Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 22




Đỗ Long quay đầu lại, thấy hai mắt Bạch Nhạc Tiên đã híp lại, cơ thể đã buông lỏng xuống. Đỗ Long buồn bã nâng hai chân cô lên, đang muốn chỉ huy tiếp tục xông cửa trước thì Bạch Nhạc Tiên đột nhiên mở to mắt, hai tay ấn lên trước ngực hắn, giọng hổn hển nói:

- Đừng… em không xong rồi…

Xem ra Bạch Nhạc Tiên quả thật không xong rồi, Đỗ Long bất đắc dĩ đành rút lui, nhưng tiểu hòa thượng của Đỗ Long vẫn hiên ngang đi tìm mục tiêu…

Đôi mắt quyến rũ của Bạch Nhạc Tiên liếc nhìn hắn, nói:

- Thiệt thòi cho anh rồi…

Nói xong, cơ thể Bạch Nhạc Tiên trượt xuống, ngay sau đó vị tiểu hòa thượng của Đỗ Long đã được một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy…

Trời đã sáng, bọn Đỗ Long đã sớm rời khỏi chỗ đó. Hai người bảo vệ trực ban đêm qua đợi khi trời sáng mới dám tới bên cạnh cây bao tháp, trong đó có một người vẫn còn lưu lại một vết đỏ trên trán.

Cửa sổ phòng học đóng kín, không nhìn ra được bất cứ dấu vết cạy cửa nào. Trong phòng học cũng sạch sẽ lạ thường, không hề có chút dấu hiệu của trận “ đại chiến”. Người bảo vệ bị đánh một dấu đỏ trên trán cẩn thận nhìn một lượt trong phòng học, y run rẩy nói:

- Lão Lý, anh nói… chúng ta… nên… hay không nên… báo cáo sự việc này?

Người bảo vệ được gọi là lão Lý đảo mắt, đột nhiên quay người về phía cây bao tháp cúi thấp người chào nói:

- A di đà Phật… anh không sợ bị người ta gọi là kẻ điên thì nói ra, dù thế nào tôi cũng sẽ không nói…

Tuy hai bảo vệ quyết định không báo cáo sự việc với nhà trường, nhưng tin tức Phật tổ cây bao tháp hiển linh vẫn lan truyền ra ngoài, vì vậy càng có nhiều nam nữ thanh niên ùn ùn kéo đến cây bao tháp cúng bái, coi cây bao tháp là thánh địa tình yêu…

Mấy tiếng trước khi trời sáng…

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên trở lại khách sạn, hai gã nhân viên phục vụ đang ngủ gà ngủ gật thấy bọn họ trở về lập tức lấy lại tinh thần nói rõ có một kẻ điên đã tới khách sạn, đá hỏng cửa phòng bọn họ, khách sạn có thể đổi một phòng hai người miễn phí cho bọn họ và vân vân…

Đỗ Long không nói gì, Bạch Nhạc Tiên cũng chỉ coi đó là chuyện ngoài ý muốn. Đỗ Long vẫn muốn một phòng đơn, hai người tắm rửa. Đợi sau khi Bạch Nhạc Tiên ngủ, Đỗ Long mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng. Trong khi hắn đang đứng đợi thang máy lên, cửa thang máy mở ra thì một nhân viên phục vụ dẫn theo ba gã cảnh sát xuất hiện trước mặt hắn.

Người nhân viên phục vụ sửng sốt nhìn Đỗ Long, ba gã cảnh sát kia lại không quen biết Đỗ Long, đi thẳng ra khỏi thang máy. Đỗ Long liếc mắt nhìn bọn họ rồi đi vào trong thang máy. Người nhân viên phục vụ kia ngây người chừng mấy giây rồi mới kêu lên với ba gã cảnh sát kia:

- Cảnh sát! Cảnh sát!

Gã cảnh sát khó chịu quay đầu lại nói:

- Lại sao nữa?

Cửa thang máy đóng lại đing một tiếng, người nhân viên phục vụ kia mới nuốt nước bọt lắp bắp nói:

- Là hắn… người vừa mới đi xuống dưới lầu…

- Cái gì? Tại sao cậu không nói sớm!

Tên cảnh sát kia tức giận nói:

- Tên kia không ở trong phòng chơi mà chuồn ra ngoài làm quái gì chứ?

Nhân viên phục vụ lắp bắp nói:

- Có lẽ… có lẽ là đi tìm mua bcs….

- Mẹ!

Tên cảnh sát nói:

- Cậu đi xuống xem xem, mẹ nó chứ, sao phải phiền phức thế !

Người nhân viên phục vụ đi xuống dưới lầu, chỉ thấy người bạn đồng nghiệp của mình đứng ngây người nhìn ra ngoài, anh ta vội hỏi:

- Người đâu?

Người nhân viên còn lại nói:

- Vừa mới đi ra…t ôi hỏi hắn đi làm gì, hắn nói… đi bới móc…

- Bới móc?

Người nhân viên phục vụ kia cũng ngẩn cả người. Khi bọn họ lao nhanh khỏi khách sạn đã thấy Đỗ Long đến bên cạnh một chiếc Mercedes Benz đỗ cả một đêm ở gần khách sạn. Đỗ Long gõ cửa xe, Viên Khang không ngờ Đỗ Long đi tìm tới, y lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa xe xuống, làm bộ buồn ngủ hỏi:

- Làm gì vậy?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Làm gì? Mày đúng là muốn bám riết tao không tha, theo dõi tao cả một đêm? Đưa điện thoại của mày ra đây, tao muốn nói chuyện với chủ nhân của mày.

Viên Khang có chút hoảng sợ nhưng lại cố trấn tĩnh nói:

- Tôi không biết anh đang nói chuyện gì, tôi ở đây chợp mắt một chút thì liên quan đến anh sao?

Đỗ Long lạnh nhạt cười nói:

- Đừng giả bộ ngu ngốc nữa, người lái Mercedes Benz không có việc gì làm sẽ ngủ gật trong ô tô sao? Mày có đưa hay không? Nếu không đưa tao sẽ không khách sáo đâu!

Viên Khang nhìn thấy hai nhân viên phục vụ đang ngây người đứng xem náo nhiệt trước cửa khách sạn, y vội quát to một tiếng:

- Cứu mạng! Có cướp! Mau gọi cảnh sát!

Được sự nhắc nhở của Viên Khang, một nhân viên phục vụ vội vàng quay đầu đi tìm cảnh sát. Những tên cảnh sát kia đã bị Viên Khang mua chuộc, đêm nay chính là muốn chỉnh Đỗ Long. Nếu như đã bắt gian không thành, Viên Khang đã giác ngộ, vì thế y liều mạng đánh mấy quyền, cũng cần phải bắt Đỗ Long đem về cục công an xử lý.

Nếu như Viên Khang biết thân phận của Đỗ Long thì có lẽ y không có ý nghĩ ngây thơ như vậy, đáng tiếc là Chu Chí Viễn căn bản không có chút tâm tình muốn giảng giải kỹ lưỡng thân phận của Đỗ Long cho y nghe, vì Viên Khang chẳng qua cũng chỉ là một tài xế lái xe mà thôi…

Đỗ Long không ngăn cản Viên Khang lớn tiếng cảnh báo, hắn chỉ đợi cho Viên Khang sau khi hô xong mới cười lạnh nói khẽ với Viên Khang:

- Báo cảnh sát sao? Ông mày đây cũng là cảnh sát nè!

Viên Khang sửng sốt, trong khi trong lòng kêu không ổn thì Đỗ Long kéo mở cửa xe, tóm lấy cổ áo Viên Khang, kéo y ra ngoài, đè lên thân xe rồi cười lạnh nói:

- Tao biết mày là do ai phái tới, vốn dĩ tao cũng không muốn để ý tới tụi mày, nhưng đáng tiếc tụi mày không biết chừng mực mà rút lui, thật khiến tao quá thất vọng…

Lúc này Viên Khang cũng không đếm xủa gì hết, y hét lớn:

- Anh muốn làm gì? Cứu mạng! Cảnh sát! Đánh người rồi!

Giữa đêm giữa hôm, âm thanh kêu cứu truyền đi rất xa. Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, đấm một quyền rất mạnh và chính xác vào bụng Viên Khang. Ruột non ruột già của Viên Khang trong nháy mắt như bị cuộn vào nhau, sau đó hai tay y ôm chặt lấy bụng, cong lưng nôn thốc nôn tháo, mùi rượu nồng nặc thoáng chốc lại bay ra.

Nhận được tin tức, cảnh sát nhanh chóng chạy tới, thấy tình hình trước mắt bọn họ liền quát lớn:

- Anh đang làm gì vậy? Dừng tay! Không được đánh người!

Đỗ long lạnh nhạt cười nói:

- Ai đánh người? Các anh nhìn thấy sao?

- Chúng tôi đã nhìn thấy!

Tên cảnh sát chạy lại thở hổn hển nói:

- Anh! Lại dám đánh người trước mặt chúng tôi, thật to gan! Mau theo chúng tôi về đồn công an!

Hai gã cảnh sát còn lại lấy còng tay còng Đỗ Long lại, Đỗ Long nói:

- Khoan đã, tôi nghi ngờ các anh là cảnh sát giả mạo. Đem thẻ công tác của các anh cho tôi xem chút!

Ba tên cảnh sát kia rất tức giận, tên cầm đầu quát nói:

- Thật ngớ ngẩn, từ trước tới giờ toàn là chúng tôi kiểm tra thân phận của người khác, đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện như vậy với chúng ta, tên khỉ này! Xông lên cho tôi, giáo huấn tên nhãi này một trận !

Hai cảnh sát xắn ống tay áo xông lên đánh người, Đỗ Long đột nhiên quát:

- Các người dám đánh cảnh sát! Không muốn sống nữa à!

- Đánh cảnh sát?

Ba gã cảnh sát kia sửng sốt, sau đó cười ha hả, tên cầm đầu cười hô hố nói:

- Đánh cảnh sát sao? Tên tiểu tử nhà người còn dám đánh cảnh sát? Ha ha…

Dưới sự chiếu rọi của đèn pin, thấy trong tay Đỗ Long đã giơ ra tấm thẻ công tác, hắn nói:

- Tôi mới là cảnh sát! Các người còn muốn đánh cảnh sát sao?

Ba tên cảnh sát thật sự ngây cả người, dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ làm náo loạn cả một đêm, không ngờ mục tiêu lại cũng là cảnh sát, đây chẳng phải là nước lớn vượt miếu Long Vương sao?

Ba tên cảnh sát nhất thời không biết làm sao, Viên Khang lại bò dậy, y lớn tiếng nói:

- Cảnh sát thì có thể đánh người sao? Anh ta là người vùng ngoài tới, mau bắt anh ta về giáo huấn một trận rồi nói! Các anh yên tâm, tôi có người đứng sau, xử hắn chết cũng không vấn đề gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.