Lời Thề

Chương 31: 31: Chỉ Một Hồng Phủ Thôi Ta Còn Không Để Vào Mắt




Lúc Trương Phong Hòa về đến nhà, Phùng Dã đã đi mất.

Cậu vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, rồi thay quần áo nằm lên giường ngủ. Cảm thấy cả người đều ê ẩm, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Lúc cậu ngủ, điện thoại di động reo rất nhiều lần, tất cả đều là Triệu Lệ gọi. Trương Phong Hòa nhìn cũng không nhìn, dứt khoát tắt máy. Ngủ đến sáng hôm sau dậy mới phát hiện mình phát sốt.

Say rượu lại còn điên loạn một đêm, lúc ngủ lại không đắp chăn kín, rất dễ bị nhiễm lạnh.

Trương Phong Hòa sờ sờ cái trán đang nóng lên, rời giường rửa mặt. Lúc súc miệng thấy chóng mặt, nhìn cái người trong gương mặt đỏ đến kì cục, Trương Phong Hòa vội vã dội nước lạnh lên mặt, để cho mình tỉnh táo một chút.

Lúc trở lại phòng ngủ thay quần áo, cậu phát hiện Phùng Dã quả nhiên đã mang quần áo đi... Không chỉ có vậy, hắn còn để chìa khóa nhà cậu lại đầu giường. Chiếc chìa khóa này là sau khi hai người phát sinh quan hệ, Trương Phong Hòa cố dúi cho hắn. Hiện tại lại bị hắn dùng phương thức này trả lại.

Trương Phong Hòa cất chìa khóa cẩn thận.

Đi tới cửa, mang giày, ra ngoài đi làm.

Chỗ làm việc của Trương Phong Hòa rất gần công ty của Phùng Dã mở, cách nhau chỉ mấy tầng lầu. Cậu ở lầu ba, Phùng Dã ở lầu năm. Lúc trước khi nhận cái công việc tiền lương không cao phúc lợi cũng không tốt này, Triệu Lệ nói cậu bị tình yêu làm váng đầu rồi, Trương Phong Hòa cũng không hối hận, bởi vì làm ở đây gần Phùng Dã, lúc đi làm còn có thể ngẫu nhiên gặp mặt.

Nhưng hôm nay, cậu lại hối hận rồi.

Tại cửa tòa nhà, Trương Phong Hòa nhìn thấy Phùng Dã và Lộ Nhất Minh cùng nhau xuống xe. Thời tiết hơi lạnh, Phùng Dã lấy khăn quàng cổ xuống, quàng lên cổ Lộ Nhất Minh.

Trương Phong Hòa nhìn đến chói mắt, cái khăn quàng cổ kia nếu nhớ không lầm, chính là cậu tự tay đan đưa cho Phùng Dã.

Cậu xoay người, muốn giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng Lộ Nhất Minh lại thấy được cậu.

"Tiểu Phong!" Lộ Nhất Minh gọi Trương Phong Hòa, sau đó dắt Phùng Dã đi về phía cậu.

Trương Phong Hòa muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Cậu ngơ ngác xoay người, chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đất quay cuồng. Cũng không biết là do sốt cao quá hay là thế giới thật sự quay cuồng nữa.

"Tiểu Phong, sớm nhỉ." Lộ Nhất Minh cười thật tươi, nụ cười của y bất kể ai nhìn thấy tâm trạng đều sẽ tốt lên, chẳng trách Phùng Dã yêu thích. Trương Phong Hòa cay đắng nghĩ, trả lời: "Ừ, sớm nhỉ."

"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm." Lộ Nhất Minh thân thiết hỏi.

Trương Phong Hòa cười cười, không nói gì, chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn mắt Phùng Dã, lại bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm cho nản lòng thoái chí.

Đã nói với bản thân mình bỏ cuộc đi, nhưng đến một sát na nhìn thấy Phùng Dã, tất cả tâm tư đều dâng tràn. Cậu nhớ tới bảy năm đuổi theo Phùng Dã, giống như chính mình lạc trong đường hầm tối tăm không có ánh sáng. Chút lòng tốt mà Phùng Dã bố thí cho cậu, rốt cục biến thành động lực để cậu tiếp tục bước tiếp.

Triệu Lệ nói cậu tiện đến mức trước nay không ai bằng, y nói cũng thật không sai.

Trương Phong Hòa nghĩ tới những chuyện này, chỉ cảm thấy lại một trận đầu váng mắt hoa. Dưới chân mất thăng bằng, rồi ngã về phía trước. Đứng trước mặt cậu là Phùng Dã, Phùng Dã chỉ cần đưa tay ra là có thể đỡ lấy cậu.

Nhưng Phùng Dã lại dời bước, tay vẫn đặt bên hông Lộ Nhất Minh, không hề động đậy.

Trương Phong Hòa bởi vì choáng váng, hơi lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất. Lộ Nhất Minh kêu lên một tiếng, khiến người qua đường đổ dồn ánh mắt về bên này.

Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy chính mình giống như một thằng hề.

Lộ Nhất Minh đi tới, vừa đỡ cậu dậy vừa trách Phùng Dã. "Phùng Dã anh làm sao vậy, sao không đỡ Tiểu Phong một chút. Tiểu Phong, cậu không sao chứ?"

Mặt Trương Phong Hòa nóng lên, vội vàng nói: "Không sao."

"Mặt cậu nóng quá, thân thể không khỏe sao?" Lộ Nhất Minh đưa tay sờ vào mặt Trương Phong Hòa, dáng vẻ rất quan tâm.

Trương Phong Hòa lại càng không dễ chịu, "Tôi thật sự không sao, sắp muộn rồi, tôi đi trước."

Nói xong, nhanh chóng quay đầu rời đi.

Nếu Triệu Lệ ở đây, thấy cảnh này, nhất định sẽ cười nhạo Trương Phong Hòa bệnh ngu ngốc lại tái phát.

Nhìn bóng lưng Trương Phong Hòa gần như chạy trốn, Lộ Nhất Minh nói: "Tiểu Phong trông không khỏe lắm, cậu ấy không sao chứ?"

"Cậu ta có thể có chuyện gì." Phùng Dã khinh thường nói: "Đừng bị cậu ta lừa, người này... giỏi nhất là ngụy trang."

Lộ Nhất Minh không đồng ý: "Phùng Dã, anh nói như thế, em thấy anh chính là không vừa mắt Tiểu Phong nên săm soi khuyết điểm của cậu ấy."

"Ở chung lâu với cậu ta, em sẽ biết." Giọng Phùng Dã có chút mất kiên nhẫn.

"Không đúng, em vừa sờ mặt Tiểu Phong, thật sự rất nóng, không phải phát sốt chứ?"

"Được rồi, đừng nhắc cậu ta với anh." Phùng Dã buông cánh tay đặt bên hông Lộ Nhất Minh, đi vào tòa nhà.

Lộ Nhất Minh đành chịu. Dường như lần nào cũng vậy, chỉ cần chuyện có liên quan đến Trương Phong Hòa, Phùng Dã sẽ trở nên không giống Phùng Dã nữa.

Trương Phong Hòa bấm thẻ xong, ngồi vào bàn làm việc che đầu lại ngủ. Lúc ra ngoài có uống một ít thuốc hạ sốt, tác dụng của thuốc khiến cậu cảm thấy choáng váng mệt mỏi, cả người đều khó chịu.

Đúng lúc lại còn có một đống công việc đang chờ cậu làm, Trương Phong Hòa chỉ có thể cố gắng chống đầu, chậm rãi làm việc.

Bật máy tính, lật tài liệu, trước mắt hết thảy đều bắt đầu mờ dần. Trương Phong Hòa đứng lên định dụi dụi mắt, tay còn chưa đưa lên, trước mắt đã tối sầm.

Chỉ nghe bịch một tiếng, Trương Phong Hòa đổ gục trên mặt đất.

"Trương Phong Hòa! Cậu làm sao vậy?!" Các đồng nghiệp vội vã xông tới, đỡ cậu lên ghế, rót nước cho cậu. Trương Phong Hòa lúc này mới từ từ khôi phục ý thức.

"Đỡ hơn chưa?"

Trương Phong Hòa gật đầu, "Tôi không sao, chỉ hơi sốt thôi, làm phiền mọi người rồi."

Lúc này giám đốc cũng đi tới, "Bệnh à? Cần đi bệnh viện khám một chút không?"

"Đúng vậy, đi bệnh viện khám một chút đi, đừng để bệnh tình nặng thêm."

Trương Phong Hòa vốn định cự tuyệt, nhưng thấy phần lớn mọi người bảo thế, chỉ có cách đồng ý đi khám.

"Tiểu Thẩm, cậu đưa Tiểu Trương đi bệnh viện đi." Quản lý nói.

"Không cần phiền đến cậu ấy đâu, tự tôi đi là được."

"Chuyện này có gì phiền đâu, tôi còn sợ dọc đường cậu té xỉu đấy." Đồng nghiệp Tiểu Thẩm không nói hai lời, đỡ Trương Phong Hòa đi bệnh viện.

Trương Phong Hòa bị ép buộc, chỉ có thể đi theo.

Đến bệnh viện, lấy số, bác sĩ bảo sốt 39°. Trương Phong Hòa bị treo một bình nước muối, mùa đông lạnh lẽo ngồi ở lối đi truyền dịch.

Tiểu Thẩm đưa người đến bệnh viện xong, tiếp tục trở về công ty làm việc.

Trương Phong Hòa tẻ nhạt, lấy điện thoại ra trả lời Triệu Lệ. Triệu Lệ không biết lại đi đâu chơi bời, gọi thế nào cũng không gọi được. Trương Phong Hòa đành phải nhận mệnh ngồi trong gió lạnh chờ truyền xong.

Ngồi đối diện là một cặp tình nhân, chàng trai vuốt tay cô gái, hỏi cô có lạnh không. Trương Phong Hòa nhìn thấy, ước ao một lúc, chỉ cảm thấy chính mình cô đơn 26 năm, thật sự có chút đáng thương.

Đặc biệt là lúc nghĩ đến hôm trước cậu đi tìm Phùng Dã, kết quả nhìn thấy Phùng Dã tỏ tình với Đường Nhất Minh, hai người ôm hôn, trong lòng lại càng đau đớn.

Nghĩ đến cũng thật trào phúng. Lộ Nhất Minh là cậu giới thiệu cho Phùng Dã.

Bởi vì công việc hay đi giao thiệp, cậu quen biết Lộ Nhất Minh, hơn nữa phát hiện đối phương cũng là GAY, rồi tự nhiên thành bạn bè. Lộ Nhất Minh không hài lòng về công việc của mình, muốn từ chức, nhưng lại chưa tìm ra công việc tốt hơn. Trương Phong Hòa nhớ tới công ty của Phùng Dã đang tuyển người, liền đề cử Lộ Nhất Minh đi thử xem sao.

Vì thế, Lộ Nhất Minh đi, không chỉ phỏng vấn được công việc mới, còn phỏng vấn được trái tim của ông chủ.

Trương Phong Hòa mới đầu còn không biết Phùng Dã đối với Lộ Nhất Minh có tâm tư. Cho đến ngày nọ, buổi tối Phùng Dã ôm cậu làm, cậu nghe được rõ ràng lúc động tình, Phùng Dã mở miệng gọi “Nhất Minh”……

Một khắc đó, lòng Trương Phong Hòa chết lặng.

Từ đó về sau, Phùng Dã không hề che giấu sự yêu thích của hắn đối với Lộ Nhất Minh nữa. Hắn bắt đầu chính thức theo đuổi Lộ Nhất Minh, ngay trước mặt Trương Phong Hòa, một chút cũng không bận tâm làm như vậy có phải sẽ xúc phạm tới Trương Phong Hòa hay không.

Hắn nói thích Lộ Nhất Minh, đêm đến lại điên cuồng ôm ấp thân thể Trương Phong Hòa.

Trương Phong Hòa những lúc ngủ không được luôn suy nghĩ, Phùng Dã thật sự thích Lộ Nhất Minh sao? Rõ ràng tính cách Lộ Nhất Minh hoàn toàn không giống với loại hình hắn thích, vì cái gì hắn lại thích Lộ Nhất Minh? Hơn nữa nếu nói là thích, vậy vì cái gì vẫn tìm cậu lên giường?

Trương Phong Hòa muốn cự tuyệt, nhưng căn bản không cự tuyệt nổi. Chỉ cần là Phùng Dã yêu cầu, cậu sẽ không thể cự tuyệt. Bảy năm nghe lời răm rắp, vô luận là thân thể hay là tâm hồn, từ lâu đã không cách nào nói ra được hai chữ cự tuyệt với Phùng Dã.

Trương Phong Hòa mơ mơ màng màng, đầu gác ở lưng ghế, ngủ quên.

Phùng Dã ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, nhưng kiểu gì cũng không xem nổi. Lộ Nhất Minh hắn theo đuổi một năm, rốt cuộc cũng đáp ứng kết giao với hắn, hắn hẳn là phải rất vui vẻ, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy bực bội không rõ lý do.

Đặc biệt là ngày hôm qua, sau khi hắn gọi cho Trương Phong Hòa cuộc điện thoại kia.

Tưởng tượng đến việc Trương Phong Hòa tối hôm qua chạy đi ngủ với thằng đàn ông khác, hắn thấy trong lòng nghẹn muốn chết. Kéo kéo cà vạt, Phùng Dã hung hăng gấp văn kiện lại.

Nói đến Trương Phong Hòa, Phùng Dã đối với cậu thật sự không thể gọi là thích.

Hắn nhớ tới bảy năm trước, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Trương Phong Hòa, cậu ăn mặc thập phần quê mùa, người cũng có chút câu nệ, nhưng cũng may tính cách cũng xem là trầm tĩnh. Lúc người khác chuốc rượu cậu, Phùng Dã nhất thời nổi hứng, đi đến chắn rượu cho cậu, ai ngờ được ly rượu này lại khiến cho người nọ chạy theo mình đến bảy năm.

Bảy năm, hắn nghĩ người nọ cũng nên từ bỏ rồi.

Hắn luôn đối xử với Trương Phong Hòa rất lãnh đạm, trước nay chưa từng dùng sắc mặt tốt đối diện với cậu. Hắn luôn thực ghét bỏ, hơn nữa còn đưa ra rất nhiều yêu cầu đối với cậu. Hắn thấy cậu ăn mặc quê mùa, liền nói mình thích nam sinh ăn mặc thời thượng, hôm sau đã thấy Trương Phong Hòa thay đổi phong cách ăn mặc. Hắn không thích nhiều lời với cậu, liền lừa cậu mình thích người không nói nhiều, Trương Phong Hòa ở trước mặt hắn sẽ không nói nhiều nữa. Sau khi đi làm, hắn luôn bận rộn không có thời gian ăn cơm, liền nói với cậu mình thích người biết nấu cơm, vì thế mỗi ngày đều thấy Trương Phong Hòa xách theo hộp cơm đưa đồ ăn mình làm cho hắn.

Hắn đề ra rất nhiều yêu cầu, Trương Phong Hòa đều làm được hết cả.

Ban đầu Phùng Dã chỉ là muốn làm khó dễ cậu, để cậu biết khó mà lui. Nào ngờ Trương Phong Hòa chấp nhất như vậy, mặc kệ nói cái gì cậu đều đáp ứng. Phùng Dã bắt đầu cảm thấy thú vị, giống nuôi con chó nhỏ, mỗi ngày nhìn cậu bày trò. Phùng Dã nhìn mà thấy vui, liền thưởng cho cậu khúc xương, không vui, liền đem người đá sang một bên.

Loại người giống Trương Phong Hòa, Phùng Dã thật sự chướng mắt. Thích một người thích đến mất đi bản chất của chính mình, người như vậy dù cho đối tượng cậu ta thích là mình, Phùng Dã cũng không hứng thú nổi.

Vốn dĩ cho rằng giữa hắn và Trương Phong Hòa vĩnh viễn sẽ không có biến hóa nào, cho đến lần đó hắn uống say, thượng người ta.

Xong việc hắn cũng không có ý định xin lỗi người nọ, dù sao Trương Phong Hòa cũng thích hắn lâu như vậy, hắn thượng cậu, có khi cậu còn lén lút vui vẻ cũng không chừng.

Ấy vậy mà…… Thân thể Trương Phong Hòa lại có sức hấp dẫn mà chính bản thân Phùng Dã cũng không dự đoán được.

Rất nhiều lần nhìn thấy Trương Phong Hòa, Phùng Dã đều miệng khô lưỡi khô, cuối cùng nhịn không được hung hăng mà muốn cậu. Phùng Dã không nghĩ tới, một người nhạt nhẽo như Trương Phong Hòa, ở trên giường lại phù hợp với hắn như vậy. Hợp đến mức khiến Phùng Dã không nỡ buông tay.

Cho nên chỉ cần tưởng tượng đến thân thể vốn dĩ chỉ có thể bị hắn ôm, nay lại bị thằng đàn ông khác chiếm lấy, Phùng Dã liền tức giận không chịu nổi. Thằng đàn ông đó, rốt cuộc là ai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.