Long Ấn Chiến Thần

Chương 136: Lỗ mãng rồi!




“Vị tiểu thư này, làm sao cô biết cha tôi ở trong thang máy xảy ra chuyện đây?” Hi hi chợt mở miệng hỏi.

Gặp qua Diệp An trong hình, Hi Hi dĩ nhiên biết, cô ta chính là mối tình đầu của cha!

Chỉ là, dáng dấp chưa ra hình dáng gì, cùng mẹ của bé kém xa!

Hi hi âm thầm nói xấu ở trong lòng.

Hi hi hỏi như vậy, Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đều sửng sốt.

Con của bọn họ, cho nên bọn họ đều hiểu ý của bé muốn ám chỉ điều gì!

Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, Tử Lam nhìn Hi Hi một chút, cũng không nói chuyện, ngược lại cô cảm thấy, Hi Hi hỏi không phải không có lý.

Nghe thế một tiếng, Diệp An Nhiên cau mày, lúc này mới chú ý tới Hi Hi đang đứng một bên.

Mới vừa rồi lúc tiến vào, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người Mặc Thiếu Thiên, vốn không để ý bọn họ, mà giờ khắc này, sau khi nghe được giọng nói của Hi Hi, Diệp An Nhiên quay đầu sang nhìn bé, ngay khi thấy gương mặt đó của Hi Hi, Diệp An Nhiên kinh ngạc không nói nên lời.

Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên ngũ quan giống nhau, thật giống như được điêu khắc ra, giống đến cực hạn.

Cho nên nhìn Hi Hi, cả người Diệp An Nhiên hóa đá ngay tại chổ, thật lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại, bởi vì cô không có nghe lầm câu nói kia của Hi Hi, bé gọi Mặc Thiếu Thiên là cha!

Bé là con trai của Mặc Thiếu Thiên sao!?

Mặc Thiếu Thiên lúc nào thì có một đứa con trai?

Hơn nữa nhìn bé, đoán chừng đã bảy tám tuổi!

Bọn họ tách ra mới mấy năm? Làm sao sẽ biến thành như vậy?

Tất cả đều diễn ra quá nhanh, quá nhanh, quá mạnh, Diệp An Nhiên không cách nào tiếp nhận được sự thật này.

Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên, trên mặt vẫn như cũ mang theo thân sĩ mà khả ái mỉm cười, cho dù đối mặt với người không thích, Hi Hi cũng muốn giả bộ thật đáng yêu, mẹ nói, mỉm cười mới chính là vũ khí lợi hại nhất của mỗi người, Hi Hi cũng cảm thấy như vậy.

Nhìn bé cười, Diệp An Nhiên mới hoảng hốt tiến tới, nhìn Hi Hi, “Cậu…cậu là con ai?” Mặc dù biết rõ, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, Diệp An Nhiên vẫn không cam tâm, hoặc là không muốn tin tưởng sự thật này.

Hi hi cười một tiếng, hết sức tự tin, “Tôi đương nhiên là con trai bảo bối duy nhất của cha á!”

Con trai bảo bối!

Hi hi đặc biệt nhấn mạnh con trai bảo bối bốn chữ này, đây là một loại biểu thị Mặc Thiếu Thiên chỉ có thể là cha của bé, nó cũng tượng trưng địa vị của Mặc Thiếu Thiên!

“Đúng không, cha?” Hi Hi chợt chuyển sang, nhìn Mặc Thiếu Thiên, bé mỉm cười, làm nũng hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, đáp lại nụ cười của bé, anh cũng nhếch môi cười, “Không sai!”

Nghe Mặc Thiếu ngày thừa nhận, Diệp An Nhiên cảm giác lòng của mình, hung hăng nhói một cái, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, khẽ nhíu mày, “Anh có con trai lúc nào vậy? Tại sao em không biết??” Diệp An Nhiên hỏi.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên giơ tay lên sờ sờ đầu Hi Hi, sau đó nâng mắt lên nhìn Diệp An Nhiên, “Không phải là anh cố ý giấu giếm, chỉ là không muốn quá sớm để đưa thân phận đặc biệt của Hi Hi ra ánh sáng, hiện tại em cũng đã biết, anh cũng không muốn gạt em, Hi Hi chính là con trai của anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên nói.

“Nhưng nhìn bé, bảy tuổi rồi, bảy năm trước anh......” Diệp An Nhiên nói đến đoạn này, lại lập tức dừng lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết nên nói cái gì, nhưng đáy lòng, lại cực kỳ uất ức, cô luôn nghỉ rằng trong bảy năm nay, Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ chờ cô, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một đứa con trai lớn như vậy, Diệp An Nhiên cảm thấy lạc lỏng, cô đơn!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, “Không sai, anh bỏ lỡ bọn họ bảy năm, không muốn sau này lại một lần nữa bỏ lỡ bọn họ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, cưng chìu cười nói.

Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng không ngừng tự cấp cha thêm phân, không tệ, nói không sai.

Cha có thể thành thật đối mặt với mối tình đầu của mình như vậy, ít nhất chứng minh cha đối với cô ta không có chút tâm tư nào, giữa bọn họ chuyện gì cũng không có!

Quả quyết, dứt khoát!

Nghe những lời vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên cũng có cảm giác lòng của mình đang lạnh dần, nhìn bọn họ cười, Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, cảm giác nói không ra lời!

Lời vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên có chút mập mờ, Diệp An Nhiên rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Diệp An Nhiên đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, Tử Lam nhìn cô, thấy đôi tay đang siết chặt, nhưng vẫn không nói gì, cũng không biểu hiện ra ngoài, xem ra, sức chịu đựng của Diệp An Nhiên rất mạnh.

“Vị tiểu thư này, cô vẫn chưa trả lời vấn đề mới vừa rồi của tôi!” Hi Hi nhìn Diệp An Nhiên mỉm cười và nói, đối mặt Diệp An Nhiên, nhưng bé vẫn không nghĩ muốn khách khí chút nào, chỉ là bé ngại mặt mũi của cha, dù sao cũng là người yêu cũ của cha mình, cho nên hiện tại bé sử dụng phương thức hơi dùng dịu một chút!

Câu hỏi của Hi Hi, khiến Diệp An Nhiên sau khi phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Hi Hi, mặc dù thấy bé đang mỉm cười, nhưng Diệp An Nhiên có thể cảm thấy vẻ mặt này chính là muốn gây sự với cô.

Không ngờ một đứa bé, lại dám chất vấn cô.

Diệp An Nhiên nhìn Hi Hi, “Tôi mới vừa nói, chính là tôi đã gọi điện thoại cho tập đoàn Vân Đức, bọn họ nói cho tôi biết!” Diệp An Nhiên nhìn Hi Hi nói, giọng nói kia, hoàn toàn không giống như đang đối thoại cùng một đứa bé.

Cô không thích đứa bé trước mặt này!

Không thích chút nào!

“A ồ!” Hi Hi liên tiếp gật đầu, “Vậy tin tức của cô có vẻ rất nhanh nhỉ!” Hi Hi nói, những lời này, nhìn như vô tâm, nhưng phàm là người có tâm cũng có thể nghe được.

Diệp An Nhiên nhìn Hi Hi, khuôn mặt xấu xí không kể xiết, nhưng vẫn nỗ lực chịu đựng.

Diệp An Nhiên nhìn Hi Hi, “Cậu nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là đang nói tôi cố ý hại Mặc Thiếu Thiên sao?” Diệp An Nhiên hỏi.

Hi Hi lập tức nhún vai, “Tôi không có ám chỉ điều gì cả, Diệp tiểu thư, do cô nghĩ quá nhiều, huống chi, chuyện này đúng là một tai nạn, còn về phần chân tướng sự thật trong đó là như thế nào không nên bàn luận, Diệp tiểu thư, cô tại sao lại nói bản thân mình như vậy?” Hi hi nhìn Diệp An Nhiên hỏi.

“Cậu......” Diệp An Nhiên nhìn Hi Hi, không ngờ một đứa bé chỉ mới mấy tuổi thế nhưng có thể nói ra những lời này, Diệp An Nhiên càng xem, càng không thích.

Mắt thấy Diệp An Nhiên tức giận, lúc này, Tử Lam đi ra, nhìn cô, “Diệp tiểu thư cần gì phải kích động như thế, dù gì Hi Hi cũng chỉ là một đứa bé, cô cũng nghe người ta thường nói đồng ngôn vô kị, Diệp tiểu thư, nếu như cô chưa làm qua điều gì trái với lương tâm, sợ gì người khác nói bậy bạ, cần gì phải cùng một đứa bé hơn thua?” Tử Lam nói.

Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng ai cũng nghe được, ý tứ trong lời nói của Tử Lam, rõ ràng chính là che chở Hi Hi.

Tử Lam cũng không phủ nhận, cô chính là che chở cho con trai mình đó, cô ta có thể đem cô làm sao bây giờ!

Tử Lam cứ như vậy cưng chiều con trai bảo bối của mình, cô ta có biện pháp gì sao?

Hi Hi đứng ở một bên nhìn, trong lòng cười trộm, mẹ, con rất thích dáng vẻ của người lúc này!

Giết người không thấy máu!

Một câu nói, phá hỏng Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, sâu trong lời nói của Tử Lam chính là muốn bảo hộ Hi Hi, cô suy nghĩ một chút, sau đó nâng lên nhất mạt cười, “Lâm tiểu thư nói không sai, tôi chưa làm qua thì sợ cái gì? Đời này, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương tới Mặc Thiếu Thiên!” Diệp An Nhiên nhìn Tử Lam nhấn mạnh từng chử với cô, vào giờ phút này, Diệp An Nhiên đang đứng trước mặt, tuyệt đối không phải là Diệp An Nhiên bình thường nhu nhược giống như trước kia.

Diệp An nhưng nhìn Tử Lam, cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười này, cũng ẩn chứa rất nhiều thâm ý.

Lúc này, Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, anh có tin tưởng em không?”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, sau đó nhếch miệng lên cười nhạt, “An Nhiên, chuyện chưa từng làm qua, không cần muốn người khác tin tưởng mình, chuyện này, anh nhất định sẽ điều tra thật rỏ ràng!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, giọng nói không có trách cứ, chỉ bảo trì trung lập.

Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, hơi bị sốc một chút, gật đầu, “Ân!”

Khoảng thời gian sau đó yên tĩnh hẳn, lúc này, Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, mở miệng, “Thiếu Thiên, em còn có chuyện, đi trước, nhớ dưỡng thương thật tốt, hôm nào em sẽ lại tới thăm anh!”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, Diệp An Nhiên ngay cả nhìn cũng không nhìn Hi Hi và Tử Lam một cái, trực tiếp bỏ đi.

Tử Lam và Hi Hi cũng không thèm để ý, dù sao đối với những người mà bọn họ không thích, từ trước đến giờ đều không cần để tâm.

Diệp An Nhiên vừa đi, cả phòng bệnh đều yên lặng.

Mặc Thiếu Thiên nhìn hai mẹ con bọn họ, “Hai người cảm thấy chuyện này đúng là An Nhiên làm?”

“Con chỉ tùy tiện nói một chút, cha, ngươi chẳng lẽ tức giận?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Không có, chỉ là, An Nhiên không phải là người như thế, cô ta sẽ không làm ra những chuyện như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói, nếu như nói Diệp An Nhiên thì cô ta không đủ thông minh, để có thể làm ra chuyện như vậy, không thể nào, Diệp An Nhiên không thể nào trở nên độc ác như thế.

“Con chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, không ngờ cô ấy lại phản ứng mãnh liệt như vậy, thế nào cha, con nói cô ấy, cha đau lòng sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên chất vấn, dám nói đúng, nhất định ngay lập tức bé sẽ quay đầu bỏ đi.

Câu nói của Hi Hi có hàm ý khác, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, anh mỉm cười “Tiểu tử thúi, cha chính là lo lắng cho con thôi!”

“Lo lắng con? Lo lắng con cái gì?”

“Nói chuyện với con, con cứ như vậy gây sự, không lưu lại cho cha một chút mặt mũi nào!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi hi lập tức phản bác, “Cha, ngươi phải tin tưởng, con đã cho cha lưu mặt mũi, nếu không, trong trường hợp mới vừa rồi, nhất định sẽ càng thêm kịch liệt, ít nhất chơi thật vui vẻ!” Hi Hi hết sức kích động nói.

Thật sự bé đã dùng phương thức rất dịu dàng để giải quyết.

Nghe Hi Hi nói xong, Mặc Thiếu Thiên rất khinh bỉ nhìn bé một cái.

Nhìn ánh mắt của cha, Hi Hi nghĩ tới, cha, người là đang tự đề cao mình sao, lần sau, bé không bao giờ lưu lại mặt mũi cho cha một lần nữa.

Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, bé lại cố tình chất vấn, “Cha, người rốt cuộc là đau lòng? Hay là đang nghĩ cho mặt mũi của mình à?” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên liếc Hi Hi một cái, khóe miệng nâng lên nhất mạt cười tà tứ, “Thế nào? Nghĩ muốn lấy nước bẩn hắt trên người cha ư?”

“Nếu như cha không phải nghỉ vậy, con muốn hắt nước bẩn cũng không được a!” Hi Hi vô tội nói.

Mặc Thiếu Thiên khẽ cười, “Vậy cha cũng sẽ nói cho con biết, thu hồi khôn vặt của con lại, không cần suy đoán, cha cho con biết, cha đối với cô ấy chỉ vì cần phải có chút trách nhiệm, không có tình yêu nam nữ!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Thật sao?” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên mặc kệ bé.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, giống như đã hiểu, bé lại hỏi tiếp, “Vậy cha có tình cảm đối với ai?”

“..... ……”

Có tình cảm với ai......

Hi Hi đang ở độ tuổi này, cũng muốn hiểu biết ít nhiều một chút a a a!

Nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ, yêu nghiệt bức người......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.