Long Đồ Án

Chương 43: Nghi vấn???




Cái gì? Liễu Nhược Băng cả kinh, nhưng không nhìn vào tử thi trong quan tài, mà nhìn trừng trừng Dương Thu Trì, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói tử thi không phải là Vương điển sứ?"

"Đúng! Vương điển sứ là một người què, bởi vì y muốn cưỡng gian vợ của Vân Lăng, bị Vân Lăng đánh gãy một chân. Cho dù sau đó đã tiếp xương gãy, nhưng trên xương nhất định vẫn còn lưu lại dấu vết xương gãy lại lành, trong khi đó người này có hai xương chân hoàn chỉnh chẳng có dấu vết gì, căn bản chưa từng bị gãy xương!"

Liẽu Nhược Băng lập tức hiểu ra, và cũng liếc nhìn qua thi thể trong quan tài một lượt, lại nói: "Hai tay của thi thể này cũng bị thủ pháp phân cân thác cốt làm cho trật hết các khớp."

Dưong Thu Trì à lên một tiếng, tử tế cạo sạch các chi tiết trên xương tay, quả nhiên chúng đều bị sai khớp. Hắn lại kiểm tra tình huống thoát khớp ở cổ tay của nam thi, bất ngờ phát hiện ngón tay út của nam thi này bị mất hết một đốt, từ vết xương ở đầu ngón tay phát hiện đó là một vết trấn cựu thương (vết thương cũ).

Nam thi và nữ thi này lúc còn sống đã bị người ta dùng thủ pháp phân cân thác cốt chế phục, như vậy người này xem ra có võ công rất lợi hại, hắn đột nhiên nhớ lại những gì Vân Lăng đã nói, là gã đã bị một nữ nhân lừa vào trong một con hẻm nhỏ, sau đó nữ nhân này đột nhiên ra tay chế phục gã, khi gã tỉnh lại thì đã bị đưa đến nội nha của điển sứ. Còn hai tử thi này đêm đó cũng xuất hiện trong nội nha, xem ra, nữ nhân khống chế Vân Lăng cùng với người khống chế hai kẻ đã chết này có thể là một, hơn nữa, nữ nhân có võ công cao cường kia có thể là người trong nội nha của điển sử, thậm chí có khả năng là người tiểu thiếp đó của Vương điển sứ! Chỉ cần tìm được nữ nhân này là có thể vạch trần mọi bí mật.

Nhưng mà, hiện giờ không còn thời gian để tử tế suy nghĩ vấn đề này, Liễu Nhược Băng giục: "Chúng ta mau trở về đình chỉ hành hình!" đột nhiên lại nói: "Vân nhi và mọi người đến rồi."

Tiếp theo đó, từ xa xa chợt vọng tới tiếng gọi của Tống Vân Nhi: "Ca....! Sư phụ....! Hai người ở đâu!" Bọn họ cuối cùng cũng theo tới.

Dương Thu Trì lớn tiếng gọi: "Vân nhi, chúng ta ở nơi này!" Nói xong hắn nhảy xuống ghế, chạy đến cửa, thấy Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và các hộ vệ đang chạy về hướng này.

Không chờ cho Tống Vân Nhi lên tiếng, Dương Thu Trì đã nói trước: "Vân nhi, đích xác là bị oan, người trong quan tài không phải là Vương điển sứ! Nam Cung Hùng, ngươi phái hai người lưu lại, đóng quan tài cho thật chặt ta sau đó sẽ phái dân tráng đem quan tài vận chuyển về để trong liệm phòng của nha môn. Chúng ta phải nhanh chóng trở về đình chỉ hành hình!" Nói xong, hắn cùng Liễu Nhược Băng xông ra ngoài cửa chùa.

"Chờ muội với!" Tống Vân Nhi gấp bước đuổi theo.

Đến ngoài cổng chùa, Liễu Nhược Băng nói với Tống Vân Nhi: "Con cưỡi tảo hồng mã cùng Dương đại nhân đi trước!"

"Dạ!" Tống Vân Nhi xốc eo Dương Thu Trì thảy lên yên ngựa, sau đó tự mình phóng lên ngồi sau, ôm chặt eo của Dương Thu Trì, thúc ngựa ra roi, tảo hồng mã chạy vụt xuống núi.

Lúc lên núi thì sư phụ Liễu Nhược Băng ôm eo đưa hắn lên, giờ hạ sơn thì đồ đệ Tống Vân Nhi ôm eo cùng hắn xuống, diễm phúc của Dương Thu Trì xem ra không nhỏ, chỉ có điều, thứ diễm phúc này hắn nên hưởng thụ như thế nào đây? Chỉ sợ một ngày nào đó trong tương lai, trong hai người họ nhất định sẽ có một người phải chịu đau thương, và chẳng quản người đó là ai, đều không phải là chuyện mà Dương Thu Trì muốn nhìn thấy.

Tốc độ chạy xuống dốc nhanh hơn chạy lên núi nhiều, Dương Thu Trì liếc nhìn vực thẳm ở bên cạnh, càng cảm thấy kinh tâm động phách hơn, thẳng thừng nhắm tịt mắt lại.

"Ai...! Muội hỏi huynh!" Tông Vân Nhi kề sát tai Dương Thu trì hỏi, "Huynh làm sao biết sư phụ của muội có con tảo hồng mã chạy nhanh như thiểm điện?"

Nếu như Dương Thu Trì đã nói không nhận ra nữ nhân bắt hắn đi lúc trước là ai, bởi vì nữ nhân đó che mặt, thì Dương Thu Trì cũng không nên biết nữ nhân đó chính là Liễu Nhược Băng, và cũng không biết luôn Liễu Nhược Băng có con tảo hổng mã. Nhưng mà, vừa rồi hắn làm sao biết được nàng ta có thớt ngựa này? Như vậy chẳng phải là lời nói trước sau mâu thuẫn với nhau hay sao?

Dương Thu Trì rụng rời cả người, kêu khổ liên miên, vừa rồi trong lúc khẩn cấp hắn đã không kịp suy nghĩ nên buột miệng. Hiện giờ tính sao đây? Hắn xoay chuyển đầu óc, tùy tiện đáp: "Tối qua muội đi làm đồ ăn, ta đi hỏi sư phụ của muội theo chúng ta có phải là đi bộ hay không, nếu vậy thì quá khổ. Người cho ta biết là người có một thớt tảo hồng mã, ngày có thể đi nghìn dặm, đêm chạy ít nhất tám trăm."

Tống Vân Nhi vẫn còn nghi hoặc, chần chờ một chút, lại thăm dò: "Lúc ở Vũ Xương huynh bị bắt đi, người đó dường như là cưỡi một con tảo hồng mã..."

"Ta lúc đó bị người ấy điểm cho hôn mê, tỉnh dậy chẳng nhìn thấy con tảo hồng mã nào cả?? Chẳng lẽ người đó và sư phụ quen nhau? Sư phụ cho người đó mượn ngựa..." Dương Thu Trì cố ý nghi hoặc xoay qua nhìn nàng.

"Không không, muội chỉ liên tưởng thế thôi, hi hi," Tống Vân Nhi nhanh chóng cắt lời hắn, lại chuyển đề câu chuyện: "Đúng rồi, vừa rồi huynh ở pháp trường sao lại gọi sư phụ của muội là Liễu tỷ tỷ?"

"Ta.... ta dù sao cũng cảm thấy sư phụ của muội trẻ tuổi quá, gọi là tiền bối khiến cho người già đi, hay là gọi tỷ tỷ hợp hơn nhiều, có thể là trong lúc gấp rút, thuận miệng gọi ra thế thôi."

"Sư phụ của muội dù trẻ tuổi, nhưng huynh cũng không được gọi người là tỷ tỷ a, huynh gọi là tỷ tỷ, người là sư phụ của muội, như vậy chẳng phải là huynh lớn hơn muội một bậc hay sao? Như vậy sau này....Huynh để tâm chiếm tiện nghi của muội! Muội không chịu! Sau này không được gọi nữa, có nghe hay không?"

"A....! Lần sau không dám nữa." Dương Thu Tri lộ vẻ mặt sầu khổ đáp. Kỳ thật, trong lòng hắn hiểu rất rõ, là Tống Vân Nhi làm gì lo sợ hắn chiếm tiện nghi của nàng, cái nàng ta lo sợ chính là nếu như hắn và sư phụ của nàng ngang vai ngang vế nhau mà luận, thì hắn và bản thân nàng sẽ có mối quan hệ tôn - ấu (kẻ trên người dưới), mà nếu tôn - ấu thông hôn với nhau thì bị coi là loạn luân, cho nên nếu vậy thì nàng ta không thể gả về cho hắn rồi! Dương Thu Trì đối với sự khổ tâm này của Tống Vân Nhi sao lại chẳng biết, lòng cảm động vô cùng, sau đó tùy theo sự dằn xóc do ngựa chạy, hắn cảm giác được từng đường cong trên thân thể đã phát dục của nàng, lòng lại càng lãng đãng hơn, nhưng không biết làm cách nào để xử trí lưới tình loạn như ma này.

Con tào hổng mã quả thật là một thớt thần câu, trong lúc hai người nói chuyện, nó đã như một làn gió cuốn xuống núi chạy đến pháp trường.

Triệu bá tổng mừng rỡ nói: "Dương đại nhân đến thật đúng lúc, vừa đến giờ ngọ ba khắc, có thể hành hình được chưa?"

Dương Thu Trì phất tay: "Án mạng này còn có điều kỳ quặc, bổn quan cần phải điều tra kỹ lưỡng báo lên trên, hiện giờ đình chỉ hành hình, đưa tử tù Vân Lăng giải về lao phòng của nha môn!"

Óa....! Mệnh lệnh này của Dương Thu Trì vừa phát ra, mọi người đều sững sờ kinh ngạc. "Đao hạ lưu nhân" trên pháp trường là điều kịch tính nhất vừa lại phát sinh, bá tánh vây quanh đua nhau nghị luận, và mấy chục người Miêu chờ thủ thi thì càng vui mừng kinh ngạc, quỳ rụp cả xuống, luôn miệng xưng tán thanh thiên đại lão gia, dập đầu lạy Dương Thu Trì lia lịa.

Miêu trại trại chủ Vân Thiên Kình dang quỳ ôm con trai dường như không còn tin vào tai mình nữa, nhìn con trai Vân Lăng của lão một cái, thấy ánh mắt vui mừng kinh ngạc của Vân Lăng, biết là bản thân không nghe nhầm, đột nhiên bỏ con trai ra, quỳ xuồng lê lết vài bước, dập đầu bình bịch lạy Dương Thu Trì, nước mắt ứa ra ào ạt, nghẹn ngào chẳng nói dược câu nào, chỉ biết dập đầu đến chảy máu.

Dương Thu Trì vội vã bước lại đỡ lão dậy, nói: "Vân trại chủ không cần phải như thế, xem ra, án tử của con trai ông còn có ẩn tình khác, bổn quan trở về lập tức điều tra, cố hết sức để sớm phá án này."

"Đa tạ...! Đa tạ....!" Vân Thiên Kình cuối cùng cũng có thế nói thành lời, nhưng không tìm được lời nào thích hợp bằng hai chữ đa tạ đó để biểu đạt tâm tình của mình.

Dương Thu Trì lại bảo: "Nhưng mà, trước khi án này được phá, Vân Lăng còn không thể đi, trước hết cần phải áp giải đến giam trong nha môn. Vân trại chủ yên tâm, ta sẽ chiếu cố cho lệnh công tử thật tốt." Dừng lại một chút, hắn lại kề tai nói nhỏ: "Cái cẩm y vệ yêu bài ta cho ông xem cùng mọi chuyện liên quan đến thân phận của ta, Vân trại chủ nhất định phải bảo mật, không được tiết lộ bất cứ điều gì!"

Vân Thiên Kình cúi người thưa: "Vân mỗ hiểu được điều lợi hại trong này, đại lão gia yên tâm đi, Vân mỗ quyết không dám tiết lộ nửa lời. Đại lão gia đối với Vân gia ân trọng như núi, sau này xông pha khói lửa, chỉ cần đại lão gia nói một lời, Vân mỗ dẫu cho thịt nát xương tan cũng quyết không từ chối!"

Dương Thu Trì cười cười: "Nói hay lắm, nói hay lắm!"

Vân Thiên Kình bấy giờ mới chạy đến ôm con trai nói: "Ngươi còn đực ra đó làm gì, còn không mau dập đầu đa tạ Dương thanh thiên Dương đại lão gia, cảm tạ ân cứu mệnh của người!"

Vân Lăng lúc này mới phản ứng, vừa bước khỏi quỷ môn quan, tư vị chết đi sống lại đó khiến cho gã hoan hỉ thiếu điều ngất đi, hai mắt ứa lệ, khàn giọng thưa: "Đa tạ! Đa tạ thanh thiên đại lão gia đã có ân cứu mệnh!' Hai tay gã bị trói ngược, nhưng vẫn cố gượng dập đầu lạy Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì phất tay, ra lệnh cởi trói, áp giải gã lên tù xa mang trở về nha môn.

Triệu bá tổng lúc này đã bước xuống đài đến bên cạnh Dương Thu Trì, do dự một chút rồi hỏi: "Dương đại nhân, ngài không nhận lầm chứ?"

Dương Thu Trì đáp: "Chuyện gãy chân của Vương điển sứ chết rồi đó không sai chứ?"

"Không sai a, lúc đó tôi còn mang binh cứu y từ Miêu trại trở về, cẳng chân bên trái còn bị đánh gãy lìa cả ra, treo một bên quái mô quái dạng làm người khác giật cả mình. Sau khi đưa về huyện thành, phải tìm lang trung tiếp cốt lại cho y, rồi nằm ở trên giường hết cả mấy tháng mới khỏe lại."

"Như vậy là đúng rồi, án mạng này còn có ẩn tình, chờ ta tra rõ xong rồi tính sau."

Dương Thu trì phân phó đưa tù xa và Vân Thiên Kình trở về huyện nha, rồi chờ một chút, Liễu Nhược Băng cùng Nam Cung Hùng và sáu thiếp thân hộ vệ đã trở lại pháp trường.

Do hôm nay đã chém đầu tên giang dương đại đạo, do đó án theo quy củ, Dưong Thu Trì phải đến miếu thành hoàng thắp hương. Sau đó, hắn trở về huyện nha, bọn nha dịch đi sau đốt pháo vang trời, Dương Thu Trì trở về thăng đường "Bài nha", ba ban nha dịch nhất tề quát vang xua đuổi quỷ hồn uế khí, sau đó coi như chuyện giám trảm đã hoàn tất.

Dương Thu Trì nhanh chóng phát phiếu bài đi bắt ngỗ tác nghiệm thây của Vương điển sứ, cân ban trưởng tùy Tiền Quý của Vương điển sứ, và phái dân tráng đến Trấn Giang tự vận chuyển hai cỗ quan tài trở về quan lại trong liệm phòng của nha môn.

Ngỗ tác thì ở trong huyện thành, còn cân ban trưởng tùy Tiền Quý đã trở về quê rồi, các bộ khoái chia làm hai đường đi bắt người.

Nhân lúc rảnh rỗi này, Dương Thu Trì hạ đường trở về nội nha nghỉ ngơi một chút. Tống Tình, Hồng Lăng cùng mọi người nghe nói Dương Thu Trì trên pháp trường diễn ra một màn 'Đao hạ lưu nhân' kinh tâm động phách, đều như một đàn chim chích líu ra líu ríu bàn tán xôn xao.

Dương Thu Trì vừa ăn cơm xong, uống được một chung trà thì Trương mụ giữ cửa vào báo là ngỗ tác đã bị bắt về, lão gia có thể thăng đường tra án.

Dương Thu Trì lại mang theo các cân ban, hộ vệ và sư gia tiền hô hậu ủng đến đại đường, thăng đường xong liền cho đưa vị ngỗ tác lên tra hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.