Lời Yêu Đầu Dịu Dàng

Chương 47: Con dâu Diệp gia




Bảo Trụ chấp bút, hai bên lập khế thư: Lạc thị Tương Nghi đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ [cha con], từ nay về sau, không là người trong Lạc thị.

Tương Nghi nghe Bảo Trụ đọc xong, trên mặt không chút biểu tình, đi tới phía trước ấn ngón tay lên. Bảo Trụ cầm khế thư kia đưa cho nàng, mặt đầy tiếc nuối: "Tương Nghi, sau này chúng ta không phải biểu huynh muội rồi hả?"

Bảo Thanh ở một bên ngẩng đầu nói: "Ca ca, huynh hồ đồ hả? Tương Nghi tỷ tỷ không có đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta, nàng là biểu tỷ của ta."

Bảo Trụ sờ một cái đầu, nở nụ cười: “Sao lại không phải chứ."

Lạc Đại lão gia nhận lấy khế thư kia, vươn tay ra với Tương Nghi: "Bạc đâu?"

"Tần ma ma, đưa ngân phiếu cho hắn." Tương Nghi phân phó một tiếng, Tần ma ma đưa một tấm ngân phiếu cho Lạc Đại lão gia: "Ngân phiếu của tiền trang Hối Thông, ngươi có thể yên tâm, đổi được trên cả Đại Chu."

Lạc Đại lão gia nhận lấy ngân phiếu, lật đi lật lại nhìn một hồi, rồi mới thận trọng bỏ ngân phiếu vào trong túi bên của tay áo: "Ngươi đã không phải người Lạc Phủ rồi, tự nhiên cũng không thể ở Lạc Phủ ở, nếu muốn ở, vậy cũng phải hơn đưa bạc mới được..."

"Đương nhiên ta sẽ không sẽ ở Lạc Phủ nữa." Tương Nghi quét mắt nhìn mọi người trong phòng, yêu kiều cúi chào: "Các vị trưởng bối, Tương Nghi bái biệt."

Tay Phương tẩu run một cái, con lươn Vọng Nguyệt bay thẳng tới Lạc Đại lão gia, khi hắn còn không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy một vật lạnh như băng chui vào cổ mình, trượt xuống. Lạc Đại lão gia bị hù dọa toàn thân phát run, bên này Phương tẩu âm trầm: "Ăn lươn Vọng Nguyệt bị trúng độc mà chết, không biết bị lươn Vọng Nguyệt cắn sẽ thế nào?"

Bảo Trụ cười nói: "Chắc chắn cũng sẽ trúng độc, không phải nói lươn Vọng Nguyệt độc tính rất nặng sao?"

Lạc Đại lão gia nghe một hỏi một đáp này, bị dọa sợ hồn bay lên trời, con mắt đảo một vòng. Thân thể mềm nhũn té xuống đất, hôn mê.

Ngoài cửa Lạc Phủ, Phúc bá đánh xe ngựa chờ ở đó, trong tay Tương Nghi xách đèn lưu ly tú cầu, bên người đi theo Bảo Trụ Bảo Thanh, phía sau là một ít nha hoàn bà tử đi từ từ theo, Phúc bá vội vàng tiến lên đón, nhận bọc quần áo bỏ vào sau xe: "Đại tiểu thư, mọi chuyện có thể chấm dứt rồi sao ?"

Tương Nghi gật đầu một cái: "Làm xong hết rồi, có thể đi Hoa Dương chung sống với Lưu ma ma và Thúy Chi rồi."

Phúc bá toét miệng nở nụ cười. Vợ ông đã qua đời, chỉ còn một đứa con trai là Toàn Quý, ban đầu ở lại, là vì Tương Nghi, ông được con trai con dâu dặn dò, phải đưa đón Đại tiểu thư thật tốt, bây giờ Đại tiểu thư đi Hoa Dương rồi, ông có thể sống chung với con trai con dâu, sau này còn có thể giúp chăm cháu trai cháu gái nữa.

Bảo Trụ cùng Bảo Thanh đi theo phía sau, lưu luyến không rời: "Tương Nghi, muội đi Hoa Dương ?"

" Dạ, sau này hai người đến Hoa Dương chơi." Tương Nghi đứng thẳng người, nhìn Bảo Trụ và Bảo Thanh, trong lòng cảm kích, tuy nói người Lạc gia đối với nàng không ra gì, nhưng Dương gia thật là trợ giúp cho nàng, dù nàng cảm ơn thế nào cũng không đủ: " Muội sẽ viết thơ cho hai người."

Bảo Thanh chớp mắt hai cái: " Muội sẽ nhớ tỷ, Tương Nghi tỷ tỷ."

Tương Nghi giang hai tay ôm lấy nàng, bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, lòng chua xót một trận: "Tỷ cũng sẽ nhớ muội."

Bảo Trụ đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, cho đến khi thấy Tương Nghi lên xe, lúc này mới thở thật dài một cái: "Tương Nghi, huynh đưa địa chỉ của tổ mẫu ở kinh thành cho muội, bà thích muội như vậy, chắc chắn muốn biết muội sống thế nào, muội phải nhớ viết thơ cho bà."

Lòng Tương Nghi khẽ động, Dương lão phu nhân là đại ân nhân của mình, dù thế nào cũng không thể không nhớ. Mặc dù Tần ma ma và Phương tẩu nhất định biết bà ở nơi nào, nhưng dù sao đây cũng là một tấm lòng của Bảo Trụ, nàng cười gật đầu: "Huynh nói cho muội biết."

Bảo Trụ đưa đầu qua, tinh tế nói mấy câu nói bên tai Tương Nghi, mấy đại nhân đứng ở cửa Lạc Phủ nhìn chằm chằm hai người nhìn cái không dừng được, giọng nói chanh chua của Lạc Nhị Phu vang lên: "Ôi ôi ôi, nhìn Bảo Trụ đối với Tương Nghi, thật không phải tốt bình thường nhé!"

Biểu huynh muội thành thân, ở Đại Chu cũng không tính là chuyện ly kỳ, suy nghĩ một chút đến Dương Bảo Trụ coi thường Quần nhi nhà mình, đối với Lạc Tương Nghi lại để ý như thế, cũng không trách trong lòng Lạc Nhị Phu nhân khó chịu.

Dương Nhị Phu nhân không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn Bảo Trụ nói chuyện với Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, Bảo Trụ không biết có phải thật thích Tương Nghi không, nếu là thật lòng thích, cô cháu ngoại này của mình là người một, chẳng qua là... Nàng yên lặng thở dài một cái, gia thế đó, quả thực cũng khó xứng với Dương gia. [bà này bả quên là gia thế của bả đâu xứng với Dương gia]

Biểu huynh muội nói lời từ biệt xong, chủ tớ bốn người chen lên xe, xe ngựa tuy nhỏ, nhưng ngồi bốn người lại dư dả, nhìn đại môn Lạc Phủ từ từ lui về phía sau, Tương Nghi thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng thoát khỏi Lạc gia, mình có thể đi làm chuyện mình muốn làm rồi.

Phúc bá đánh xe rất vững vàng, nghĩ tới Tương Nghi ở trên xe, sợ nàng tuổi còn nhỏ, không chịu nổi lắc lư, cho nên đi cũng không gấp, hai ngày mới đến Hoa Dương. Chạy xe tới trước một cửa hàng phố đông mới ngừng lại, Phúc bá chỉ chỉ cửa kia: "Lưu ma ma ở đây, cô nương, ngài xuống xe trước."

Lưu ma ma đang bận rộn ở phía sau, thấy Tương Nghi mang theo vài người đi tới, cả kinh dao thái trong tay cũng rơi trên tấm thớt. Bà đưa tay xoa xoa trên vạt áo, lúc này mới lên đón: "Cô nương, sao ngài lại tới đây?"

"Ma ma, sau này chúng ta sống cùng nhau." Tương Nghi đi lên phía trước, ôm lấy Lưu ma ma: "Ta và Lạc thị nhất đao lưỡng đoạn."

Lưu ma ma cả kinh trợn tròn mắt: "Nhất đao lưỡng đoạn? Cô nương, ngài đây là tội gì!"

"Ma ma, bị người dồn đến tuyệt cảnh, chỉ có thể làm như vậy mới có thể bảo toàn tính mạnh." Tương Nghi đơn giản nói chuyện mấy tháng nay ở Nghiễm Lăng một lần, Lưu ma ma nghe giận đến cầm dao chém lên tấm thớt: "Thật là một đám người lòng dạ đen tối, lão chủ chứa hạ thủ hại phu nhân, đứa con của bà ta, Đại lão gia lương tâm bị chó tra rồi, lại muốn hại con gái của mình!" Suy nghĩ đến Tiền thị chết, nước mắt Lưu ma ma rớt xuống: "Biết rõ là lão kia chủ chứa làm ra tay chân, vậy vì sao Chu tri phủ không cho bà ta một đao, lại còn để cho bà ta chết ở nhà! Chẳng lẽ không nên ngũ mã phân thây thiên đao vạn quả sao !"

"Ma ma, không phải từng vị quan đều chính trực sáng suốt như Lâm tri phủ." Tương Nghi lắc đầu một cái, thở dài một cái: " Bà đã chết ta cũng không có cách nào lại đi cáo trạng, tối nay ta dâng hương cho linh vị của mẹ, nói cho nàng biết chuyện này."

Lưu ma ma vén vạt áo lên chùi nước mắt: "Đó là phải làm."

Tương Nghi đứng trong sân nhỏ, ra bên ngoài bên nhìn một chút, chỉ thấy trong cửa hàng bày một ít gì đó, vô số, có hai ba tiểu nhị ngồi ở đó, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, khách hàng trong cửa hàng không nhiều, tốp ba tốp năm đang chọn đồ, nhìn ra thì chuyện làm ăn rất đình trệ tiêu điều.

Nơi này là phố đông Hoa Dương, là khu vực phồn hoa nhất, sao quang cảnh làm ăn lại như vậy? Tương Nghi hơi nghi hoặc một chút, Tần ma ma và Phương tẩu bên người nhìn cảnh tượng này, cũng nghi vấn nặng nề: "Lưu ma ma, cửa hàng này làm ăn hình như không được tốt."

Lưu ma ma xấu hổ không chịu nổi: "Cô nương, hôm đó ta và Thúy Chi vỗ ngực nói khoác lác, một năm phải kiếm cho ngài một vạn lượng bạc, không nghĩ tới chuyện làm ăn này đúng là không đơn giản như chúng ta, cầm cửa hàng này trong tay hai tháng, ngoại trừ bạc mua hang vào, chỉ kiếm được mấy chục lượng bạc... Ai, thật là không có mặt gặp cô nương ngươi..."

Phương tẩu cười một tiếng: "Lưu ma ma, lúc trước ngươi chỉ trông coi chuyện nội vụ, chợt tới làm ăn, đương nhiên không thuận tay."

"Đúng vậy!" Lưu ma ma tìm được đối tượng tố khổ, nói liên tục.

Bốn cửa hàng, có một cái cho thuê, ngày tháng cho mướn chưa tới, cho nên vẫn là tiếp tục để cho hắn đến kì, tiền mướn một năm 1800 lượng bạc. Mà ba cửa hàng còn lại đều nằm trên phố đông, những quản sự kia của Lạc lão phu nhân, một mực nắm không chịu buông tay, mỗi lần bà đi thúc giục, bọn họ đều chỉ nói hàng hóa còn chưa dọn dẹp xong, làm xong lập tức đưa cho các nàng.

Đi nhiều lần, thấy thứ trong cửa hàng nhiều không ít, người ta làm ăn sôi nổi như cũ, Lưu ma ma và Thúy Chi vô kế khả thi, chỉ có thể đi cầu Lâm tri phủ. Lâm tri phủ cũng chịu hỗ trợ, phái mấy nha dịch đi ba cửa hàng kia, thái độ cứng rắn bắt bọn họ lập tức dời đi: "Thứ bên trong cửa hàng, không có quan hệ với các ngươi, tùy cho ma ma tẩu tử của Lạc đại tiểu thư tới xử lý là vâng."

Mấy quản sự xử lý cửa hàng liều mạng kêu khổ, đều nói đồ vật là bọn họ tốn vốn tiền vào, bây giờ muốn dọn đi, tiền kia cũng thua thiệt, trở về Lạc Phủ, Lạc lão phu nhân không thể không trách cứ bọn họ. Vài người đi lại, lời nói tốt đầy một sọt lớn, ý vị kêu khổ cả ngày, bọn nha dịch không có chủ ý, lại kéo mấy ngày, cuối cùng mới báo lên Lâm tri phủ.

Lâm tri phủ nghe mấy tên quản sự giảo hoạt như vậy, giận tím mặt, tự mình chọn một tên cùng biết chuyện đi xử lý, tâm tư Lâm tri phủ là muốn mau mau lấy bắt mấy quản sự của Lạc lão phu nhân rời khỏi, đi tới trong cửa hàng, không nói hai lời, để cho nha dịch lôi mấy quản sự ra ngoài: "Tu hú chiếm tổ (khách chiếm nhà chủ), còn muốn tố khổ? Mau mau về Nghiễm Lăng đi!"

Dây dưa ở Hoa Dương một tháng, cuối cùng là cầm lại ba cửa hàng, Thúy Chi và Toàn Quý xử lí hai gian cửa hàng lân cận, Lưu ma ma quản cái này. Ba người thương nghị một chút, cũng không biết Tương Nghi chuẩn bị làm mua bán gì, thanh lí toàn bộ đồ trong cửa hàng trước lại nói.

Xử lí hang mất nửa tháng, trong cửa hàng đầu vô ích không ít, Lưu ma ma cảm thấy có thể vừa mua bán vừa chờ Tương Nghi, nên tự mình đi nơi khác xem hàng, mời mấy tiểu nhị nhìn cửa hàng, cũng coi như khai trương làm ăn, chẳng qua là không nghĩ tới này làm ăn không bằng xử lý chuyện trong nhà, nhìn đơn giản, nhưng lại ít thấy khách tới.

Vừa mới đến Hoa Dương, chưa quen cuộc sống nơi đây, không đi mời chưởng quỹ giỏi được, Lưu ma ma đành tự mình chịu trách nhiệm tính sổ, may mắn khi đó đi theo Tiền thị cũng học chút chữ viết nông cạn, biết thêm giảm đơn giản, miễn cưỡng duy trì cửa hàng, không lỗ vốn, nhưng kiếm được cũng không nhiều, trừ tiền công mấy tiểu nhị, nửa tháng mới kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc.

"Cô nương, ta có không mặt mũi nào gặp ngài." Lưu ma ma thở thật dài một cái: "Khi đó không biết trời cao đất rộng, ở trên công đường nhận lời một tiếng, không nghĩ tới..."

"Ma ma, ngươi đã tận lực, không phải nói cách nghề như cách núi sao ? Ngươi làm tốt chuyện nội vụ, nhưng không tinh thông chuyện làm ăn là rất bình thường." Tương Nghi an ủi bà một câu: "Không lỗ vốn đã là rất tốt, huống chi ngươi còn kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc!"

Lưu ma ma nghe lời này, ánh mắt sáng lên, trên mặt dần dần cởi bỏ xấu hổ: "Có thật không? Cô nương thật sự nghĩ như vậy?"

Tương Nghi gật đầu một cái: "Ma ma, ta thật không trách tội ngươi, sau này chúng ta sống cùng nhau, tinh thần sức lực hợp lại, nhất định có thể kiếm được nhiều hơn một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.