Lòng Dạ Đàn Bà

Chương 10: Chương 10






Tiền Quân tính toán, lúc đó lớp trưởng Hạ chưa ăn xong, đúng lúc gặp phải ngài Hà, nhưng không có bạn trai cô ở đó? Hoàn hảo! Khổng Đồng Đồng đúng là một người không tin được, chẳng trách lúc đó lại bị đá

Lại giả thiết lần nữa

Ngài Hà từ Trang trại Hà Quang đến đây mấy hai tiếng rưỡi, lúc đó..

“Xe của Ngài Hà đã đến đường Trung Nguyên, tất cả mọi người đợi lệnh, chuẩn bị đón người...” Giám đốc trực ban cẩm bộ đàm đưa mọi người nhanh chóng ra cửa tập hợp

“Tổ thứ ba chú ý, dẹp tất cả những người không liên quan trên đường đi của ngài Hà.” “Tổ ba nghe rõ.” Tiền Quân đột nhiên muốn chết khi nhìn đám người đang đợi lệnh ở xung quanh, lại nhìn đồng hồ mới qua được một tiếng, có cảm giác muốn đi2chết luôn cho rồi

Lớp trưởng Hạ đâu? Lớp trưởng Hạ ở đâu

Tiền Quân nhấc chân định chạy về phòng của mọi người

Không được, không được, anh ta phải chặn ngài Hà

Nhưng chẳng may lớp trưởng Hạ xuất hiện gặp phải thì sao? Anh ta vẫn phải về phòng đó

Không được, không được..

Tiền Quân đang gấp đến mức không biết phải làm thế nào, bộ đàm bên cạnh liên tục vang lên tiếng thông báo khoảng cách càng ngày càng gần của Ngài Hà.

“Lần xác nhận cuối cùng, đoàn xe đã đến đường Vân Tây...” Tiền Quân đến ý định đâm đầu vào tường cũng có, “sự chờ đợi” cuối cùng đã bay biến

Anh ta chỉ nói mỗi cầu đám người lớp trưởng Hạ đều ở đây, Ngài Hà đến sớm một tiếng rưỡi

Anh ta sao dám lừa mình dối người chứ, người ta đến là vì “tình cảm bạn9bè” nha

Gặp hay là không cho ngài Hà gặp đây? Gặp rồi, anh ta chết

Không gặp, anh ta cũng phải chết

Rốt cuộc chết thế nào...

“Tiền tổng, Tiền tổng, anh đang làm gì vậy? Ngài Hà sắp đến rồi, mau ra cửa đi...” “Đến..

Đến đây.” Lý Hưng Hoa gặm táo đi ra khỏi phòng, thấy ngoài sảnh mọi người qua lại nườm nượp

Nếu như không phải anh ta vừa rồi đi vào cùng Tiền Quân, bây giờ lại lấy ra thiệp mời của mình, thì vẫn phải đứng nguyên ở vị trí cũ, không được chạy lung tung: “Tiền Quân, sao thế? Ai sắp đến.” “Người anh em, ngày này năm sau nhở đốt nhiều tiền cho mình.” “Chuyện nhỏ, cậu sang tên một căn biệt thự cho mình

Sao vậy? Chẳng có chút tinh thần nào.” Tiền Quân bị kéo vai, càng chẳng có chút tinh thần nào hỏi: “Lớp6trưởng Hạ đâu?” “Lớp trưởng Hạ về rồi.”

“Cái gì?”

“Về lâu rồi, nửa tiếng trước.” Sau đó anh ta mang vẻ mặt quỷ dị lại gần Tiền Quân nhỏ giọng nói: “Tiểu thư đánh nhau với người ta, lớp trưởng vội vàng về rồi.” Tiền Quân có chút tiếc nuối tiếp tục nói: “Đánh nhau? Tiểu thư vậy mà đánh nhau

Cậu không thấy đâu, lúc đó mặt lớp trưởng Hạ xanh lại, cậu nói xem có thú vị” không..

“Ha..

haha..

Tớ nói mà, ai lại không có mắt như vậy, đáng đánh...” “Tớ thấy là cậu thèm bị đánh...” Về rồi là tốt, về rồi là tốt, lấy lý do gì đây? Công ty có việc gấp nên phải về: Lớp trưởng Hạ không có mặt mũi nào gặp ngài? Lớp trưởng Hạ đi giải quyết việc của con gái? Mấy lý do này đều đáng chết..

Tiền Quân đột nhiên cảm thấy0ngại Hà không gặp được lớp trưởng Hạ, anh ta sẽ chết càng thảm hơn

Cửa thang máy mở ra, người phụ trách tổ sáu vội vàng chạy về phía Tiền tổng: “Tiền tổng, xin hỏi khách ở phòng 607 nghe nói Ngài Hà đến, cũng muốn ra ngoài đón tiếp

Nhưng tầng sáu có phòng mà anh chuẩn bị cho ngài Hà, chúng ta có cho ra không?” “M* nó đều ở trong phòng hết cho ông.”

Đột nhiên ngoài cửa rối loạn, hai chiếc xe Land Cruiser dừng ở trước cửa, cửa xe mở ra, sau đó lặng ngắt như tờ.

Tài xế xuống xe định mở cửa cho ngài Hà, nhưng lái xe còn chưa kịp chạm vào cửa, cửa xe đã mở ra.

Tài xế Lý bình tĩnh đứng sang bên cạnh, nghênh đón ngài Hà

Hà An xuống xe, giống như bình thường, bên trên anh mặc một chiếc sơ7mi đen bên ngoài khoác một chiếc jacket, bên dưới mặc một chiếc quần âu cùng màu

Dáng người một mét tám, góc nghiêng như tạc, vẻ mặt lạnh lùng

Lúc anh giẫm chân lên thảm đỏ, từng bước rét lạnh, xung quanh im lặng không một tiếng động

Tiền Quân há miệng, anh ta chịu áp lực rất lớn tiến lên, hối hận vì sao không để người khác ra đón, giúp anh ta chia sẻ bớt áp lực: “Ngài Hà, chào anh

Ngài Hà anh thật sự đến rồi, tôi đúng là phúc đức ba đời, cảm ơn anh, chút chuyện nhỏ như vậy cũng kinh động đến anh, quả thực là vinh hạnh của tôi.” Ánh mắt của Hà Mộc An dường như vượt qua người anh ta, lại giống như không phải, giọng nói bình tĩnh: “Đều là bạn học, không có gì.”

“Ngài Hà, mời đi bên này, mời đi bên này...”

Hà Mộc An không động

Tiền Quân sượng mặt, trong lòng nghĩ chắc là ngài Hà không nể mặt rồi

Đến vì cô, không nên như vậy chứ? Trước đây cũng không thấy anh có hành động gì mà không thể nào bây giờ lại..

có phải không nghe rõ không: “Ngài Hà, mời đi bên này..

Tôi đã chuẩn bị cho anh phòng riêng, còn có vài người bạn ở đó, đám Vương Phong Long cũng vậy, ai cũng muốn uống với anh một ly...”

Hà Mộc An nhìn anh ta một cái, khóe môi khẽ động

Tiền Quân lập tức trả lời: “Không bằng cứ đi gặp bọn họ trước, đám Thẩm Tuyết đều ở tầng bốn.” Lúc này Khổng Đống Đồng đang không vui đứng trước cửa phòng nói: “Vì sao không thể đi ra? Chúng tôi là khách, khách cậu có hiểu không? Các cậu đây là giam lỏng, chúng tôi có thể hiện các cậu, Tử Ngọc cậu nói xem đúng không?”

Chu Tử Ngọc gật đầu: “Mau tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh!”

“Nhịn chết rồi cậu có chịu trách nhiệm được không? Thẩm Tuyết, cậu qua đây nói xem, xem chỗ chồng cậu chọn là chỗ thế nào đây này

Cậu ta có phải chỉ cưới đại mĩ nữ là cậu không đủ, lại còn muốn kéo bọn mình làm phù dâu à? Không cho bọn tôi về.” Thẩm Tuyết ngượng ngùng đi qua, cô đã đoán được đại khái, người nào đó đến rồi, nhỏ giọng xin lỗi: “Chắc là bên ngoài có việc gì đó, chút nữa là tốt rồi, chúng ta ngồi thêm lúc nữa rồi đi.” Tử Ngọc không đi nhà vệ sinh và trong phòng có

Các cô định đi lúc này, vốn Thẩm Tuyết định giữ lại nhưng cô chậm một bước, các cô ấy đã cãi nhau với phục vụ rồi

Vương Phong Long cũng mở miệng nói: “Tân Xảo quay lại đi, đi sớm hay đi muộn có gì khác nhau đầu, cứ phải cãi nhau với người ta

Đợi một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Khổng Đồng Đồng vốn không định cãi nữa, chỉ định trêu phục vụ mấy câu là thôi, mà Thẩm Tuyết cũng nói rồi

Nhưng Vương Phong Long vừa nói như vậy, Khổng Đồng cứ cảm thấy mất tự nhiên: “Giám đốc Vương, xin hỏi Tân Xảo tranh cái gì? Tôi đứng gần Tân Xảo như vậy sao từ đầu đến cuối đều không nghe thấy cô ấy nói chuyện, hay là giám đốc Vương hơn người, nên nghe thấy Tân Xảo nói chuyện.” Vương Phong Long nghe vậy có chút không vui: “Tôi đâu có nói cậu.” Trương Tấn Xảo kéo Đồng Đồng đang định nói tiếp lại, quay đầu cười một cái: “Nhưng sao anh lại nói tôi, tôi cũng không nghe thấy tôi nói chuyện

Em gái, em có nghe thấy tôi nói gì không?

“Em...” Khổng Đồng Đồng trợn trắng mắt với Vương Phong Long: “Nhìn thấy chưa, tất cả mọi người đều không nghe thấy, chỉ có tại anh là nghe thấy, vừa hay có thể thưởng thức thiên phú quái dị này ở cự ly gần.” “Xin lỗi, các vị có thể đi rồi, mong quý khách lượng thứ vì những bất tiện mà chúng tôi gây ra

Thẩm Tuyết nhanh chóng mở miệng: “Ngồi thêm một lúc đi, dù sao cũng chẳng có việc gì

Bọn tớ còn đặt phòng ngâm suối nước nóng, bỏ qua cho tớ dễ dàng vậy à.” “Thật sự có chuyện, cậu đừng nhắc chuyện suối nước nóng nữa, tim tớ đang nhỏ máu đây.” “Tớ cũng vậy.” Thẩm Tuyết không nhịn được cười: “Vậy mà còn về.” “Hết cách, ông chủ của tớ chứ không phải chồng.” “Còn nói nữa à, mau về đi.” Đám người Khổng Đồng Đồng cười nói đi đến cửa, vừa hay nhìn thấy Hà An và Tiền Quân đi ra từ thang máy.

Đám người đứng ở cửa đơ người dừng bước

Khổng Đồng Đồng thấy vậy dứt khoát trợn trắng mắt

Chu Tử Ngọc cố tình lật cái túi đựng đầy giấy, coi người kia như không khí

Tiền Quân thấy vậy lập tức vỗ tay cười nói: “Khổng Đồng, cậu định làm gì vậy, về hay là đi suối nước nóng? Lớp trưởng Hạ đâu? Sao không thấy lớp trưởng đâu cả.” Anh ta giả vờ như không biết

Lý Hưng Hoa đứng ở sau lưng cậu mở to mắt, nghĩ đến người nào đó đứng bên cạnh, lại lập tức cụp tai lại

“Về rồi, cậu không thấy à?” Khốn khiếp, bò có thành thánh vẫn là bò, mũi nghếch tận lên trời thì còn đến làm gì? “Tớ không thấy, tiếc quá..

không thì các cậu ngồi thêm một chút, khó có cơ hội ngài Hà cũng đến...” Hà Mộc An sau khi nghe Hạ Diệu Diệu đi rồi, thần kinh căng thẳng dường như được giải tỏa, nhưng ánh mắt lại không tìm được tiêu cự

Không biết sự giải tỏa lúc này là sự mê man sau khi hụt hẫng nhiều hơn hay là may mắn vì không có kết quả nhiều hơn

Khổng Đồng Đồng nhìn anh một cái, nghiêm túc hừ một tiếng: “Thôi đi, người nào đó cũng không hoan nghênh bọn tớ

Để tránh việc bọn tớ nuốt không trôi cơm, bọn tớ đi đây...” Chu Tử Ngọc đóng cái túi không đáng tiền lại, ưỡn thẳng tấm lưng gầy, nghênh ngang lướt qua người nào đó: “Tạm biệt.” Trương Tấn Xảo cũng cười chẳng chân thành, coi như đó là chào hỏi người nào đó rồi đi

Lúc của thang máy chuẩn bị đóng lại, giọng Không Đồng Đồng không cao không thấp vang lên: “Xem kia, có chút tiền liền mới được vệ sĩ

Nếu thật như vậy, chẳng lẽ cái Trái đất này không bỏ nổi anh ta.” Đinh..

Cửa thang máy đóng lại..

Không khí xung quanh lập tức hạ xuống nhanh chóng, hành lang tầng bốn yên lặng đến đáng sợ

Tiền Quân chỉ hận mình đã mời cô ấy

Lý Hưng Hoà cố gắng làm như mình tại điếc

Đám người Vương Niệm Tư, Thẩm Tuyết yên lặng cúi đầu đứng một bên

Vương Phong Long nhất thời không biết nên làm thế nào

Cuối cùng vẫn là Tiền Quân cười haha, biết điều mở miệng: “Tôi..

tiễn..

ngài Hà..

ra ra ngoài...” Giọng nói lạnh lẽo của Hà Mộc An vang lên: “Không cần.” Anh mang theo vài người rời đi

Tiền Quân sau khi chắc chắn ngài Hà đã đi, đạp vào tường một cái: “Ai mời Khổng Đồng Đồng vậy, quả thật là ổn thần mà.” Ngài Hà mang theo vệ sĩ liên quan quái gì đến cô ấy

Thẩm Tuyết nghe vậy áy náy cúi đầu

Vương Niệm Tư thấy vậy tiến lên đỡ tay cô ấy, thấp giọng nói: “Tiền Quân không phải cố ý, cậu đừng để trong lòng.” “Tớ..

biết..

chỉ là lo lắng cho anh ấy...”

Tiền Quân còn định nói gì đó, thầy Thẩm Tuyết như vậy, lập tức ngậm miệng: “Anh đúng là vạ miệng mà, đợi không còn ai nữa thì em mắng lại đi.” Thẩm Tuyết lập tức mỉm cười

Vương Phong Long sắc mặt cũng rất khó coi: “Khổng Đồng Đồng từ trước đến nay vẫn luôn không biết nhìn sắc mặt người khác

Lần này thì hay rồi, đắc tội ngài Hà.” Tiền Quân định nói không đến mức đắc tội, chỉ là ngài Hà muốn gặp một người làm “đảo lộn trái tim” anh, lại gặp phải một người khác nói chuyện không kiêng kị, tức mà không có chỗ xả mà thôi

Ngài Hà mà để bụng chuyện này sẽ rất mất phong cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.