Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 9




Ai Searle Wolf ở Mexico là một thị trấn vô cùng trong lành, phong cảnh tươi đẹp, gần sát Guatemala.

Nơi này đất đai màu mỡ, sông nước trù phú, người dân Mỹ La-tinh tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười luôn rạng rõ trên môi. Nhưng bên trong khung cảnh tuyệt đẹp này, thực chất Mexico là nơi chứa đầy ma túy và bạo lực, khủng bố xảy ra ở nơi này như cơm bữa, khiến người ta mới chỉ nghe thấy đã phát run.

Hoắc Vu Phi ăn mặc thoải mái, mặc áo Po¬lo, quần ka-ki ngắn, buộc mái tóc dài ngang vai lại, lưng đeo ba lô bình thường giống như bao du khách khác. Tròng mắt màu xám thẫm ẩn giấu dưới đôi mắt kính quê mùa, nhàn nhã dạo quanh trên phố.

Nhà cửa ở đây đều là tự ý xây lên, cho nên đa số thấp bé, đường phố uốn lượn mang theo hương vị của những ngôi làng cổ. Chợt có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi lại gần bắt chuyện với anh, "Này anh, có muốn kích thích không? Tôi có hàng nguyên chất đấy."

Phát âm tiếng anh của người thiếu niên nọ đậm chất địa phương, thân hình gầy gò, nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng lại phải dựa vào việc bán thứ thuốc phiện kia để nuôi sống cả nhà.

Phần lớn người Trung Nam Mỹ đều phải sống dựa vào công việc này, cho nên Hoắc Vu Phi không hề phê phán gì, chỉ mỉm cười, nói tiếng Tây Ban Nha lưu loát: "Thật sao? Đáng tiếc anh muốn nhiều hơn chỗ đó." Nói xong, anh móc tờ tiền mệnh giá một ngàn Mexico Bissau, "Yên tâm, sẽ nhận được nhiều hơn nữa. Chắc hẳn đã có người nói trước với anh trai của cậu rồi, mau dẫn tôi qua đó."

Thiếu niên kia gật đầu, anh trai cậu chính là người quản lý bang này, phụ trách buôn bán quân phẩm. Trước kia Hoắc Khắc Cần từng ở lại đây một thời gian cho nên có giao thiệp với bọn họ. Thiếu niên nọ dẫn Hoắc Vu Phi đi một quảng trường xưa cũ, rẽ vào mấy con hẻm nhỏ, rồi đi tới trước một cửa hàng.

Cửa hàng vô cùng sập xệ, dáng vẻ rất giống cửa hiệu cầm đồ, hàng hóa bên trong đa số là đồ cũ, bụi bám dày đặc. Thiếu niên kia ra dấu tay với người đàn ông trung niên phía sau quầy, người kia dò xét Hoắc Vu Phi một lát, rồi dẫn anh đi vào một gian mật thất.

Không giống với căn phòng dơ dáy bẩn thỉu bên ngoài, bên trong vô cùng khác biệt, ngăn nắp gọn gàng. Rất nhiều khẩu súng đủ loại màu sắc hình dạng, từ nhỏ nhất như súng ống đến lớn nhất như Rocket Launcher, tất cả đều có cả.

Ở cái nơi bạo loạn như thế này, người người đều cần tự vệ, mua súng cũng giống như mua sữa tươi ở cửa hàng tạp hóa vậy. Anh ngắm nghía một lát, cầm mấy khẩu súng chuyên dụng lên, ước lượng sức nặng, cuối cùng chọn mua hai cây súng lục, ba khẩu súng trường, và vài băng đạn.

".... Có Python không?"

Ông chủ kia nhíu mày, dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh. Hoắc Vu Phi cười khổ, "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Colt Python đã sớm không còn lưu thông trên thị trường nữa, giá cả lại rất đắt, đương nhiên sẽ không thể có ở cửa tiệm rách nát như thế này được. Anh biết rõ điều này nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Thẳng thắn mà nói, anh thật không biết mình làm cách nào mà nhịn được đến bây giờ.

Hoắc Vu Phi nhét đồ vào trong balô, lại mua thêm hai con dao nhỏ, trong ba lô của anh có đầy đủ mọi thứ đồ có thể gây sát thương, người khác nhìn vào còn tưởng anh đi săn thú.

Anh thuê một chiếc xe chạy dọc bờ sông, khí hậu ở đây rất nóng bức, mồ hôi chảy dọc xuống khuôn mặt anh. Anh mở bản đồ lên, xác nhận phương hướng rồi dừng xe lại.

Anh xách balô lên, đi bộ vào trong rừng cây, tìm một chỗ kín đáo đào đất lên, bọc balô kỹ lưỡng vào túi nilon rồi chôn xuống, dùng dao găm vạch lên thân cây để đánh dấu, rồi sau đó như đường cũ mà đi ra, lên ô-tô rời đi.

Hoắc Vu Phi thực sự hi vọng sẽ không có cơ hội dùng những thứ đồ kia.

Đường Tương Mạt bị giam ở đây được một tuần rồi.

Gian phòng cô bị giam giữ được trang trí vô cùng sang trọng. Dưới sàn trải thảm Ba Tư thủ công tinh xảo, đồ dùng trong nhà đều dùng gỗ, vàng và đá quý.

Thời tiết bên ngoài đang rất đẹp, ánh mặt trời rực rõ đến chói mắt khiến người ta không nhìn được rừng cây phía xa. Mấy ngày trước, khi vừa tỉnh lại, cô không biết mình đang ở đâu. Nhưng mấy ngày nay, nghe ngóng đám người kia nói chuyện, cô lờ mờ đoán ra được mình đang ở bang nào đấy của Mexico.

Ngày hôm đó, khi cô vừa xuống máy bay bắt một chiếc taxi, còn chưa kịp mở miệng nói đi đến đâu thì đột nhiên có một người đàn ông mở cửa xe cầm một thanh sắt đánh lên đầu cô. Tài xế taxi cũng là đồng bọn của gã, bọn chúng liền nhanh chóng đưa cô đi. Đường Tương Mạt chưa kịp nghĩ ra cách nào để phản kháng thì đã ngất lịm đi... báo hại cô lúc tỉnh dậy, cả người đều đau nhức. Những người này thực sự rất giỏi trong việc hành hạ cô nha, mỗi lần đều khiến cô sâu sắc hiểu được nỗi đau da thịt là như thế nào.

Đường Tương Mạt không khỏi thở dài. Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nam trầm thấp truyền qua cánh cửa: "Cô Đường, Jennifer Lopez tiên sinh mời cô xuống lầu dùng cơm."

"Được, tôi biết rồi." Đường Tương Mạt bĩu môi, lên tinh thần đi theo người kia xuống phòng ăn dưới lầu. Lúc mới tới đây, cô giống như bà lão thôn quê lần đầu đến nhà quan lớn vậy, không khỏi kinh ngạc trước sự xa hoa của nơi này, bây giờ thì thấy quen rồi.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh bàn ăn, dáng vẻ như trong những bộ phim hiện đại ngày nay vậy, chỉ có điều mặt mũi thô kệch, ngũ quan khắc sâu, vẻ mặt lạnh lẽo, đến khi đôi con ngươi màu vàng nhìn thấy cô mới dịu dàng cười, "Molly."

"Hugo." Cô cười đáp một tiếng, ưu nhã ngồi xuống đối diện với anh.

"Anh thấy mấy ngày nay em ăn rất ít, nên đã mời mấy đầu bếp của nước em đến đây nấu ăn, em nếm thử đi?"

"Ồ, nhìn thật ngon. Anh chu đáo quá." Đường Tương Mạt nhìn bàn ăn trước mặt... Thật ra, tha thứ cho cô thật sự không thể tìm ra cái gì ngon ở đây cả, thầm oán trong lòng: nếu là người Mexico thì thành thật ăn bánh bột ngô của các người đi! Khốn kiếp!

Đáng tiếc lời này tuyệt đối không thể nói ra, đau khổ nhất là cô vẫn phải giả bộ rất ngon lành nuốt cái thứ đồ vừa ngọt vừa chua vừa cay vừa mặn này… không biết là mùi vị quái gì mà nuốt vào bụng. Cô không kén ăn, không có nghĩa là vị giác cô hỏng cả rồi. Nghe nói hôm qua anh ta đã giết chết một đầu bếp. Cô mới chỉ nghĩ tới chuyện này thôi đã phát run lên rồi. Sao trước kia, lúc còn hẹn hò với anh ta, cô không nhận ra được anh ta là người hung ác như vậy nhỉ?

"Molly, em nên cho anh một câu trả lời chắc chắn rồi."

Người đàn ông đột nhiên mở miệng, Đường Tương Mạt liền cảm thấy thức ăn trong miệng vốn đã khó nuốt lại càng khó nuốt hơn. Nhưng cô vẫn phải cười thật tươi, nói: "A, được rồi, mặc dù em rất không nỡ, nhưng nếu là yêu cầu của anh, em không thể làm gì khác ngoài đồng ý...."

Cô cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông kia chợt thay đổi, trở nên vô cùng hưng phấn. Chỉ là anh ta đang kìm nén rất tốt, trưng ra một bộ mặt bình tĩnh, chờ đợi cô nói tiếp.

Nhưng dù anh ta đóng kịch có tốt đến cỡ nào thì vẫn không thể giấu đi được nét tàn khốc, hung ác trong đôi mắt kia. Một giây trước anh ta có thể đang cùng người ta vui vẻ nói chuyện, một giây sau liền có thể rút súng bắn nát sọ người đó rồi.... Dĩ nhiên, với địa vị của anh chỉ cần mở miệng nói hai chữ ‘động thủ’ là được rồi.

Đường Tương Mạt nuốt nước bọt, "Có điều em thực sự rất quý trọng chiếc nhẫn kia, cho nên đã đặt nó vào tủ bảo hiểm trong một ngân hàng ở Miami rồi... Anh cũng hiểu căn bệnh chung của mọi người mà, luôn có cảm giác không an toàn khi đặt vật quan trọng bên mình, mà nơi cất đồ kia chỉ chính mình mới có thể lấy được..."

"Thật sao?"

Cả người Đường Tương Mạt run lên, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, dội cho cô một thân dinh dính chán ghét. Cô vội vã nói: "Dĩ nhiên! Thậm chí ngay cả những lời anh nói lúc mới đưa nó cho em, em đều nhớ rất rõ ràng. Anh nói chiếc nhẫn đó giống như sinh mạng của anh vậy, anh quý trọng nó giống như chính sinh mệnh của mình, giống như chúa Jesus, kẻ nào muốn lấy nó phải trả một cái giá rất đắt, mà cái giá đó phải trả bằng chính mạng mình, không hơn không kém.... Em không bao giờ quên được ánh mắt cô đơn của anh lúc đó. Anh giao nó cho em... em không dám tin là thật. Anh nói nó rất nặng, anh muốn tìm người chia sẻ gánh nặng.... Sau đó không thấy bất cứ tin tức gì của anh nữa, em rất đau khổ. Người Trung Quốc có một câu là: thấy vật nhớ người, em nhìn thấy nó sẽ nhớ tới anh, nhớ tới anh cô đơn như thế nào, nhớ anh cứ như vậy mà bỏ em đi. Anh biến mất hơn một năm mới xuất hiện, lẽ nào em không được tức giận một chút sao?"

Lúc Đường Tương Mạt nói những lời này, giọng điệu vô cùng chân thành, đôi mắt xinh đẹp ngập hơi nước, mơ màng nhìn người đàn ông kiên cường trước mặt, như muốn hòa tan anh ta ra.

Hugo trầm mặc, lồng ngực phập phồng, đủ loại cảm xúc hội tụ lại trong đôi mắt vàng. Chiếc nhẫn kia giống như sinh mạng của anh.... Những lời Đường Tương Mạt vừa nói khiến anh ta rung động, khiến cho sự thô bạo trong người anh ta dần tan đi.

Anh ta cười nói: "Em nói đúng, là anh không tốt."

Đường Tương Mạt thầm thở phào nhẹ nhõm, "Em hiểu anh nghĩ rằng đưa chiếc nhẫn cho em sẽ tốt hơn, nhưng em không cần, chỉ cần anh vui vẻ, ở lại bên em là được...."

Bữa tối khiến người ta không nuốt nổi cuối cùng cũng kết thúc. Đường Tương Mạt trở về phòng, vẻ mặt vui vẻ, ngân nga hát. Cô đọc sách một lát, vẻ mặt rạng ngời giống như cô gái đang yêu, cả khuôn mặt đầy ngọt ngào.

Cho đến hơn mười một giờ, cô mới tắt đèn, thong thả lên giường, kéo chăn bông lên che nửa gương mặt... Chắc trong phòng này có camera giám sát đi?

Aizz, ông trời nhất định sẽ bị cô làm ghê tởm đến chết mất! Cô và Hugo hẹn hò lúc đã trưởng thành, không có bất kỳ lời nói sến súa nào, chia tay cũng rất dứt khoát, những lời nói nghe như hát kịch kia của anh, cô đã sớm quên rồi.

Vấn đề là bây giờ anh ta đột nhiên đến tìm cô đòi nhẫn, khiến cô nhức đầu nghĩ mãi không nhớ ra được, đành phải lấy cớ bây giờ chưa đưa cho anh ta ngay được. Người đàn ông kia nhất định sẽ dùng đủ cách để điều tra xem cô nói thật hay giả. Cô không biết tủ bảo hiểm ở Miami có thể tin được hay không. Nếu như bị phát hiện là giả, cô sẽ chết chắc....

Đường Tương Mạt cuộn người lại, run lẩy bẩy trong chăn. Mỗi ngày, chỉ có lúc này cô mới cảm thấy an toàn... Chỉ cần người đàn ông kia không đột nhiên nhận ra được điều gì đó, sai người đến làm thịt cô.

Bề ngoài nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rất sợ hãi. Bị bắt cóc đến một nơi xa lạ, không biết ngày mai mình có nhìn thấy mặt trời hay không? Tánh mạng bản thân giống như con kiến người ta đặt trên lòng bàn tay, cô phải cẩn thận từng li từng tí mới có thể bảo vệ được mình.

Thành thật mà nói, cô vô cùng bội phục mình. Lúc nhìn thấy Hugo, cô lại có thể lập tức chuyển thành dáng vẻ xúc động nhào tới, "Em biết mà, em biết mà, em biết anh sẽ không bỏ em mà..."

Lúc đó trong lòng cô chỉ có lạnh lẽo, giống như như giẫm phải đống bùn nhầy, rất không thoải mái, cho đến khi cảm nhận được sự lạnh lùng từ người đàn ông này, cô mới ‘bớt diễn’ đi, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

Cô thông minh, không hỏi Hugo vì sao lại giam giữ cô ở nơi này, giả bộ như đắm chìm trong tình yêu mất đi có lại được. Mà thật ra, tất cả những chuyện này đều chỉ vì chiếc nhẫn chết tiệt kia...

Cô muốn khóc, lại hèn mọn đến nỗi ngay cả tiếng ngẹn ngào cũng không dám phát ra. Năng lực của cô khiến cô cảm giác được tất cả đồ đạc trong phòng này đều là thiết bị giám sát. Cô giống như con chim trong lồng, chờ đến một ngày nào đó tâm trạng của chủ nhân không tốt liền bóp chết cô. Cả người cô run rẩy, không khỏi chua xót nghĩ, sớm biết như thế này, lúc ở Đài Loan cứ ngang ngạnh đòi đi làm gì?

Hoắc Vu Phi... Trong lòng cô nhớ tới một người, dường như có như vậy cô mới có thể chịu đựng được mọi chuyện. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ anh đã biết chuyện cô bị bắt cóc chưa? Thật may là cô đã nói anh ở lại Đài Loan, không chạm mặt với Hugo. Càng bị Hugo áp bức, cô càng nhớ tới anh. Thức ăn khó ăn muốn chết, cô rất nhớ đồ ăn anh nấu, càng nhớ đôi mắt màu xám tro nhìn mình đầy ấm áp....

Cô rất nhớ anh...

Đường Tương Mạt quấn mình thành kén, núp ở trong chăn, khẽ hít mũi. Không sao, cô sẽ làm được. Tạm thời chỉ cần ứng phó tốt là được, không phải sao? Cô có thể bảo vệ tốt cho mình, giống như 31 năm qua vậy....

Vu Phi, đừng quá lo lắng cho tôi....

Ba ngày sau, Hugo nói cho cô biết, anh ta muốn cô về Miami lấy chiếc nhẫn kia.

Đường Tương Mạt cảm thấy thật may mắn lúc trước cô thường có thói quen gửi đồ trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, nhưng cô không dám để lộ sự kích động của mình, ngược lại bày ra vẻ mặt không muốn, "Nhất định phải đi sao? Thật khó khăn lắm chúng ta mới được gặp lại nhau, không thể ở bên cạnh nhau thêm mấy ngày sao?"

"Molly nhỏ bé." Hugo cười khêu gợi, véo mũi cô, "Anh mong em hiểu được chiếc nhẫn kia quan trọng với anh như thế nào. Trước kia anh tặng nó cho em làm vật đính ước, nhưng giờ anh sẽ tặng cho em thứ giá trị hơn nữa.... Nhẫn kim cương năm carat được không? Nó lấp lánh đến mức khiến em không mở mắt nổi đâu."

Đường Tương Mạt mỉm cười, trong lòng lại đang thầm kêu. Kim cương năm carat có thể làm gì được chứ? Có lẽ cô có thể dùng nó để đập nát mắt gã đàn ông này, cô quả thật rất muốn làm như vậy....

"Được rồi, khi nào chúng ta đi?"

"Không, không phải chúng ta." Anh ra hiệu, "Phí Đức Nam sẽ đi cùng em, anh còn bố trí thêm hai vệ sĩ nữa, em không phải lo lắng chuyện an toàn. Em sẽ đi bằng máy bay riêng của nhà Jennifer Lopez, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường. Ở đó có cần thêm gì thì cứ nói với quản gia, đừng khách sáo."

"Hả...." Đường Tương Mạt nhìn hai gã đàn ông to con giống như ôn thần không khỏi sợ run lên, "Nhất định phải mang bọn họ đi cùng sao? Ý em là, Phí Đức Nam rất giỏi, trước đây hai người chúng ta từng đọ súng một lần rồi, đúng không?"

"Đúng, thưa cô Đường." Phí Đức Nam khoảng tầm năm mươi tuổi, xuất thân là bộ đội đặc chủng, dáng người điển hình của dân Châu Mỹ La-tinh, nước da đen, ngũ quan tập trung, đáng tiếc một vết sẹo dữ tợn ngang mũi khiến mặt mũi anh ta có chút biến dạng.

Hugo nhíu mày, bởi vì yêu cầu của cô mà đôi mắt vàng trở nên lạnh lùng, "Molly, anh không yên tâm."

Dĩ nhiên, anh sợ tôi chạy mất, đúng không?

Đường Tương Mạt không ngây thơ đến mức chỉ mấy chiêu kia của mình đã nắm được người đàn ông này, chỉ là bây giờ cô còn giá trị lợi dụng nên không ai vạch trần thôi, "Nếu anh cứ nhất quyết như vậy thì được thôi. Em chỉ nghĩ là mình Phí Đức Nam đã đủ rồi, không phải anh tin tưởng nhất chỉ có mình anh ta thôi sao?"

Ánh mắt Hugo lóe lên, trầm tư.

Lát sau, anh ta mở miệng, "Phí Đức Nam, anh có thể làm được không?"

"Tôi lấy thánh mẫu và danh dự gia tộc ra để thề." Phí Đức Nam cung kính khom người.

Hugo cười, "Được, vậy thì giao cho anh."

Đường Tương Mạt không dám để lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Vậy là cô thành công rồi?

Cô không thể tin được sáng sớm hôm sau, lúc cô lên xe, trong xe đúng là chỉ có mình Phí Đức Nam cầm lái. Hugo quả thật tuân thủ lời hứa, không cho người nào khác đi theo.

Lái xe trên đường, điểm đến của bọn họ là phi trường riêng của gia tộc Jennifer Lopez. Không quen địa hình nơi này, Đường Tương Mạt không hề có ý định chạy trốn vào lúc này, gắng thuyết phục chỉ cho mình Phí Đức Nam đi cùng là vì cô cảm nhận được có chuyện gì đó.

"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau đúng không? Anh vẫn trung thành, tận tâm đi theo Hugo như vậy...."

Phí Đức Nam không trả lời. Trong trí nhớ của cô, anh ta không phải là một người nhiều lời. Đi đến một con đường quanh co khúc khuỷu, thói quen sống phân tán của người Châu Mỹ La-tinh liền thể hiện rõ. Xung quanh rừng cây rậm rạp, bầu trời tháng mười một rất quang đãng. Đường Tương Mạt nhận thấy phong cảnh càng lúc càng xa đường chính, sự lãnh lẽo xâm nhập vào từng thớ thịt trên người cô. Đến rồi.

Xe dừng lại bên rìa một cánh rừng, cô nuốt nước miếng, cố gắng bỏ qua cảm giác ờn ợn buồn nôn khi cái lạnh càng lúc càng thấm sâu vào da thịt. Phí Đức Nam dừng xe, cởi dây an toàn ra, thân thể to lớn chen chúc trên hai chiếc ghế phía trước, vẻ mặt không biết nên nói là đang cười hay âm trầm, “Cô Đường, cô rất thông minh, nhưng cô có biết thông minh quá sẽ bị người ta hại chết không?"

"Có, người Trung Quốc có một câu nói: ‘thông minh sẽ bị thông minh hại’, tình huống lúc này chính là như thế." Cô co cả người lại, nhưng ở trong chiếc xe không gian nhỏ hẹp này, rõ ràng không có hiệu quả.

Phí Đức Nam hừ mũi bật cười, chen người xuống hàng ghế phía sau. Lúc này Đường Tương Mạt mới nhìn thấy tay anh ta đang cầm một khẩu súng bán tự động, khí lạnh từ trên người anh ta tỏa ra bao trùm lấy cô, khiến trán cô rỉ mồ hôi lạnh. Người đàn ông này.... muốn giết cô thật! "Anh... Anh không muốn lấy chiếc nhẫn sao?"

"Chiếc nhẫn?" Dường như lúc này Phí Đức Nam mới nhớ đến sự tồn tại của vật này, khuôn mặt vặn vẹo, anh ta tiến tới gần cô, lạnh lùng nói: "Cô Đường, tôi không giống như Hugo, tôi đã biết cô hai năm, tôi chắc chắn cô tuyệt đối không cất trang sức trong tủ bảo hiểm.... Dĩ nhiên, cho dù cô thực sự có cất ở đó cũng không sao cả."

Dứt lời, anh ta đặt lòng súng lên chính giữa trán cô. Tay chân Đường Tương Mạt phát run, mồ hôi hột nhỏ xuống, "Anh... anh đã dùng thánh mẫu và danh dự gia tộc để thề sẽ không giết tôi...."

"À." Phí Đức Nam lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, "Thật ra thì tôi thờ thánh Allah, còn nữa, tôi là con nuôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.