London Ta Và Em

Chương 12




Vài ngày sau, mấy nơi tập hợp của Hà Tuấn Sinh ở thành phố Vân Hải đều bị đập tan. Đó đều là những tụ điểm làm ăn, nên tổn thất vô số kể. Thực ra, điều ảnh hưởng lớn nhất là thị trường làm ăn nhà họ Hà liên tục chịu tổn thất, những vụ làm ăn lớn đều đổ bể, không chỉ thiệt hại tiền của, mà còn gây ra hàng loạt phản ứng bất lợi liên hoàn.

Trần Nam đoán, “Sau này, có lẽ Hà Tuấn Sinh không dám manh động nữa đâu.”

Thẩm Trì không để ý, ngồi nghịch bật lửa, tiếng đóng mở nắp bật lửa vang lên giòn tan, cùng ánh lửa chiếu trên khuôn mặt anh, không rõ là vui mừng hay tức giận, “Những năm qua, tôi và nhà họ Hà nước sông không phạm nước giếng. Hà Tuấn Sinh chưa kế thừa được vị trí của bố mình đã phô trương thanh thế như vậy, sao có thể giữ lại loại người này chứ?”

“Em hiểu”, Trần Nam nghĩ một lát rồi nói, “Hà Tuấn Sinh còn có hai người em ruột, mấy người anh em con chú con bác đấu đá với nhau.”

“Vậy chẳng phải càng hay sao?”, Thẩm Trì phá lên một tiếng, “Nhà họ Hà không lo đời sau không có người kế tục rồi. Ngay cả Hà Tuấn Sinh, tôi không muốn thấy mặt hắn ở Vân Hải nữa.”

Anh quay người đứng lên, bước đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài với nét mặt lạnh lùng. Mùa hè sắp trôi qua mà thời tiết vẫn nóng như lửa đốt, dường như không khí đang bị thiêu đốt vậy.

“Có phải gần đây nhà hát tỉnh đang chiếu vở vũ kịch Ballet không?”, anh bỗng quay đầu hỏi.

Trần Nam hơi sững người, sau đó mới cảm thấy buồn cười, “Em là người thô lỗ, không hiểu những thứ đó. Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng đặt chân đến những nơi như thế.”

“Cậu đặt giúp tôi hai vé tối mai.”

“Vâng”, trước khi ra cửa, Trần Nam lại quay người lại, truy hỏi một câu, “Đi cùng chị dâu ạ?”

Thẩm Trì mỉm cười, xua tay giục, “Lắm chuyện. Mau đi đi!”

Cuối cùng họ lại không thể đi xem buổi biểu diễn đó.

Đó là vở cuối cùng trong chuyến lưu diễn Trung Quốc của đoàn Ballet Hoàng gia Hà Lan. Một vở vũ kịch kinh điển, một cơ hội cực kỳ hiếm có! Từ nhỏ, Thừa Ảnh đã rất thích xem vũ kịch Ballet. Tuy lần này, cô rất muốn đi xem, nhưng trước khi tan ca, có một bệnh nhân rất nặng nhập viện.

Do thân phận của bệnh nhân này khá đặc biệt nên vừa vào viện, bệnh viện đã lập tức mở cuộc họp hội chẩn giữa các chuyên gia để nghiên cứu kỹ bệnh tình của bệnh nhân. Thừa Ảnh và mấy đồng nghiệp trẻ khác bị điểm danh ở lại chờ lệnh.

Trong phòng họp, cô không tiện gọi điện thoại nên chỉ có thể lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Trì. Mấy phút sau, có tin nhắn trả lời, “Em chú tâm họp đi!”

Mấy từ đơn giản nhưng rất hợp với tính cách của anh. Cô cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu, có chút không tập trung nhìn lên màn hình chiếu hình ảnh tổn thương của bệnh nhân, trong lòng nghĩ, cuối cùng, cô và anh đã quay lại như lúc ban đầu.

Người nhà bệnh nhân cũng tham dự cuộc hội chẩn, cuối cùng, buổi thảo luận kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi phòng họp. Giám đốc bệnh viện đứng ngoài hành lang bắt tay một trong số những người nhà của bệnh nhân, thái độ cực kỳ tôn trọng, “Xin cứ yên tâm! Chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng xác định phương pháp điều trị ít mạo hiểm nhất, trước lúc đó, chúng tôi sẽ liên tục giữ liên lạc.”

“Vâng, vậy thì làm phiền các vị!”, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen, quần Tây đang bắt tay vị giám đốc bệnh viện khoảng chưa đầy ba mươi tuổi. Có lẽ vị giám đốc này vừa đi từ xa về nên quần áo đầy bụi bặm, nhưng tinh thần rất kiên định, như thể có khí phách lãnh đạo bẩm sinh vậy.

Anh ta quay người dặn dò cấp dưới đi theo mình, “Anh đi chuẩn bị cơm tối rồi bảo người mang đồ dùng đến. Tối nay, tôi ở lại phòng bệnh.”

Trước khi Thừa Ảnh tan ca, cô lại cùng Giáo sư đi thăm khám một lượt.

Trong khu phòng bệnh cao cấp, bệnh nhân mới đến đó độc chiếm cả một tầng. Ngoài phòng bệnh có người canh gác, thấy chuyên gia của bệnh viện đến, họ lịch sự mở cửa.

Ông lão nằm trên giường bệnh đã ngủ, nhìn rất mỏng manh và yên tĩnh, chỉ có thiết bị giám sát ở đầu giường đang lặng lẽ nhấp nháy. Nhờ ánh sáng yếu ớt đó, Thừa Ảnh có thể thấy những nếp nhăn nông sâu trên khuôn mặt ông, chúng đan xen chằng chịt, vĩnh viễn không chịu rút lui.

Tuổi già như ngọn nến lay trước gió.

Liên tưởng đến câu này, Thừa Ảnh bỗng cảm thấy không được thoải mái lắm.

Một cánh tay của ông lão buông ra ngoài chăn, cô vô thức bước đến, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ông cụ.

Người đàn ông lúc trước được chính giám đốc bệnh viện đón tiếp đã vào phòng bệnh, khẽ căn dặn Giáo sư, liếc thấy hành động của cô, anh ta dừng lại, nhìn qua cô rồi nhanh chóng thu ánh nhìn về.

Cuối cùng, về đến phòng rửa tay, thay đồ, đợi mọi thứ thu xếp thỏa đáng, Thừa Ảnh mới xách túi vội vã rời khỏi bệnh viện. Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ bên ngoài tòa nhà, có ánh đèn xe lướt qua cô.

Khoảng cách với đối phương quá gần khiến cô giật nảy mình.

Sau chuyện Hà Tuấn Sinh lần trước, cô luôn cảnh giác với bất kỳ tình huống nào. Hóa ra, môi trường sống của cô không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Bên trong ẩn chứa bao nhiêu hiểm nguy, bao mối đe dọa? Bất cứ sơ hở hoặc sai lầm nào cũng đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Là một bác sĩ, cô có thể giảm bớt cái chết, giữ gìn mạng sống quý báu cho người bệnh. Mỗi ngày, tòa nhà phía sau có bao nhiêu người cố gắng chống chọi để giành lại từng mạng sống trong tay tử thần. Vậy mà trong mắt một vài người, những điều cô trân trọng lại chẳng là gì.

Cái chết chỉ nhẹ như ngọn cỏ. Thậm chí, họ giết một người đơn giản như giẫm chết một con kiến.

Ánh đèn xe rất sáng, cô gần như không nhìn rõ biển số xe, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang khó hiểu. Cô vẫn đứng yên, cánh cửa chiếc xe trước mặt mở ra.

Đến khi Thẩm Trì bước đến trước mặt, cô mới sực tỉnh, “Sao anh lại đến đây?”

“Em chưa xem tin nhắn anh gửi sao?”

Điện thoại di động để chế độ im lặng nên cô không để ý.

Thẩm Trì liếc nhìn khuôn mặt cô rồi mới nói, “Anh cố ý đến đón em mà. Đi thôi!”

Thời tiết cuối hạ đầu thu vẫn còn giữ được những luồng gió nóng cuối cùng.

Vì cô vừa bị sợ hãi nên người toát đầy mồ hôi, lúc này, ngồi vào trong xe, không khí lạnh thổi đến khiến cô không kìm được, có chút run rẩy.

Thẩm Trì hiếm khi tự lái xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

“Em đã ăn gì chưa?”

“Vâng”, cô vẫn còn mất hồn, đáp một tiếng hư vô, mãi sau mới lại nói, “Vẫn chưa.”

Câu trả lời có vẻ mất hồn này nhanh chóng khiến Thẩm Trì quay mặt lại, lấy làm lạ liếc nhìn cô, “Em sao thế?”

“Không sao ạ!”

Cô đưa tay điều chỉnh nhiệt độ. Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên má, phản chiếu khuôn mặt hơi trắng bệch.

Anh chau mày: “Em đang sợ à?”

Thừa Ảnh không ngờ tài quan sát của anh lại tốt đến vậy. Cô đã cố gắng che giấu mà vẫn không giấu nổi. Cô không lên tiếng cho đến khi xe táp hẳn vào lề đường.

Mấy giây sau, lập tức có bốn năm người chạy đến bên xe, Thẩm Trì thò qua cửa sổ xe xua tay ra hiệu không có gì. Lúc này, cô mới giật mình, không hề để ý nên không biết trước sau mình đều có xe hộ tống.

“Em nói đi, em sao thế?”, Thẩm Trì đặt một tay lên vô lăng, hơi nghiêng người nhìn cô.

Khoảng cách quá gần, lại trong không gian khá hạn hẹp, cô không thể không ngẩng lên nhìn vào mắt anh, cảm thấy bất cứ tâm sự nhỏ nào của mình cũng đều bị phát hiện.

Nhưng cô không muốn nói, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ hơi nhếch khóe môi mà không thốt nên lời.

Ai ngờ anh cũng yên lặng nhìn cô một lát, bỗng nói, “Chuyện xảy ra lần trước sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu.”

Đây là một lời bảo đảm.

Anh đã nhìn thấu nỗi sợ trong lòng cô nên mới đưa ra lời bảo đảm này.

Thực ra, không ai có thể chắc chắn chuyện tương lai một trăm phần trăm, nhưng câu nói này thốt ra từ miệng anh lại mang theo sức thuyết phục vô cùng lớn.

Ánh mắt cô hơi bất ngờ, cảm xúc phức tạp, nhìn vào khuôn mặt anh, dường như phải dùng một sức mạnh rất lớn mới có thể miễn cưỡng gật đầu, “Em biết rồi.”

“Em phải tin anh!”, giọng anh bình tĩnh, đồng thời đưa tay ra vén lọn tóc mái rủ xuống, mỉm cười an ủi, “Nếu sau này, anh đều đưa đón em, liệu em có yên tâm hơn không?”

Rõ ràng là an ủi, nhưng bất giác, giọng nói anh lại có chút yêu thương dịu dàng. Quan hệ của họ vừa giảng hòa, đã lâu lắm rồi không thân mật như vậy, khiến Thừa Ảnh có chút không quen lắm. Cô vẫn tránh tay anh, chỉ cố ý “hứ” một tiếng, “Vừa rồi tại anh xuất hiện quá đột ngột nên mới làm em sợ như vậy.”

Thẩm Trì thấy tâm trạng của cô đã bình ổn nên không tiếp tục chủ đề này nữa, nổ máy xe rồi hỏi, “Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Anh nói, “Vừa hay, anh cũng chưa ăn gì. Anh đưa em đi ăn đồ quê nhé!”

Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh rồi mới mỉm cười, “Vâng.”

Chiếc xe lái ra hướng ngoại ô. Màn đêm đổ xuống, không gian như vậy khó có thể nhìn thấy các vì sao, chỉ có vài chấm rải rác ở tít xa phía chân trời.

Trên đường đi, cô nghĩ, có lẽ anh đã không nhớ lần đầu tiên ở Vân Hải, anh đã đưa cô đi ăn đồ quê. Một người bạn của anh xây cả một nông trang dưới chân núi, nuôi gà đồi, vịt cỏ, còn tự trồng trái cây, rau quả. Sơn trang đó không kinh doanh bên ngoài mà chỉ tiếp đãi bạn bè thân thiết của chủ nhân những lúc nghỉ ngơi vui vẻ.

Lúc đó, cô vừa đến bệnh viện thực tập, vẫn còn mang chút tâm tính trẻ con, vừa tan ca trực cấp cứu đêm, thậm chí chưa kịp ngủ bù đã vui vẻ lên núi chơi.

Hôm đó, không những cô được ăn những món ăn nhà nông chính cống, mà cuối cùng còn được ôm mấy quả dưa hấu vừa to vừa ngọt về.

Mới đó ngoảnh đầu lại, cô đã chính thức bước vào vòng kiểm soát của Thẩm Trì. Tuy nhiên, chiếc vòng đó và cuộc sống thực sự của anh lại rất khác nhau.

Nhưng hồi đó cô quá ngây thơ, suy nghĩ cũng đơn giản, còn nghĩ rằng tất cả đều là ánh mặt trời rực rỡ, không ngờ rằng dưới ánh mặt trời còn có bóng râm.

Có điều, tất cả những điều đó đều là chuyện đã qua từ lâu, chắc anh đã quên từ lâu rồi.

Cô nhớ lại chuyện cũ nên không khỏi có chút mất hồn, chỉ đến khi nghe anh nói, “Có thể anh phải ra nước ngoài một thời gian.”

“Đi đâu?”

“Trung Đông”, dường như anh phải suy nghĩ giây lát rồi mới quyết định nói với cô.

“Vâng”, thực ra cô chẳng hề bất ngờ, vì trước đây anh cũng thường xuyên ra nước ngoài, ít thì vài ngày, nhiều thì vài tháng. Cô vốn đã quen rồi, nhưng lần này, vừa đúng lúc sau khi ý thức nguy hiểm của cô thức tỉnh, nhất thời, cô không khỏi có chút do dự, môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra lời.

Còn anh, có lẽ đã cảm nhận được nên nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô, “Muốn nói gì à?”

Cô hít một hơi thật sâu, “Em muốn hỏi, anh đi Trung Đông làm gì?”

Khi câu này thốt lên, xe đang đi đến địa điểm định trước, thuận lợi qua cổng sơn trang, dừng lại ở bãi đất trống trước trang viện. Có người ra đón, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Thẩm Trì cũng không hề tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ ra hiệu cho cô xuống xe.

Chủ nhân của nhà hàng thôn quê đích thân ra đón khách. Thừa Ảnh nhận thấy anh ta và Thẩm Trì rất thân thiết, gặp mặt cũng chẳng hàn huyên vài câu đã nói thẳng, “Chiều nay tôi vừa xuống núi săn lợn rừng. Tối anh đến đem theo bao nhiêu người, thật biết chọn lúc!”

Thẩm Trì cười, “Giới thiệu với anh, đây là Án Thừa Ảnh, vợ tôi”, nói đoạn liền đưa tay dắt Thừa Ảnh, vừa đi vào phòng vừa nói với cô, “Anh Lăng ở binh chủng đặc biệt, từng đóng quân ở biên giới Trung - Miến mười mấy năm. Có điều anh cho rằng, tài nghệ nấu bếp của anh ấy còn hơn cả kỹ thuật bắn súng. Lát em nhớ ăn nhiều một chút nhé!”

Anh Lăng này không già lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba lăm, ba sáu. Có điều, Thừa Ảnh có chút ngạc nhiên, vì người đàn ông mở nhà hàng trước mắt với vóc dáng trung bình, tướng mạo bình thường, nếu đặt anh ta ở giữa đám đông thì chắc chắn sẽ bị lu mờ, nhưng không ngờ, anh ta từng có một công việc đặc biệt như thế.

Còn anh Lăng có lẽ đã quen được khen ngợi kiểu đó, miệng cười hì hì, “Chắc chắn tối nay tôi sẽ tự mình trổ tài. Mọi người vào trong uống trà trước đi, sẽ có đồ ăn dọn lên ngay thôi.”

Thẩm Trì thật sự coi nơi này như nhà mình, cũng chẳng cần nhân viên phục vụ giúp đỡ, trực tiếp bảo Trần Nam vào pha trà, còn anh cùng bảy tám anh em ra ngoài sân vừa hút thuốc vừa nói chuyện.

Nhà hàng nằm ở một nơi hẻo lánh, gần như xây tựa vào núi, xung quanh cũng không xây dựng gì nhiều. Buổi tối rất ít người qua lại, thậm chí, dưới màn đêm còn có thể nghe rõ cả tiếng côn trùng.

“Hai anh quen nhau thế nào vậy?”, Thừa Ảnh rất có hứng thú với nơi này, càng hứng thú nói chuyện về ông chủ Lăng đó.

“Mười năm trước, khi anh đóng quân ở Myanmar, tình cờ cứu sống anh ấy”, hương trà nóng bốc lên, nhanh chóng tỏa vào không khí. Thẩm Trì cầm cốc trà, miêu tả ngắn gọn, “Sau đó, anh ấy giải ngũ, anh đã đề nghị anh ấy đến Vân Hải làm ăn.”

“Để tiện hỗ trợ nhau ư?”

Dường như anh có chút ngạc nhiên, nên bất giác liếc nhìn cô, sau đó mới mỉm cười thừa nhận, “Có thể nói như vậy. Quan hệ của bọn anh rất tốt, có điều, không thường xuyên liên lạc.”

“Chỉ là quan hệ tốt”, lúc này, một đầu bếp khác từ nhà bếp đi ra, xen vào cuộc nói chuyện của họ, người đó vẫn còn cầm chiếc khăn lau tay, mỉm cười thân thiết với Thừa Ảnh, “Mạng sống của tôi đã thuộc về Thẩm Trì từ mười năm trước rồi.”

Thẩm Trì cũng cười, thưởng thức cốc trà, rồi mới điềm đạm nói với anh ta, “Tôi không cần anh bán mạng cho tôi, chỉ cần thi thoảng cho tôi ăn ngon là được rồi.”

Thừa Ảnh phát hiện, Thẩm Trì nói không sai. Tuy cô chưa từng thấy võ nghệ và kỹ thuật bắn súng của anh Lăng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tài nghệ đầu bếp của anh ta tuyệt vời miễn chê.

Rượu anh Lăng ủ cũng rất ngon, khi vừa vào miệng thì có vị hoa quả nhè nhẹ, vào cổ họng thì mát dịu, không có cảm giác cay, chỉ đến khi nhấp ngụm tiếp theo mới cảm nhận được hương rượu ngọt ngào. Nó có chút giống với con người anh ta, bề ngoài rất bình thường, ôn hòa, vô hại, nhưng ai ngờ, anh ta đã từng chinh chiến hàng trăm trận chiến, có sức mạnh một chọi mười chứ?

Sau khi cơm no rượu say, lúc chào tạm biệt, Thừa Ảnh lên xe trước thì thấy Thẩm Trì và anh Lăng đứng cách đó không xa khẽ trao đổi vài câu. Lúc này, cô nhìn thấy ánh mắt của anh Lăng nhìn tới, nhưng ánh sáng không đủ, lại cách lớp cửa sổ xe nên cô không hiểu hàm ý trong ánh mắt đó.

Trên đường về thành phố, Thẩm Trì bỗng nói, “Trong thời gian anh không ở nhà, em phải chú ý an toàn. Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì có thể đến tìm anh ấy.”

“Anh ấy”, tất nhiên là chỉ anh Lăng.

Giờ cô mới hiểu, tối nay anh không chỉ đơn thuần là đưa cô đi ăn.

“Anh làm việc gì, có phải đều có mục đích không?”, cô bỗng cảm thấy vừa buồn cười, lại vừa hiếu kỳ.

“Cái gì?”

“Hôm nay anh cố ý đưa em đến làm quen với anh ấy ư?”

“Cũng là để ăn cơm”, anh mỉm cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, một tay nắm vô lăng, tay kia rút điện thoại di động ra đưa cho cô, “Người đầu tiên trong danh sách cuộc gọi chính là anh Lăng. Em lưu số điện thoại này vào điện thoại của em đi.”

Cô làm theo, vừa nhập số điện thoại vừa lẩm bẩm, “Anh hy vọng em dùng đến hay không dùng đến?”

Chiếc xe từ từ phanh lại trước vạch ngã tư. Cột đèn đỏ cách đó chục mét đang đếm từng giây. Trong thời gian hơn ba mươi giây đó, anh tranh thủ thời gian quay lại nhìn cô. Hôm nay, cô uống mấy ly, chắc vì ngà ngà say, nên đôi má trắng ngần ưng ửng đỏ, dưới màn đêm mộng mị, nó giống như giọt nước trên nụ hoa. Anh không kìm được, đưa tay chạm vào mặt cô, làn da hơi nóng, nóng hơn nhiệt độ của ngón tay anh một chút.

Anh còn nhớ, giây phút ở cổng bệnh viện, nét mặt cô thoáng kinh hoàng, như mũi kim đâm vào góc nào đó trong trái tim, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Trong ấn tượng của anh, cô chưa bao giờ kinh hoàng như thế.

Anh mỉm cười, “Sẽ không phải dùng đến số điện thoại này đâu. Em nhớ, nó chỉ là để em yên tâm hơn một chút.”

Thừa Ảnh có chút nghi hoặc, phải chăng mình đã say, giọng nói của anh dịu dàng như vậy, khiến trái tim cô lay động. Cô nhìn vào mắt anh, thấy toàn bộ hình bóng của mình trong đó, buột miệng nói, “Anh đang tự trách mình ư?”

“Hử?”

“Chuyện Hà Tuấn Sinh đó, có phải anh vẫn luôn day dứt trong lòng không?”

Cô nhìn anh chăm chú, anh hơi sững người rồi quay đầu đi, không trả lời.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, anh nhanh chóng nhấn ga, trên đường hầu như không có xe cộ, còn mắt anh thì nhìn thẳng về phía trước, như thể rất chuyên tâm, khuôn mặt thanh tú chẳng hề có biểu hiện hay cảm xúc nào.

Cô ngừng lại, bỗng đặt tay lên mu bàn tay anh, giọng nói mang theo men rượu thẽ thọt nhưng vẫn cố chấp lạ thường, “Có phải anh cảm thấy mình đã không bảo vệ tốt cho em không?”

Thực ra, câu nói này từ sau hôm xảy ra chuyện đó, anh chưa từng nói ra, nhưng rất lạ, cô lại cảm nhận được.

Đến bây giờ, cô vẫn không biết, tối hôm đó anh đã làm gì mới khiến Hà Tuấn Sinh vừa tức vừa hận như vậy, chỉ hận là không thể bóp chết cô, nhưng cuối cùng vẫn đành phải thả cô ra. Sau đó, anh xông vào phòng thay đồ, dùng cảm xúc gấp gáp và mạnh mẽ giành lại cô, khiến cô căn bản không thể cự tuyệt.

Đêm đó, anh muốn cô hết lần này đến lần khác, đủ các tư thế điên cuồng, hoang dại, nhẫn nại mà dịu dàng, nhưng dù ở tư thế nào, ánh mắt anh vẫn không hề rời khỏi cô.

Một giây cũng không rời khỏi.

Cô như bị thiêu đốt dưới ánh mắt chăm chú mà khó hiểu đó.

Sau đó, cô thật sự mệt mỏi, chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ, anh tưởng cô đã ngủ say đến tận khi trời sáng, nhưng thực ra, trời hửng sáng cô đã thức dậy một lần.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô biết mình đang nằm trên ngực anh, bên tai là tiếng tim anh đập, rõ ràng, mạnh mẽ, có chút loạn nhịp.

Anh cũng thức, có lẽ là anh không hề ngủ.

Anh dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, cử chỉ quá nhẹ nhàng, như thể cô đang ngủ rất say, chắc chắn là không phát hiện ra. Song, cô đã tỉnh.

Trong bóng tối, cô khẽ nhắm mắt lại, nghe tiếng nhịp tim không được đều đặn lắm của anh, cô đoán, lúc này anh đang nghĩ đến điều gì đó, đồng thời cũng lặng lẽ cảm nhận cử chỉ của anh.

Dường như mỗi cái hôn nhẹ lên đỉnh đầu ấy đều mang theo tình cảm sâu nặng.

Cô không nói rõ được là sâu nặng nhường nào, nhưng nó khiến cô không thể nào ngủ được, trái tim cũng dần nóng lên.

Phải đến lúc đó, cô mới hiểu, bức tường ngăn cách thờ ơ và xa lánh giữa cô và anh suốt gần một nghìn ngày đêm qua, thực ra không thể ngăn nổi cảm nhận và sự thấu hiểu nhau này.

Cô có thể cảm nhận được cách nghĩ và tâm trạng của anh qua cái hôn nhè nhẹ, qua sự điên cuồng của mấy tiếng trước, thậm chí qua lòng bàn tay lạnh giá khi anh lao vào phòng.

Sau đó, cô lại ngủ thiếp đi sau khi anh nhẹ nhàng thay đổi tư thế, để cô di chuyển từ trên ngực mình xuống, anh vòng tay từ phía sau ôm lấy cô.

Đó là tư thế bảo vệ tuyệt đối. Cả người cô như nằm gọn trong lòng anh, để cô có thể cảm thấy yên tâm mà chìm vào giấc mộng.

Thế nên, hôm nay ngồi trong xe, cô mượn chút men rượu để nói ra điều vẫn giấu kín trong lòng mình, “… Thực ra, anh không cần phải nghĩ như vậy, anh đã bảo vệ em rất tốt!”, giọng cô có chút lười nhác, bồi hồi, trong không gian hẹp và thân mật, “Chí ít, chúng ta lấy nhau mấy năm rồi, đầy là lần đầu tiên gặp chuyện thế này. Hơn nữa, trước đây em chưa từng nghĩ có nguy cơ như vậy tồn tại.”

“Em không sợ sao?”, cuối cùng, anh trầm trầm lên tiếng.

“Sợ!”, ngón tay cô vô thức cử động nhẹ nhàng trên mu bàn tay anh, thật thà thừa nhận, “Lúc đó thực sự em rất sợ, sợ không cẩn thận sẽ không giữ được mạng mình.”

“Không đâu!”, anh ngắt lời cô, đồng thời lật bàn tay lại, nắm lấy tay cô. Tay anh hơi siết chặt, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, “Em nên biết, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

Cô nhìn anh, “Em biết! Thế nên, anh không cần phải tự trách mình nữa.”

Anh cười thành tiếng, mắt vẫn nhìn phía trước, “Sao lại đổi thành em an ủi anh vậy?”

Cô có chút mệt mỏi, khẽ “vâng” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Đường đi rất thông thoáng, xe chạy thẳng về nhà, dừng trong nhà để xe, lúc đó, Thừa Ảnh mới bị đánh thức dậy.

Cô cảm thấy mình như mới chợp mắt được một lát. Khi mở mắt ra, tim cô đập thình thịch, hơi thở đàn ông quen thuộc từ bên trái phả tới, dần dần kề sát vành tai cô.

Đó là khu vực nhạy cảm, nên nó nhanh chóng làm cô tỉnh táo. Cô cảm thấy nhồn nhột, vừa khẽ cười vừa né sang một bên, kết quả đối phương đã nhanh chóng ập người đến. Thân thể cao lớn che kín không gian trước mặt, cô bị khóa chặt trong không gian vô cùng chật hẹp, không thể cử động.

Khuôn mặt hai người kề sát, trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ ngôi nhà hắt lại. Cô ngẩng lên nhìn anh, qua ánh mắt đen láy sâu thẳm, có thể đọc được tín hiệu tình dục rõ rệt.

“Anh muốn em!”, giọng anh rất khẽ, cũng rất thẳng thắn, đồng thời, một tay anh vén váy vuốt ve đùi cô.

Cô hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không kiềm chế được thở dốc, cắn môi, không dám mắng quá lớn tiếng, “Lưu manh!”

Anh vừa cười, vừa tiếp tục hành động, ngón tay mon men đến ranh giới quen thuộc, dây thần kinh nhạy cảm của cô trở nên mong manh. Môi anh đã khóa chặt môi cô, giọng nói hàm hồ, “Ở trong xe nhé!”

Cô rất muốn phản kháng, nhưng miệng đã bị anh bịt chặt, còn lưng không biết đã ngả xuống từ lúc nào. Cơ thể cô mềm nhũn, mất khả năng ngồi dậy, chỉ có thể từ từ ngã ra phía sau, cuối cùng, bị anh hoàn toàn chế ngự.

“Anh… chắc chứ?”, cuối cùng, khó khăn lắm anh mới chịu buông môi cô ra, cô thở hổn hển nhắc nhở, “Cửa xe chưa đóng.”

Anh cắn vào xương quai xanh của cô, cũng không cần biết cửa đã đóng chưa, chỉ “ừ” một tiếng, bàn tay luồn qua vạt áo giữ chặt đôi bồng đào mềm mại của cô.

Cô không kìm chế được rên rỉ một tiếng, theo bản năng, nâng người lên nghênh đón anh. Còn anh, cuối cùng cũng hài lòng với phản ứng của cô, kề sát bên tai dạy dỗ, “Tập trung một chút, nếu không em sẽ phải hối hận đấy.”

Kỹ thuật trêu đùa của anh quá tốt, cô gần như nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo anh, nào có phản hồi được, chỉ có thể khẽ cắn môi, không để mình phát ra tiếng rên quá lớn.

Dưới bàn tay của anh, từng mạch máu trong cơ thể cô cũng sôi lên sùng sục, toàn thân nhanh chóng bốc cháy.

Đương nhiên, cô đã quen với cảm giác này, tình và dục trong huyết quản cuồn cuộn, sục sôi, nhưng dường như anh như cố ý, liên tục dùng nụ hôn để trêu đùa khắp cơ thể cô, lần xuống đến nơi tư mật, khiến cô rên rỉ từng hồi.

Cửa nhà để xe mở rộng, trong xe tối om mang đến một niềm vui đặc biệt mà bí mật. Hàm răng anh vẫn lưu luyến ở bụng cô, cuối cùng, cô không kiềm chế nổi, giọng nói run rẩy cầu xin, “Nhanh lên một chút…”

Dường như, anh hôn rất chuyên tâm, mơ hồ hỏi lại, “Nhanh gì cơ?”, nhưng âm điệu rõ ràng mang đầy ý cười.

Cô cắn chặt răng, một giây sau mọi cảm xúc đều chỉ có thể hóa giải thành một tiếng rên rỉ nữ tính.

Anh đang cố ý giày vò cô.

Có lẽ là muốn trừng phạt cô trước đó đã không chuyên tâm, hoặc chỉ là trêu đùa mà thôi.

Cô thở hổn hển đưa tay ra, kéo anh từ phía dưới lên, nhắm chặt mắt, khẽ nài nỉ: “Thôi mà!”

Mặt cô nóng bừng bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, hai tay cũng như bỏng rát, vai anh vẫn trượt trên lưng. Trong bóng tối, anh nhìn cô, cuối cùng đưa tay nâng một chân cô lên, đắm chìm trong cơ thể.

Mỗi lần đều rất sâu.

Cô nằm dưới cảm nhận những luật động vừa chậm vừa sâu, từng dây thần kinh trong cơ thể như tràn trề sức sống, vô cùng nhạy cảm với mọi sự tiếp xúc anh mang đến.

Cô chưa bao giờ làm chuyện ấy ở trong xe, vội vã, khao khát, không còn giống bản thân cô nữa.

Trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được mồ hôi của anh nhỏ xuống, rơi trên cơ thể mình. Cô mở mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, kề sát hơn nữa, không che giấu nổi dục vọng đang cuộn trào.

Dục vọng nồng nhiệt và chuyên tâm như thế, gần như khiến cô chìm đắm hoàn toàn.

Trong đêm tối, sau khi về phòng, họ cùng nhau đi tắm, trong bồn tắm lại âu yếm một lần nữa, cuối cùng về đến giường, cô không kìm được bật cười.

“Sao thế?”, anh ôm cô, vô thức vuốt ve bờ vai trần của cô.

“Không có gì! Chỉ là lâu rồi không như vậy.”

“Không thích sao?”

Cô vùi mặt vào chăn, “Lưu manh!”

Anh khẽ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, “Em nói em ư?”

Đương nhiên, cô nhớ mình đã cầu xin anh thế nào trong xe, ngại ngùng quay lưng lại, không thèm để ý đến anh nữa.

“Thừa Ảnh!”, anh bỗng gọi tên cô.

“Dạ?”

“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”

Cô bỗng có cảm giác khó nói, quay lưng lại, nhìn thẳng vào anh, “Anh đi bao lâu?”

“Chưa biết nữa”, anh cúi xuống hôn lên trán cô, để cô tựa vào trước ngực mình, “Anh đã sắp xếp mọi chuyện ở nhà. Em cứ như bình thường, sinh hoạt bình thường là được.”

“Vậy còn anh? Đi sang bên đó… có nguy hiểm không?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến sự an toàn của anh. Trước đây, cô không hề ý thức đến, còn sau đó thì lại không quan tâm nữa.

Tư thế của hai người bây giờ khiến cô không thể nào nhìn thấy nét mặt của anh, một lát sau mới nghe giọng anh từ trên vọng xuống, “Không đâu, em cứ yên tâm!”

Chiều hôm sau, Thẩm Trì ra nước ngoài.

Lần này, anh đi rất vội, nhưng rõ ràng đã sớm chuẩn bị chu toàn tất cả, giống như anh nói, ngôi nhà và công việc của cô vẫn tuyệt đối an toàn.

Lần này, Thẩm Trì đi hình như không mang theo nhiều người, thậm chí còn để lại những người mà Thừa Ảnh đã quen mặt.

Xung quanh biệt thự có không ít chốt nhỏ, bình thường đều là để cho vệ sĩ ở, bây giờ, thậm chí có đến hai vệ sĩ vào trong biệt thự chỉ để bảo vệ Thừa Ảnh càng an toàn hơn.

Trên thực tế, từ sau khi Hà Tuấn Sinh mất tích hoàn toàn khỏi Vân Hải, cũng không ai dám có ý định động đến cô.

Cô vẫn đi làm như bình thường, chỉ là, gần đây phòng khám của Thừa Ảnh không điều trị ngoại trú nữa. Buổi sáng cô bỗng nhận được cuộc gọi dưới tầng một. Khoa nội và ngoại trú ở cùng một tòa nhà, cô tranh thủ đi thang máy xuống lầu. Đồng nghiệp khoa ngoại trú cười đưa gói bưu phẩm chuyển phát nhanh cho cô, “Này, địa chỉ của chị điền sai nên anh chuyển phát nhanh đưa đến chỗ em.”

“Địa chỉ nhận hàng viết trên mạng vẫn là địa chỉ hồi chị còn làm ở khoa ngoại trú, sau đó quên không sửa lại”, Thừa Ảnh cười, “Cảm ơn nhé!”

“Cảm ơn suông đâu có được, phải mời đi ăn chứ!”

“Không thành vấn đề.”

“Chị mua gì thế?”, đồng nghiệp nhân cơ hội vòi vĩnh thành công, hứng thú hỏi.

“Sách”, cô giơ gói bưu phẩm ra khoe, “Mấy cuốn tiểu thuyết bán chạy trên mạng, được đánh giá rất hay, đợi chị đọc xong rồi cho em mượn.”

Lúc giao mùa sang thu là thời điểm bệnh cúm và bệnh tiêu hóa bùng phát. Khoa ngoại trú của bệnh viện ngày nào cũng chật cứng. Cô không tiện làm lỡ thời gian khám bệnh của bệnh nhân nên vội vàng nói vài câu rồi chào tạm biệt.

Đi qua dãy phòng bệnh đông đúc này mới đến cửa thang máy.

Cô định lên tầng hai trước vì đã mua hộ đồng nghiệp khoa Phóng xạ trên tầng hai một cuốn sách. Đồng nghiệp nữ đó và cô vào bệnh viện này làm cùng một thời điểm, thậm chí, trong thời gian thực tập, họ còn thuê chung phòng, đã trải qua một thời gian gắn bó thân thiết.

Sau đó, cô chuyển đến chỗ Thẩm Trì ở, hai người đành phải chia tay.

Thừa Ảnh muốn tiết kiệm thời gian bèn vừa đi vừa bóc gói bưu phẩm ra.

Tuy bốn, năm cuốn sách không nặng lắm, nhưng được gói rất cẩn thận, khiến cô phải cúi xuống tỉ mẩn bóc, không cẩn thận nên va vào người khác.

Thực ra, vẫn còn cách khoảng chục centimet nữa, nhưng đối phương đã đưa tay ra đỡ, ngăn bước chân cô rồi mới buông tay ra.

Lúc này, cô mới giật mình ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ, “… Anh cả.”

Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen gọi theo Lâm Liên Thành như vậy, dù đã chia tay với Lâm Liên Thành từ lâu nhưng nhất thời, cô vẫn không thể sửa được.

Còn lúc này, Lâm Liên Giang cũng hơi cúi xuống nhìn cô, “Ồ! Lâu rồi không gặp.”

Hôm nay, anh ta ăn mặc không được chỉn chu lắm, hiếm khi ăn mặc giản dị như thế này, bên cạnh cũng không có thư ký hay người nào khác, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Nhưng trong trí nhớ của Thừa Ảnh, anh ta luôn là người rất nghiêm túc, không dễ lại gần, vì anh ta lớn hơn Lâm Liên Thành chín tuổi, lại có sự nghiệp suôn sẻ, nên rất đĩnh đạc, so với Liên Thành, người cả ngày chẳng thèm nghiêm chỉnh, chỉ thích kéo cô đi ăn vỉa hè, xem phim thì giống như người của hai thế giới khác nhau.

Khi cô và Lâm Liên Thành yêu nhau, anh ta được điều đến nhậm chức ở một tỉnh vùng Tây Bắc, Tết cũng không có thời gian về nhà.

Đêm Ba mươi Tết, Lâm Liên Thành mời cô đến nhà đón giao thừa. Thực ra, cô và Lâm Liên Thành là bạn từ thuở nhỏ, bố Án Cương và bác Lâm là chiến hữu thời đi lính. Bao nhiêu năm qua, ngoài thời gian gửi cô ở Đài Bắc ra, mỗi khi bố cô có nhiệm vụ đặc biệt, không thể ở nhà với cô, đều là nhà họ Lâm chăm sóc cho cô.

Đêm giao thừa, Lâm Liên Giang gọi điện về, nói chuyện với mọi người vài câu, cuối cùng, cô bị gọi ra nghe điện thoại. Chắc anh ta biết chuyện cô và Lâm Liên Thành yêu nhau, sau khi chúc mừng năm mới, tiện thể khẽ nhắc nhở, “Liên Thành còn trẻ con, được ông nội cưng chiều sinh hư, sau này em đừng học theo nó nhé! Nếu sau này, nó có làm gì quá đáng với em, em có thể nói với anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ xử lý nó.”

Cô vội vàng đáp, “Vâng ạ, anh cả, em nhớ lời anh nói rồi”, cô cố ý nói rất lớn vì Lâm Liên Thành đang chơi vi tính ngay bên cạnh, thi thoảng lén xem thái độ của cô, như thể đang phán đoán cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Liên Giang.

Nhưng sau đó, họ chia tay, mặc dù Liên Thành rất không muốn.

Người đàn ông như vậy, bình thường, dường như chơi không biết chán, chẳng để ý đến chuyện gì, nhưng lúc đó lại sống chết ôm lấy eo cô, “… Cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé?”, dường như có giọt chất lỏng nóng trào ra, nhỏ trên vai cô, mang theo cảm giác đau đớn.

Một là vì có người đàn ông khóc trước mặt cô.

Hai là vì cô phát hiện hóa ra Lâm Liên Thành cũng biết khóc.

Cô nhẫn tâm gạt từng ngón tay anh ta ra, quay người nhìn anh ta, “Tự làm thì tự mình phải gánh chịu hậu quả! Khi anh và cô ấy bên nhau, anh không ngờ sẽ bị tôi phát hiện ra, đúng không?”

“Cũng chỉ có lần đó. Lần đó, anh uống say quá, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Nhưng em không thể tha thứ cho anh được”, cô nói, “Tình yêu cần sự chung thủy, anh không làm được điều này. Có lẽ trong quan niệm của anh, chẳng cần phải để ý đến gì cả, làm sai thì có thể làm lại, nhưng em thì không. Anh cùng người khác ở bên nhau, một lần hay mười lần thì trong mắt em cũng chẳng có gì khác biệt.”

Anh ta dần tuyệt vọng trong những câu nói của cô.

Cuối cùng, cô nói, “Chúng ta chia tay đi! Tình cảm mười mấy năm, có lẽ, quay lại làm bạn sẽ thích hợp hơn.”

Có lẽ, cũng từ khi đó trở đi, cô không có cơ hội gặp lại Lâm Liên Giang nữa.

Đến mấy ngày trước, anh ta mới đột nhiên xuất hiện trở lại, nhưng với thân phận là người nhà bệnh nhân, còn đích thân mời mấy chuyên gia bên ngoài tới phụ trách chữa trị cho ông nội anh ta.

“Hôm đó, anh đã trông thấy em đắp chăn cho ông nội”, Lâm Liên Giang nói, “Mấy năm qua, em sống thế nào?”

“Rất tốt ạ!”

Họ đứng ở cửa thang máy nhiều người qua lại, Lâm Liên Giang kéo cô sang một bên, nhường đường cho người nhà đẩy xe lăn qua, “Có muốn cùng anh đi thăm ông nội không? Ông rất nhớ em đấy.”

“Em nghe nói, ông…”, Thừa Ảnh có chút do dự, vì để ý đến bệnh án nên biết ông đã gần một trăm tuổi, mắc bệnh thoái hóa não nhiều năm rồi, “Ông còn nhớ em không?”

“Nhớ! Nhưng ông không nhớ em và Liên Thành đã chia tay”, thái độ của Lâm Liên Giang rất thản nhiên, rõ ràng là quan hệ giữa cô và Liên Thành không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh ta.

Cuối cùng, khi cùng vào thang máy, anh ta lại nói, “Nếu ông gặp em, chắc ông sẽ rất vui.”

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Lâm Liên Giang, khi Thừa Ảnh vừa bước vào phòng bệnh, ông đã thức dậy và đang có hộ lý đặc biệt xúc từng thìa nước táo cho ông uống, dỗ ông từng thìa một như trẻ con.

Nhưng có vẻ như ông không chịu hợp tác, thực ra là rất khó dỗ. Thừa Ảnh vừa xuất hiện, sự chú ý của ông lập tức thay đổi, vẫy tay với cô, “Nha đầu, cuối cùng cháu cũng đến thăm ông.”

Sống mũi Thừa Ảnh hơi cay cay, khẽ gọi, “Ông!”, cô bước nhanh đến phía trước, nắm bàn tay khô gầy nhăn nheo đó.

Hồi đó, cả nhà họ Lâm, trừ Lâm Liên Thành ra, ông Lâm là người thân thiết nhất với cô. Có lúc, mấy anh chị em họ của Lâm Liên Thành còn không kiềm chế được, giả bộ oán thán, “Tiểu Ảnh, ông thương em quá đi! Ông đối xử với em còn tốt hơn cả cháu trai cháu gái ruột của ông đấy.”

Nhưng sau đó, cô và Lâm Liên Thành chia tay ở trường, ông Lâm đã về quê ở Giang Tô tĩnh dưỡng, ngoài việc thi thoảng gọi điện ra, hầu như họ không có cơ hội gặp mặt.

“Thằng Thành đâu, sao nó không đi cùng cháu?” Nhìn thấy Thừa Ảnh, ông Lâm gạt phắt hộ lý đặc biệt sang một bên, nắm lấy tay Thừa Ảnh.

Thừa Ảnh nhất thời cũng không biết nên ứng phó thế nào, đành quay đầu, tỏ ý xin ý kiến của Lâm Liên Giang.

Lâm Liên Giang khẽ ho một tiếng, cung kính giải thích với ông cụ, “Ông, Liên Thành đang bận. Tối nó mới đến.”

Ông cụ “ừ” một tiếng rồi không truy hỏi nữa.

Thoái hóa não bộ khiến cả người ông không còn có được thần thái như xưa, tính khí cũng cổ quái, có lúc rất hiểu chuyện, nhưng có lúc lại cực kỳ khó dỗ.

Nhưng điều kỳ lạ là, dù trí nhớ đã suy giảm từ lâu, nhưng ông Lâm vẫn nhớ những ký ức về Thừa Ảnh. Ông nắm tay Thừa Ảnh lắp bắp suốt cả buổi không hết chuyện, cuối cùng mệt quá mới chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Thừa Ảnh nói, “Em phải quay về làm việc. Lúc nào rảnh, em lại đến thăm ông nội.”

Lâm Liên Giang gật đầu, “Cảm ơn em!”

Cô đã bước vào thang máy nhưng nhất thời lại sực nhớ ra, “Anh vừa nói tối Liên Thành đến à?”

Cô tưởng đó là câu nói dối Lâm Liên Giang bịa ra để dỗ ông, ai ngờ Lâm Liên Giang lại “ừ” một tiếng, “Tối qua, Liên Thành đã lên máy bay từ Los Angeles trở về.”

Anh ta nói xong, bèn nhìn Thừa Ảnh, “Có phải lâu lắm rồi hai đứa không gặp nhau không?”

“Hình như vậy”, Thừa Ảnh sững người, rồi định thần lại mỉm cười chào tạm biệt, “Em xuống tầng dưới đây.”

Lâm Liên Thành sắp đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.