Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 205: Dọc đường (tìm kiếm thuê bao)




Quay trở lại Tuyệt Mệnh phong, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng nhìn Huyền Không đảo từ xa xa, tâm tình có sự khác nhau. Trước đây, Nhất Tịch Như Mộng đặt tất cả hy vọng vào Huyền Không đảo, quan hệ giữa nàng và Thiên Lân hoàn toàn thông thường vô cùng. Bây giờ, quan hệ giữa Nhất Tịch Như Mộng và Thiên Lân đã khác rồi, kỳ độc Âm Dương hoa của Ngọa Vân cư sĩ cuối cùng lại mang lợi cho Thiên Lân, khiến hắn hái được hoa nữ thánh khiết cao quý Nhất Tịch Như Mộng này, trở thành người đàn ông may mắn nhất.

Bật cười u oán, Nhất Tịch Như Mộng có phần cảm xúc, quay đầu nhìn Thiên Lân, có phần mơ hồ nói:

- Giữa chúng ta vô tình trùng hợp hay là ý trời đây?

Thiên Lân cười đáp:

- Nàng chính là lễ vật mà ông trời tặng cho ta, chúng ta phải nhận lời chúc phúc của ông trời.

Nhất Tịch Như Mộng cười cười, có phần cảm xúc, u oán khẽ lẩm bẩm:

- Ai có ngờ được, một đời ta không ngờ lại thành tặng vật của ông trời.

Cảm nhận được biến hóa tâm tình của nàng, Thiên Lân hai tay ôm quanh vòng eo mảnh mai của nàng, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn vào trong mắt nàng, êm ái nói:

- Đây là nhân duyên của Thiên Lân, định sẵn thật mỹ mãn.

Nhất Tịch Như Mộng cảm nhận được sự êm dịu của Thiên Lân, bật cười quyến rũ với hắn, nhẹ nhàng đáp:

- Ta chỉ là cảm xúc, hoàn toàn không thất vọng, ông trời đối với ta cũng coi như có chiếu cố, ta đã hài lòng lắm rồi.

Thiên Lân nghe vậy rất mừng, cười nói:

- Như vậy là tốt, sau này ta sẽ làm cho cuộc sống của nàng đầy hạnh phúc và vui vẻ.

Nhất Tịch Nhu Mộng bật cười ưu nhã, vẻ mặt yếu ớt nói:

- Có câu này của chàng, ta đã mãn nguyện rồi, đi thôi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang chờ đợi chúng ta.

Thiên Lân cười cười, không nói gì thêm, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Nhất Tịch Như Mộng, đi theo đường cũ quay về.

Lần này, nhờ có kinh nghiệm trước đây, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng ngựa quen đường cũ, tuy hai lần gặp phải nguy hiểm nặng nề, nhưng hai người lại hoàn toàn không để ý đến, dễ dàng vượt qua được, đến Tùng Lâm chiểu trạch.

Nhìn Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đột nhiên quay về, Ảnh Ma có phần kinh ngạc, sau khi quan sát cẩn thận hai người một phen rồi, liền phát hiện bọn họ đều có biến hóa rất to lớn, khác biệt hoàn toàn trước đây.

- Các ngươi tìm được Vô Ưu thảo rồi?

Có mấy phần nghi hoặc, Ảnh Ma phá vỡ trầm lặng.

Thiên Lân cười đáp:

- Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi, bây giờ ngươi hãy thực hiện lời thề lúc trước đi.

Ảnh Ma hỏi lại:

- Ngươi muốn ta làm thế nào?

Thiên Lân cười trả lời:

- Rất đơn giản, theo ta rời khỏi nơi này, nghe theo hiệu lệnh của ta, phụ trách bảo vệ an toàn của ta. Đương nhiên, bộ dạng ngươi như vậy không dễ coi chút nào, ngươi tốt nhất là đổi sang một bộ mặt dễ nhìn khác.

Ảnh Ma nghe vậy thân thể xoay tròn, hắn vốn đầu thú mình người lập tức biến hình thành một người trung niên tướng mạo phi phàm, vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện trước mặt Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng.

Thấy vậy, Nhất Tịch Như Mộng gật đầu nói:

- Không tệ, bộ mặt này rất có tính cách.

Thiên Lân cười đáp:

- Nếu mà Như Mộng thích bộ dạng này của ngươi, thế thì sau này lấy bộ mặt này đi theo ta, bây giờ, chúng ta đi thôi.

Ảnh Ma nghe vậy liếc nhìn cảnh sắc chung quanh, ít nhiều có phần hoài niệm, dù sao đây chính là nơi hắn đã sinh sống một khoảng dài.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:

- Ảnh Ma, Tùng Lâm chiểu trạch này ma thú có sợ ngươi không?

Ảnh Ma thôi không nhìn quanh, liếc Nhất Tịch Như Mộng, trả lời:

- Trong Tùng Lâm chiểu trạch này, ma thú đều không dám đến gần ta.

Thiên Lân nói:

- Thế thì ngươi hãy đi trước mở đường, bớt đi phiền phức cho chúng ta.

Ảnh Ma vâng một tiếng liền tung mình đi trước, dẫn Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đi xuyên qua Tùng Lâm chiểu trạch, quả nhiên không hề có bất kỳ trở ngại nào cả. Cứ như vậy, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng nhanh chóng rời khỏi Ma Vân Đại chiểu trạch, đến chỗ biên giới với Hắc Trì Huyền Vực. Giảm chậm tốc độ, Nhất Tịch Như Mộng nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói:

- Từ đây đi Huyết Long Tinh Tuyền không xa, chàng có muốn đi xem thế nào không?

Thiên Lân suy xét một chốc, gật đầu trả lời:

- Cũng được, chúng ta thuận đường đi xem thế nào, coi thử tình hình phía bọn họ ra sao.

Nhất Tịch Như Mộng điềm nhiên bật cười, lập tức dẫn Thiên Lân và Ảnh Ma chạy thẳng đến Huyết Long Tinh Tuyền của Hắc Trì Huyền Vực. Từ Ma Vân Đại chiểu trạch đi Huyết Long Tinh Tuyền ở giữa cách qua hai ngọn núi lớn, hai dòng sông lớn, cự lý ước chừng tám trăm dăm cỡ đó, cưỡi gió bay lượn cũng không cần nhiều thời gian. Để tiết giảm thời gian, Nhất Tịch Như Mộng thi triển thuật chuyển dời không gian, mang Thiên Lân và Ảnh Ma lập tức xuyên qua bảy trăm dặm, đến một vùng rừng rậm cách Huyết Long Tinh Tuyền không xa lắm.

Cưỡi gió bay lượn, Nhất Tịch Như Mộng buông tay của Thiên Lân, dẫn bọn họ đi thẳng đến Huyết Long Tinh Tuyền, không bao lâu thì đã gặp được một lượng lớn binh sĩ Ngũ Sắc Thiên Vực đang vây chặt tầng tầng lớp lớp quanh Huyết Long Tinh Tuyền.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lân khẽ cau mày, trầm ngâm nói:

- Xem ra tình hình bên này còn khó khăn hơn so với Lam Quang Thánh Vực một chút.

Nhất Tịch Như Mộng đáp:

- Ba ngày qua rồi, Ngũ Sắc Thần Vương chắc chắn đã an bài trở lại, tình hình này vốn dĩ là trong dự liệu, bây giờ, chúng ta tạm thời không thèm để ý đến những binh sĩ này, trước tiên tiến vào trong Huyết Long Tinh Tuyền để hỏi rõ tình hình mới bàn tiếp.

Thiên Lân điềm nhiên nói:

- Đi thôi, chúng ta vào trong đó.

Dứt lời, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng lóe lên đi mất, Ảnh Ma lay động rồi không thấy, ba người chớp mắt đã xuất hiện ở lối vào của Huyết Long Tinh Tuyền.

Lúc này, tướng lĩnh phụ trách phòng ngự chính là Triệu Vận Đình, nàng vừa thấy Thiên Lân đến, lập tức mặt mày mừng rỡ, tiến ra nghênh đón. Gặp Triệu Vận Đình, Thiên Lân hỏi lại tình hình thế nào, những người khác ra sao?

Triệu Vận Đình cười khổ đáp:

- Tình hình có phần không ổn, may là huynh đã đến rồi, chúng ta tiến vào mới nói đi.

Xoay mình, Triệu Vận Đình dẫn Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng, Ảnh Ma tiến vào trong đường hầm, chạy thẳng đến chỗ ở của Hoa Hồng.

Rất Nhanh, Thiên Lân theo Triệu Vận Đình dẫn đường đã đến Mặc Hương cư của Hoa Hồng, gặp được Hoa Hồng, Hoa Ảnh, Lê Thánh Kiệt và Bất Lão Huyền Tôn ở đó. Liếc qua, Thiên Lân liền nhìn thấy tất cả những người ở trong đây đều bị thương không nhẹ, đây là một tin tức không tốt chút nào. Đối với sự xuất hiện của Thiên Lân, kích động nhất chắc chắn là Hoa Hồng, tiếp đến là hai người Hoa Ảnh, Lê Thánh Kiệt, Bất Lão Huyền Tôn lại nhìn Nhất Tịch Như Mộng, trong mắt toát ra mấy phần khổ cực.

Bật cười lạnh nhạt, Thiên Lân lóe lên đã đến bên cạnh Hoa Hồng, ôm nàng vào trong lòng, êm ái an ủi:

- Không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ các nàng, không để nàng phải chịu chút khuất nhục nào.

Hoa Hồng có phần động tình, nhưng ngại nhiều người ở trong phòng nên không tiện biểu lộ, chỉ im im lặng lặng tựa vào lòng của Thiên Lân, ánh mắt say mê đắm đuối nhìn hắn, dùng điều này để mô tả những nhớ nhung trong lòng của mình.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn thấy điều này, trong lòng có phần thất vọng, nhưng nàng lại cố gắng che giấu, không để cho người ta phát hiện được.

Hoa Ảnh nhìn Thiên Lân, ánh mắt vô cùng quái dị nhẹ nhàng hỏi:

- Chuyến này có thuận lợi không, đây là người nào?

Thiên Lân nghe vậy nhìn mọi người, chỉ vào Ảnh Ma lên tiếng:

- Đây là tùy tùng mới chọn của ta, đến từ Ma Vân Đại chiểu trạch, mọi người cứ gọi hắn là Ảnh Ma được rồi.

Nói xong, Thiên Lân lại đặc biệt giới thiệu Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình với Nhất Tịch Như Mộng, bởi vì hai bên mới lần đầu gặp nhau. Giới thiệu xong, Thiên Lân hỏi lại tình hình nơi này.

Hoa Ảnh tiếp lời đáp:

- Ba ngày trước, chúng ta kịp thời đến đây, hóa giải một trận nguy hiểm, khi đó đã bắn chết Ma Tâm Thiết Diện, lại đánh trọng thương Quỷ Ảnh Toàn, ép cho Huyền Âm Quỷ Mẫu phải lùi lại, nhưng Lê Thánh Kiệt lại bị trọng thương. Ngày thứ hai, Lê Thánh Kiệt thương thế đã lành, thương thế của tiểu thư Hoa Hồng cũng đã lành hơn nửa, ta liền rảnh rỗi mới quay về một chuyến, được tiểu thư cho biết, Thần Vương giao chuyện này toàn quyền cho Chấn cung xử lý, giao trách nhiệm cho bọn họ nhất định phải đánh cho được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực. Bị ép, Chấn cung phái ra một lượng lớn cao thủ, hơn nữa còn phái thêm một vạn tinh binh, đêm hôm qua đã đến được bên ngoài Huyết Long Tinh Tuyền.

Triệu Vận Đình nói tiếp:

- Do viện binh của địch nhân đến rồi, một trận kịch chiến liền bắt đầu, chúng ta tuy cố gắng phản kháng, bất đắc dĩ thực lực thua xa, cuối cùng bọn họ đều bị trọng thương, chỉ có mình ta tình hình còn tốt.

Thiên Lân hỏi lại:

- Hiện nay bên ngoài Huyết Long Tinh Tuyền có bao nhiêu địch nhân?

Hoa Hồng đáp:

- Tình hình cụ thể thì không rõ lắm, khoảng chừng một vạn ba ngàn người.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ biến sắc, hỏi dò:

- Ở đây còn lại bao nhiêu binh sĩ có thể sử dụng?

Triệu Vận Đình cười khổ trả lời:

- Không đủ trăm quân, hơn nữa còn toàn là thương bệnh binh, mọi người đều đang nỗ lực đến cùng.

Nhất Tịch Như Mộng bật cười cay đắng, hỏi tiếp:

- Phe địch có bao nhiêu cao thủ?

Hoa Ảnh đáp:

- Ngoại trừ Huyền Âm Quỷ Mẫu và Quỷ Ảnh Toàn ra, lần này thống lĩnh binh đến đây chính là người đứng hàng thứ hai trong Chấn cung Thất Tuyệt, Tây Tà Vương, bên cạnh y còn có năm tùy tùng, đều là hạng thực lực kinh người.

Thiên Lân hỏi tiếp:

- So với Vô Tình lão nhân, Tây Tà Vương này thực lực thế nào?

Hoa Ảnh trả lời:

- Theo ta hiểu được, thực lực mạnh nhất chính là cung chủ Cừu Nhược Băng, thứ hai chính là lão nhị Tây Tà Vương, lão thất Tiêu Hồn kiếm, lão tam Vô Tình lão nhân, lão tứ Quỷ Ảnh Toàn, lão ngũ Cự Linh Thần, lão lục Ma Tâm Thiết Diện.

Nhất Tịch Như Mộng lẩm bẩm:

- Lần này cung chủ sai Tây Tà Vương đến đây, vậy sẽ phái người nào đi Lam Quang Thánh Vực vậy?

Hoa Hồng khẽ thở dài đáp:

- Sớm nay vừa thu được tin tức bên Lam Quang Thánh Vực truyền đến, Tiêu Hồn Kiếm đêm qua đã dẫn một vạn đại quân đến Cô Tinh Vân Nhai, hai phe triển khai giao chiến kịch liệt.

Nhất Tịch Như Mộng biến hẳn sắc mặt, hỏi tới:

- Tình hình thế nào rồi?

Hoa Hồng đáp:

- Theo tin tức chúng ta thu được, Mẫu Đơn sử dụng ba ngàn tinh binh thu phục được đã triển khai một trận so tài với địch nhân, tạm thời ổn định được trận cước, phỏng chừng có thể duy trì trong một khoảng thời gian.

Nhất Tịch Như Mộng khổ sở thở dài nói:

- Binh lực không đủ chính là khuyết điểm lớn nhất của chúng ta, cơ hồ không cách nào đảo chuyển.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Bắt giặc trước hết bắt vua, nếu như binh lực không đủ, chúng ta không nên đánh trực diện với địch nhân, nghĩ cách giết chết thống soái của địch nhân, từ đó tìm kiếm cơ hội.

Bất Lão Huyền Tôn thở dài bảo:

- Nói ra thì dễ đó, nhưng làm lại rất khó khăn.

Lê Thánh Kiệt nhìn Thiên Lân, hỏi lại:

- Đối với tình hình trước mắt, chúng ta nên làm như thế nào đây?

Thiên Lân bật cười kỳ quái, điềm đạm như thường trả lời:

- Chuyện bên ngoài để ta xử lý, mọi người không cần phải lo lắng, bây giờ tình hình bên Lam Quang Thánh Vực phỏng chừng cũng rất khó khăn, ta dự tính để hai vợ chồng huynh hộ tống thánh chủ quay về, trước tiên ổn định tình hình phía đó, đợi sau khi ta xử lý xong chuyện ở đây rồi, mới quay về Cô Tinh Vân Nhai.

Trước mặt mọi người, Thiên Lân chưa chịu nói ra mối quan hệ của mình và Nhất Tịch Như Mộng, vì thế vẫn xưng hô nàng là thánh chủ, lo lắng cho thể diện của nàng. Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình không ý kiến gì, Nhất Tịch Như Mộng hơi lo lắng nói:

- Một mình công tử lưu lại ở đây, có phải là ...

Thiên Lân hiểu rõ ý của nàng, cười đáp:

- Đừng lo, còn có Ảnh Ma ở bên ta, hắn chính là một vương bài to lớn đó.

Nhất Tịch Như Mộng liếc Ảnh Ma, dặn dò Thiên Lân:

- Cẩn thận một chút, không được mạo hiểm.

Thiên Lân đáp:

- Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, bây giờ ta đi coi thương thế của Lê Thánh Kiệt thế nào, chút nữa mọi người hãy rời đi.

Buông tay Hoa Hồng, Thiên Lân đến bên cạnh Lê Thánh Kiệt, nắm lấy tay hắn để thăm dò tình hình thương thế của hắn, sau đó liền truyền một luồng chân khí vào hỗ trợ hắn đả thông kinh mạch, thương thế lập tức chuyển biến tốt đẹp.

Kinh ngạc nhìn Thiên Lân, Lê Thánh Kiệt vọt miệng nói:

- Thật thần kỳ, huynh làm sao được như vậy?

Thiên Lân cười trả lời:

- Không cần phải hỏi nhiều, nhớ phải bảo vệ thánh chủ và Mẫu Đơn cho tốt, không được để bọn họ bị chút thương thế nào.

Lê Thánh Kiệt nghiêm mặt đáp:

- Chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ sự an toàn của bọn họ.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Được rồi, các người đi đi.

Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình nghe vậy liền đi đến bên Nhất Tịch Như Mộng, ba người chào tạm biệt mọi người trong phòng, sau đó liền khởi động Thời không truyền tống trận, liền quay trở về ngay Cô Tinh Vân Nhai.

Đưa tiễn Nhất Tịch Như Mộng đi rồi, Thiên Lân đưa mắt nhìn Bất Lão Huyền Tôn, trầm ngâm lên tiếng:

- Huyền Tôn thương thế không nhẹ, có thể để ta coi được không?

Bất Lão Huyền Tôn sửng người một chút, không ngờ được Thiên Lân lại lễ phép như vậy, trong lòng liền nảy sinh hảo cảm, gật đầu nói:

- Làm phiền huynh đệ vậy.

Thiên Lân đi đến bên Bất Lão Huyền Tôn, nắm lấy tay phải của ông ta để tra xét tình hình trong cơ thể, phát hiện toàn thân nhiều chỗ kinh mạch đứt gãy, nhu cầu cấp bách cần dùng linh khí để tu bổ mới có thể lành lặn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.