Long Đồ Án

Chương 42: Tâm sự




Nhược Băng chụp lấy Dưong Thu Trì phóng xuống ngựa, hai người vội vã xông vào trong chùa.

Cửa chùa đóng chặt, Dương Thu Trì vừa định gọi cửa, Liễu Nhược Băng đã vung một chưởng kích thẳng vào cửa đánh uỳnh một cái, bụi bay tứ tung, hai cánh cửa bật gãy hẳn ra.

Bà chị họ Liễu này thật là thích dùng võ lực a! Trong đấu óc của nàng có lẽ vũ lực là biện pháp giải quyết tốt nhất vậy. Và cũng có thể, nàng ta là điển hình cùa một vị phát xít ZZ ham thích cường quyền.

Trong vườn chùa có mấy tiểu hòa thượng đang quét sân, thấy Dương Thu Trì toàn thân mặc quan phục tiến gấp vào, vội vã cung thân thi lễ.

Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng xông gấp vào đại điện, trụ trì của chùa đang dâng hương trên hương án, thấy hắn toàn thân vận quan phục tiến vào, cùng vội vã chấp tay mô phật, vừa định lên tiếng, thì Dương Thu Trì đã giành nói trước: "Ta là tân nhậm tri huyện Dương Thu Trì của bổn huyện, linh cửu của Vương điển sứ quàng ở chỗ nào?Mau dẫn chúng ta tới."

Trụ trì thấy thần tình của Dương Thu Trì rất gấp rút, không dám nói nhiều, vội vã dẫn hai người đến một gian phòng ở phía sau chùa. Trong phòng này có bày vài cái ghế dài, trên đó có quàng hai quan tài bằng gỗ đen xì xì.

Không chờ Dương Thu Trì nhờ vã, Liều Nhược Băng đã phóng lên trên ghế, một tay vịn chặt quan tài, một tay án lên nắp, hét to một tiếng: "Lên!"

Tiếng rắc rắc liên tục vang lên, các đinh đóng chặt quan tài ứng thanh bật lên cả, lộ ra mấy cây đinh dài sáng quắc giống như răng thú vậy.

Một mùi hôi thối nồng nặc bốc vụt lên, Liễu Nhược Băng cầm chặt nắp quan tài bay xuống, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, kịp thời tránh xa luồng khí hôi tanh này, sau đó nhẹ nhàng dựng nắp quan tài qua một bên.

Dương Thu Trì nhìn bài vị phía trước quan tài, thấy đây là quan tài cùa tiểu thiếp của Vương điên sứ. Hắn không để ý gì đến mùi hôi thối, nhảy lên trên ghế dài nhìn vào trong quan tài, thấy lớp trên cùng là lớp vải màu đỏ. Hắn cẩn thận vén một góc lên, từ từ kéo ra, lộ ra thây cốt phía dưới.

Thây cốt này mặc áo quần nữ, nhìn không rõ tình huống thân thể, nhưng có thể thấy phần đầu đã bị đốt thành than không nhận ra được, đầu tóc không còn cọng nào. Tuy chỉ cách thời gian tử vong không quá nửa năm, nhưng do không chôn sâu vào đất, thi thể để trong không khí có tốc độ hủ bại thật nhanh, cho nên tiết trời dù phần lớn là mùa đông làm giảm tốc độ thối rữa, nhưng thi thể này đã tiến vào thời điểm sau cùng của việc hủ bại, tiếp cận giai đoạn biến thành xương trắng rồi.

Da ở phần đầu đã bị than hóa toàn bộ, hơn nữa phần thịt cơ ở đó đã bị hủ bại cao độ, hốc mắt, hốc mũi, răng đều đã lộ ra, đã trở thành nửa cái đầu khô lâu. Phía dưới đầu có dịch thể màu đen đen lưu dộng, đây là thứ hay gọi là "Thi thủy" (nước cốt), chính là thứ do các cơ thịt và bộ phận mềm ở đầu phân giải dịch hóa mà thành.

Dương Thu Trì chú ý đến một chiếc răng vàng lấp lánh trên nữ thi, cảm thấy kỳ quái, tự hỏi chẳng lẽ người ở thòi Minh đã biết dùng răng vàng rồi hay sao? Kỳ thật, dùng răng giả để thế răng thật bị hư chính là một trong những phát minh vĩ đại của y học Trung Quốc về răng hàm mặt, và đã từng lưu hành ở thời Tống trước rồi.

Liễu Nhược Băng lúc này đã nhảy lên trên ghế, đứng bên cạnh Dương Thu Trì.

Hắn hiện giờ không mang theo bao tay đặc chế, lại không tiện dùng đoản kiếm của Liễu Nhược Băng cắt quần áo của thi thể, vì nếu đoản kiếm dính phải chút thi thủy đầy khủng bố này, đối với nữ tử ưa thích sạch sẽ đến thành bệnh như nàng mà nói, thì thanh đoản kiếm đó coi như vứt đi. Một thanh kiếm tốt như vậy, nàng ta vứt được nhưng Dương Thu Trì thì không.

Dương Thu Trì yêu cầu trụ trì của chùa nhanh chóng cho người mang một cái kéo lớn và một con dao nhỏ tới.

Trụ trì thấy Dương Thu Trì đã mở quan tài ra, có lòng ngăn lại, nhưng người ta là huyện thái lão gia đang tra án, ông ta không có gan can thiệp vào, giờ nghe sự phân công của Dương Thu Trì, vội vàng đáp ứng luôn miệng, nhanh chóng chạy đi.

Lúc đao kéo chưa được mang đến, vì để tận dụng thời gian, Dương Thu Trì bất đắc dĩ phải tự thân động thủ, cẩn thận cởi nút quần áo của tử thi, từ từ kéo y phục, lộ ra thây cốt bên dưới.

Toàn thi thể đã bị than hóa và hủ bại cao độ, chỉ còn lại những tổ chức mềm dính vào xương, xương trắng nhờ nhờ, phía dưới có dịch thể lưu động, lớp đệm lót phía dưới đã bị "thi thủy" (nước cốt) tẩm ướt sủng.

Kéo và đao được mang tới, Dương Thu Trì dùng kéo cẩn thật cắt y phục trước ngực của nữ thi ra, khiến cho toàn bộ thân trên của nữ thi lộ hết.

Hắn lại dùng tiểu đao rọc da thịt ở cổ, kỳ thật nói rọc ra là không chuẩn xác, vì thi thể đã hù bại cao độ, các tổ chức mềm đã dịch hóa giống như thịt đã bị nấu nhừ rửa ra, hắn kỳ thật chỉ dùng đao này vạch vạch ra các phần thịt mềm bầy nhầy thế thôi.

Hắn chỉ nhìn một cái, thở dài, lại cẩn thận dùng đao mở khớp xương ngực và cạo mớ thịt bầy nhầy ở xương sường, lộ ra lồng ngực, có thể thấy phổi và các bộ phận bên trong đã thối rửa nhũn ra hết.

Liễu Nhược Băng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nếu như Tống Vân Nhi hỏi như vậy, Dương Thu Trì khẳng định sẽ lười đáp, cũng không ở không để trả lời, nhưng hiện giờ người hỏi là Liễu Nhược Băng, là người mà hắn gây hại qua lại không thể cùng nàng sống trọn đời, là một người Dương Thu Trì thập phần áy náy nhưng chẳng có biện pháp nào bù đắp, cho nên hắn đáp: "Tên tử tù Vân Lăng nói nữ thi lúc đó đã cứng ngắc, lúc đó là mùa đông, thi cương xuất hiện chậm hơn bình thường. (Chú: Thi cương không phải là hiện tượng đóng băng lạnh cứng của thi thể, hai thứ có nguồn gốc và nguyên nhân khác nhau), trong tình huống này để thi thể xuất hiện thi cương phải mất ít nhất hai canh giờ. Căn cứ vào lời thuật lại của Vân Lăng, thi cương đã phát triển đến toàn thân, cho thấy người chết đã chết cách đó ít nhất sáu thời thần (6 canh giờ, tức 12 tiếng đồng hồ) trở lên! Do đó, ta hoài nghi lúc Vân Lăng tiến vào nội nha, nữ nhân này đã sớm chết hơn cả nửa ngày rồi. Ta hiện giờ muốn xác minh có thật là như vậy hay không."

Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn Dương Thu Trì, lại lên tiếng hỏi: "Lâu như vậy rồi ngươi làm sao xác định?"

"Phiền phức là ở chỗ đó, vốn ra có thể so sánh thời gian chết và thời gian xảy ra hỏa hoạn để xác định, nhưng chuyện đã xảy ra mấy tháng rồi, thi thể đã sắp rửa ra hết, do đó ta muốn kiểm tra xem họ có phải là chết rồi bị thiêu đốt hay không."

Liễu Nhược Băng nhíu mày: "Nếu như bị Vân Lăng giết, nữ nhân này chẳng phải là bị giết rồi mới bị hỏa thiêu hay sao, có gì khác biệt đâu?"

"Giết chết xong rồi hỏa thiêu ngay so với chết nửa ngày xong rồi hỏa thiêu thì hiện tượng trên cơ thể sẽ có khác biệt nhiều." Do thời gian khẩn cấp, Dương Thu Trì không tiện nói kỹ hơn, chỉ đơn giản nói những gì cần nói: "Tôi nghe Triệu bá tông nói, tiểu thiếp Triệu di nương của Vương điển sứ bị đâm hai đao ở bụng, do đó phán đoán nàng ta lúc đó có khả năng chỉ rơi vào trạng thái hôn mê, vẫn còn ở giai đoạn giãy chết. Nếu quả là như thế, thì nàng ta sẽ còn hô hấp yếu ớt. Và vì thế mà có khả năng sẽ hít khói và muội than vào trong yết hầu, khí quản, hay thậm chí cả trong phế quản, chỉ cần mổ ra là có thể thấy. Ngoài ra ở đốc họng sẽ xuất hiện mô giả giống như bạch hầu, hoặc là các loại mụn rộp do hô hấp phải khí nóng gây phỏng đường hô hấp tạo ra. Hơn nữa, huyết dịch sẽ nhân vì hít vào một lượng khí CO2... à không, là độc khí.... nên sẽ có màu đỏ bầm. Phế, gan và các nội tạng khác đều xuất hiện hiện tượng ứ huyết, phù thủng, mô não ở đầu cũng xuất hiện hiện tượng phù thủng do chảy máu trong vân vân."

Dương Thu Trì tổng kết: "Nếu như người chết đã chết trước đó sáu canh giờ rồi, những triệu chứng như trên sẽ không xuất hiện. Như vậy có thể nói, nếu như ta không thể phát hiện những chứng trạng trên thân người chết như ta đã nói, thì có thể phán đoán ngược lại là người chết đã chết trước đó lâu rồi, và có thể chứng minh đấy không phải là do Vân Lăng giết."

"Thật không ngờ ngươi chẳng những ba xạo mà còn biết được nhiều điều như vậy." Liễu Nhược Băng khẽ cười, nàng tuy không hiểu một số danh từ Dương Thu Trì dùng, nhưng chí ít nàng cũng minh bạch tính trọng yếu trong việc kiểm tra này của hắn, lại hỏi: "Ngươi đã kiểm tra được chưa?"

Dương Thu Trì thở dài: "Thi thể đã thối rửa gần hết rồi, làm sao mà tra?" Nhưng mà, nếu muốn điều tra ra cho bằng được thì vẫn có thể, nhưng phải cần có thời gian và các dụng cụ hóa nghiệm.

"Vậy làm sao bây giờ?" Gương mặt lạnh lùng và xinh đẹp của Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng hiện lên chút lo âu hiếm có.

Nàng đang sốt ruột vì chuyện của ta! Dương Thu Trì cảm thụ được sự ấm áp trào dâng trong lòng.

Liễu Nhược Băng lại tử tế nhìn thi thể của cô gái trong quan tài, thở dài: "Nếu như hai tay, hai chân của cô ta không bị thủ đoạn phân cân thác cốt làm lệch khớp hết, chỉ bằng hai đao bị đâm kia, nhất định có thể còn chạy được một lúc."

Phân cân thác cốt thủ? A a, nghe sao mà quen thế nhỉ? Dường như đã đọc ở đâu đó trong tiểu thuyết võ hiệp rồi! Hắn vừa định nhảy xuống, đột nhiên dừng lại: Phân cân thác cốt thủ? Không có lẽ nào!

Dương Thu Trì cúi đầu nhìn nữ thi trong quan tài, hỏi: "Liễu tỷ tỷ, tỷ xác định là cô ta trúng phải Phân cân thác cốt thủ sao?" Lời này vừa hỏi ra, trong lòng hắn đã tức cười, một cao thủ như Liễu Nhược Băng còn nhìn không ra, thì còn có ai nhìn ra được nữa bây giò?

Liễu Nhược Băng ngược lại chẳng để ý chuyện nhỏ đó, thật thà đáp: "Đương nhiên, nhìn tư thế tay chân của cô ta là biết."

Dương Thu Trì ngẩng đầu, sờ cằm: "Như vậy thì kỳ quái rồi, Vân Lăng dùng đao giết tiểu thiếp của Vương điển sứ, trực tiếp dùng đao đâm vài cái là coi như xong, cần gì phải dùng đến Phân cân thác cốt thủ để làm chi? Đày đọa cô ta cho vui hay sao? Không đúng, gã lúc đó thân rơi vào hãm cảnh, không hơi đâu đi chơi trò không hợp tình hợp lý này! Chẳng lẽ Vân Lăng quả thật bị người ta đổ oan?"

Liễu Nhược Băng nói: 'Chúng ta nhìn thấy bên kia xong hẵng hay!" Không chờ Dương Thu Trì nói gì, nàng ta đã nhẹ nhàng nhảy đến cái quan tài còn lại, đứng trên ghế dài, giống như pháo nổ ngang tai cạy nắp quan tài nhanh như gió.

Dương Thu Trì nhảy lên trên ghế dài, cúi đầu nhìn, đưa tay khe khẽ khều lớp vải đỏ bên trên ra, lộ thi cốt bên dưới. Chỉ cần nhìn một cái, Dương Thu Trì đã lộ vẻ thất vọng lên đầy mặt. Thi thể này đã thối rữa gần hết rồi, phần khô lâu trên đẩu đã hiện ra gần hết. Tuy thất vọng, nhưng hắn vẫn quyết định kiểm tra tử tế một chút, đây là hi vọng cuối cùng. Hắn dùng kếo cẩn thận cắt hết y bào toàn thân của Vương điển sứ, vạch ra, rồi kiểm tra tử tế từ trên xuống dưới.

Quả nhiên, trên người Vương điển sứ có rất nhiều vết thương, tuy da thịt đã thối rửa gần hết, nhưng mấy đoạn xương sườn gãy và xương ngực lộ ra vết đao đâm sâu có thể chứng minh được điều này.

Thi thể đã thối rửa cao độ, chỉ bằng người trần mắt thị không thể phát hiện được đây có phải là người bị chết hết nửa ngày rồi mới bị thiêu cháy hay không. Dương Thu Trì sờ cằm nhìn quan tài trừng trừng, suy xét xem có nên đình chỉ chấp hành tử hình, đem thi thể về cẩn thận hóa nghiệm nghiên cứu.

Liễu Nhược Băng thích ở sạch, cho nên phải chờ cho luồng hơi thối bốc lên tan bớt rồi mới nhảy lên trên ghế gỗ dài, đứng cạnh Dương Thu Trì nhìn vào quan tài, sau đó chuyển đầu đi chỗ khác, mặt hơi đỏ hồng, giận dỗi: "Ngươi sao lại cởi hết y phục của y vậy...."

Dương Thu Trì nhìn Liễu Nhược Băng, rồi quay lại nhìn nam thi trong quan tài, bấy giờ mới phản ứng trở lại, vì hắn đã lột sạch y phục toàn thân và cả khố của nam thi, tuy thi thể đã thối rữa gần hết, nhưng bộ vị bí ẩn của nam nhân vẫn có thể nhìn thấy đại khái như lúc thường, liền cười cười, thò tay ra định kéo lớp vải hồng che thi thể đi.

Chính vào lúc này, Dương Thu Trì ơ lên một tiếng, hắn thấy thi thể nhân vì thối rữa đã lộ ra xương đùi, đó là một xương đùi trắng hếu còn dính một số mô mềm thối rữa, bèn cầm tiểu đao đến rọc cho sạch, quan sát thật kỹ.

Đột nhiên, Dương Thu Trì chấn động toàn thân, trầm giọng nói: "Không đúng! Người chết không phải là Vương điển sứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.