cha mẹ bé trong nhà, rồi nhanh chóng đi đến đây."

Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hỏi: "Phụ mẫu của nó đang ở trong phòng làm gì?" Ngay lập tức hắn thấy mình thật ngu, còn phải hỏi nữa sao, nhất định là ở trong đó thận mật thắm thiết rồi, cho nên Liễu Nhược Băng mới không tiện nói ra như thế.

Dương Thu Trì đột nhiên hiểu ra: "Nhất định là khai xuân, nông phu cày bừa xới đất, lật rắn độc đang ngủ đông lên mà không phát hiện. Nó chui vào trong tã tiếp tục ngủ đông, cô ôm cái bọc sát người, nhiệt độ nóng lên và sự dằn xóc của bước chân đã làm độc xà tỉnh lại, cho nên mới há miệng cắn cô." Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Nhưng mà, trong phòng đó nhất định không phải là vô chồng, mà có thể là một đôi đang lén lút ngoại tình, nếu không sẽ không để một em bé ở gò đất đó không chịu quản như thế."

Liễu Nhược Băng cúi đầu cả thẹn, tiếp đó nói: "Rất may là ngươi... nếu không, hiện giờ có lẽ là ta chết rồi."

"Cô cũng cứu mạng của ta rồi a, chúng ta một mạng đổi một mạng a. Hắc hắc." Dương Thu Trì cười nói, nghĩ tới việc mới vừa kiểm tra thân thể của nàng trên huyền nhai, và ngọc thể hoành trần của nàng dụ nhân như vậy, lúc này vẫn khiến hắn không khỏi bối rối xốn xang.

Liễu Nhược Băng nhìn hắn thật lâu, lúc sau mới thở dài nói: "Ngươi vừa rồi dùng ám khí đó thật là bá đạo, không ngờ trên thế gian này còn có loại ám khí sắt bén đến như vậy!" Ngẫm nghĩ một hồi, nàng ta lắc lắc đầu, tiếp: "Nếu như ngươi đã thắng ta, ta đem hai tiểu thiếp trả cho ngươi, từ đây không hỏi đến chuyện của các ngươi nữa. Chỉ hi vọng ngươi không được cô phụ si tâm của Vân nhi."

Dương Thu Trì mừng rỡ: 'Đa tạ tiền bối! Ta nhất định sẽ đối đãi tốt với Vân nhi, quyết không để muội ấy ủy khuất."

Liễu Nhược Băng gật gật đầu, nhìn hắn, đột nhiên giơ tay tát hắn một cái thật mạnh. Cái tát tai này chẳng có dấu hiệu báo trước gì, chớp mắt đã khiến mặt hắn đau rát.

"A!" Dương Thu Trì kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy ôm mặt rống lên: "Sao cô lại đánh ta?" Cái tát tai này kỳ thật không mạnh, nhưng vẫn khiến hắn đau rát.

"Trong lòng ngươi tự biết!" Giọng nói như chông ngân của Liễu Nhược Băng vẫn lạnh lùng.

"Ta.... ta..." Dương Thu Trì trong lòng có quỷ, đương nhiên không dám mạnh miệng.

Một giọt lê trong veo chợt ứa ra khỏi khóe mắt của Liễu Nhược Băng: "Ngươi... hic... ngươi chỉ biết khi phụ ta!" Lúc này Liễu Nhược Băng không còn chút gì là sự cao ngạo của tuyệt đỉnh cao thủ nữa, mà ngược lại là một thiếu nữ đang bị bạn trai làm cho uất ức tủi thân vô hạn, chỉ biết nức nở nghẹn ngào.

Dương Thu Trì đương nhiên biết Liễu Nhược Băng nói lời vừa rồi là ý chỉ cái gì. Hắn từ từ thỏng tay ra, do dự một hồi, nhìn đôi vai khẽ run theo tiếng nức nỡ nghẹn ngào của Liễu Nhược Băng, cuối cùng lấy hết dũng khí bước lại, ngồi xuống đống cỏ bên cạnh nàng, nhè nhẹ ôm eo nàng, nói: "Liễu tỷ tỷ, ta làm ô uế thân của tỷ... lúc đó thần trí của ta không thanh tỉnh... thật xin lỗi..."

Hắn không biết nên giải thích thế nào, và giải thích thế nào cũng thiếu sức thuyết phục hết.

Liễu Nhược Băng cúi đầu nhỏ lệ, từ từ cởi mạng che mặt ra. Vừa buông tay, khăn che mặt như một cánh bướm, nhẹ bay trong gió xuấn đáp xuống vuông cỏ xa xa.

Gương mặt sáng trong như trăng rằm của Liễu Nhược Băng vươn đầy lệ, nhìn mà khiến Dương Thu Trì thật đau lòng.

Hắn biết, Liễu Nhược Băng cởi mạng che mặt trước mặt hắn, chứng minh nàng ta đã biết Dương Thu Trì lén nhìn mặt nàng, thậm chí còn biết hắn đã lén kiểm tra qua thân nàng, đối với hắn, nàng đã chẳng còn chút bí mật gì nữa.

Dương Thu Trì càng hiểu rõ, Liễu Nhược Băng cởi mạng che ra trước hắn, tức là muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, cho nên hắn có chút tâm hoảng ý loạn.

Dương Thu Trì thầm nghĩ, Liễu Nhược Băng lãnh diễm tuyệt luân, mỹ lệ không gì sánh được. Mấy tiểu thiếp của hắn chẳng có ai là sánh được với nàng, cho dù là Hồng Lăng cô nương đẹp nhất mà hắn từng thấy qua so với Liễu Nhược Băng cũng kém hơn một bậc.

Hơn nữa, cái đẹp của hai người hoàn toàn bất đồng. Hồng Lăng đẹp cái đẹp vũ mỵ, Liễu Nhược Băng đẹp cái đẹp lãnh diệm. Nàng lại là một tuyệt đỉnh cao thủ, nếu như bên cạnh hắn có một bao tiêu siêu cấp như vậy, cho dù có tiến vào quỷ bảo cũng chẳng hề hấn gì. Hơn nữa, hắn đã cướp đi sự trinh trắng của người ta, so với sự tiếp xúc thịt da năm xưa với Bạch Tố Mai còn quá phần hơn gấp trăm nghìn lần. Hiện giờ hắn sắp nạp Bạch Tố Mai làm tiểu thiếp, còn Liễu cô nương này còn có lựa chọn nào khác hay sao?

Dương Thu Trì là người biết chịu trách nhiệm, cho nên hắn nói: "Liễu tỷ tỷ, nếu tỷ không chán ghét, thì hãy theo ta về nhà, đừng tiếp túc những ngày tháng thanh tu ở ngoài hoang dã giống như khổ hạnh tăng nữa, được hông? Ta sẽ chiếu cố cho tỷ thật tốt."

Liễu Nhược Băng hít mạnh một hơi nơi mũi, giống như một đứa bé thụ hết mọi ủy khuất, ngẩng đầu nhìn về sườn núi xa xa. Nàng tĩnh lặng chẳng nói gì, chỉ để mặc cho từng giọt lệ vô thanh rơi dài xuống mai má.

Dương Thu Trì đau lòng xót dạ lắm. Hắn nhẹ lau lệ cho nàng. Liễu Nhược Băng chẳng động đậy gì, chỉ đau khổ và thê lương nhìn về nơi xa.

Dương Thu Trì không biết làm thế nào để an ủi nàng, cuối cùng cũng lấy hết một hơi dũng khí, dùng hai tay giữ chặt hai vai của nàng, xoay nàng qua đối diện với hắn. Nhìn đôi mắt đầy lệ của nàng, lòng hắn càng đau, nhẹ giọng nói: "Liễu tỷ tỷ, cùng ta về nhà đi, được không?"

"Về nhà để làm gì?" Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng mở lời, nhè nhẹ giống như làn mây bay qua trên trời.

"Làm... làm tiểu thiếp của ta, được không?"

"Tiểu thiếp?" Liễu Nhược Băng từ từ cúi đầu, bờ mi dài chớp chớp hai cái, giọt lệ trong veo lại nhanh chóng ứa ra, "Để ta một mình phòng không trống vắng, đếm đầu ngón tay chờ ngươi đến hay sao? Để ta năm canh tàn còn cô đơn ôm gối chiếc, nghĩ đến phu quân giờ phút này đang ôm nữ tử khác ngủ vùi hay sao?"

Dương Thu Trì giữ chặt hai vai ốm o của nàng, tay run rẫy không ngừng, không biết nói lời gì nữa. Phải một lúc sau, hắn không còn biết cách nào, thốt: "Ta... bọn họ... Liễu tỷ tỷ..." Lại ngưng một lúc lâu, lời hắn đầy sự áy náy nói: "Ta điếm ô thân nàng, ta dù sao cũng phải chịu trách nhiệm..."

Liễu Nhược Băng từ từ ngước ánh mắt đầy lệ lên, nhìn hắn hỏi: 'Có thật không?"

Dương Thu Trì kiên định gật đầu, hai tay giữ vai nàng càng chặt hơn, nhìn gương mặt mỹ lệ như ngọc của nàng vương đầy lệ mà lòng xót xa vô hạn.

Trong ánh mắt của Liễu Nhược Băng hiện lên nỗi khát vọng , đó chính là khát vọng đối với hạnh phúc sinh hoạt, giống như kẻ sắp chết khát giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo bên cạnh mình. Nàng đột nhiên giữ eo Dương Thu Trì, cấp thiết hỏi: "Thu Trì, chàng bỏ hết mọi thứ cùng đi với ta đi, ta sẽ cả đời ở cạnh chàng, chàng cũng chỉ ở cạnh ta! Chúng ta trốn đến nơi chân trời góc bể! Hay là tìm một sơn trang hay làng chày nào đó sống qua ngày. Ta sẽ làm một người vợ tốt của chàng, một thê tử chiều chồng chăm con, được không?"

Đôi mắt của Liễu Nhược Băng phóng ra hai luồng sáng nóng bỏng, thứ ánh sáng đầy rẫy sự hy vọng.

Nhưng mà, quang mang ấy từ từ yếu nhược, cuối cùng biến mất không thấy nữa, bỡi vì nàng tử nhãn thần tránh né phải trái khó xử của Dương Thu Trì mà biết, hắn chẳng thể nào vứt bỏ hết mọi thứ mà đi theo nàng.

Liễu Nhược Băng từ từ buông hai tay đang vịn eo Dương Thu Trì ra, ánh mắt biến thành mê mê mông mông, sau đó, giơ tay gạt lệ đã ứa đầy hai mắt, lạnh giọng nói: "Bỏ ta ra!"

Dương Thu Trì đỏ mặt từ từ buông hai bờ vai của Liễu Nhược Băng, còn muốn giải thích thêm: "Liễu tỷ tỷ, ta không thể không quản Tiểu Tuyết và bọn họ..."

"Không cần nói nữa." Liễu Nhược Băng xoay người lại nhìn về chân trời xa, ngọn núi xa xôi kia mỹ lệ là thế, nhưng nàng không thể nào dùng tay với tới được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.