Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 20




- Thật không?

Đỗ Long cười lạnh với Viên Khanh nói:

- Có chỗ chống lưng thì có thể hại chết người à? Đúng là khẩu khí lớn thật. Các anh là người của đồn công an nào vậy? Tối qua tôi vẫn luôn cùng uống rượu với Cục trưởng Đổng, lúc ngồi còn có mấy vị Cục trưởng phân khu và đại đội trưởng các đại đội. Tối qua thành phố Lỗ Tây giằng co cả đêm, chính là để giúp tôi điều tra vụ án. Nếu các người cảm thấy tôi dễ ức hiếp, thì bây giờ dẫn tôi về đi.

Chuyện tối qua ở cục Công an thành phố Lỗ Tây có thể là không ai biết. Sau khi ba vị cảnh sát nghe xong trong lòng thầm run rẩy, sảnh sát dẫn đầu dè dặt nói:

- Cậu… có phải họ Đỗ không?

Đỗ Long nói:

- Thẻ công tác ở đây, các anh tự xem đi.

Sau khi vị cảnh sát đó thấy cái tên trên thẻ công tác của Đỗ Long thần thái nhất thời thay đổi, y ha ha cười nói:

- Cảnh sát Đỗ, thật là nước lớn trôi miếu Long Vương. Hiểu lầm, hiểu lầm…

Đỗ Long liền chỉ Viên Khang, nói:

- Hiểu lầm? Người này theo dõi tôi cả đêm, tôi nghi ngờ cậu ta có ý đồ bất lợi với bạn gái tôi. Bạn gái tôi là con gái của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, các anh tự mà lo liệu!

Ba vị cảnh sát vừa nghe thấy lời nói này nhất thời đằng đằng sát khí nhìn Viên Khang. Viên Khang thầm kêu không ổn, y vội vàng nói:

- Các anh đừng nghe anh ta nói bậy, Chu tổng chúng ta mới là chồng chưa cưới của Bạch tiểu thư.

Vị cảnh sát cầm đầu lạnh lùng quát:

- Đừng lôi thôi nữa, còng lại dẫn về thẩm vấn rồi hãy nói! Cảnh sát Đỗ, tối qua thật là xin lỗi, nếu chúng tôi biết thật sự là cậu, sớm bắt tên khốn này về rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Bây giờ bắt về cũng không muộn, nhanh dẫn cậu ta đi đi. Nhìn thấy cậu ta tôi cảm thấy kinh tởm.

Ba vị cảnh sát vội vàng áp giải Viên Khang đi. Đỗ Long nhìn thấy Viên Khang bị áp giải lên xe cảnh sát, lúc này mới tiện tay vẫy vẫy, một chùm chìa khóa bị hắn ném vào trong ống cống bên đường, sau đó xoay người bỏ đi. Lúc đi qua chiếc Mercedes Benz, Đỗ Long nổi hứng đùa nghịch, đi một vòng quanh chiếc Mercedes Benz. Chỉ nghe tiếng ma sát chói tai vang lên, Đỗ long đã dùng đồng xu trong túi quần vẽ một vòng tròn lên chiếc xe.

Tạm thời không ép chết mày, cũng phải chơi mày một chút.

Đỗ Long vỗ tay đắc ý bỏ đi. Hắn không trở lại khách sạn, tránh quấy rầy Bạch Nhạc Tiên nghỉ ngơi, hắn về thẳng nhà khách cục Công an, tắm rửa, sau đó nằm trên sofa chợp mắt. Chu Chí Viễn… đây là người Đỗ Long ghét nhất từ trước đến giờ sau Triệu Ngọc Hoa, nhất định phải nghĩ cách, thật ác độc ép chết y!

Lại một buổi sáng tinh mơ, vốn Đỗ Long phải trở về thành phố Thụy Bảo rồi, nhưng hắn lại không có định mua vé xe đi. Hắn lại đến quảng trường Thời Đại, ăn sáng gần đó, sau đó mới thản nhiên móc điện thoại ra, mở máy…

Sau khi mở máy di động không tới hai phút thình lình nhận được mấy tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ. Ngoại trừ Thẩm Băng Thanh gọi một cuộc ra, cuộc nhỡ còn lại đều là Vương Chính Liên và Đỗ Khang gọi. Đỗ Long cũng không có gọi lại, hắn tùy tiện mua tờ báo sáng Đức Hồng, ngồi lên ghế đá bên đường xem. Bên cạnh qua lại đều là người vội vàng đi làm, so với hắn, Đỗ Long thật sự là quá nhàn rỗi.

Đỗ Long lật tờ báo sáng, vừa tìm được một mẩu tin nhỏ ở trong một góc, đăng tin Bệnh viện Trung Y thành phố Lỗ Tây có lưu học sinh ngoại quốc vì uống thuốc độc mà cởi trần chạy ngông.

Tin tức giống vậy sớm được người ta đăng lên mạng rồi, hơn nữa chi tiết hơn, văn hay ảnh đẹp hơn, thoạt nhìn rất đã nghiền. Đỗ Long khinh miệt cười, trực tiếp ném tờ báo vào trong thùng rác.

Đỗ Long vừa định bỏ đi, đột nhiên có người gọi:

- Đỗ Long.

Đỗ Long ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đường Lệ Phượng đang đi về phía hắn, Đỗ Long tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều, hắn cười nói:

- Bí thư Đường, dậy sớm thế?

Tối qua Đường Lệ Phượng được Đỗ Long xoa bóp toàn thân rất sáng khoái, ốm đau không còn nữa, cho nên hôm nay xem ra có tinh thần hẳn lên, cô cười với Đỗ Long:

- Không phải cậu bảo tôi vận động nhiều sao? Đúng lúc dưới lầu có thiết bị vận động, tôi dậy để hoạt động một chút, cậu ăn sáng chưa? Tôi mời cậu.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi đã ăn rồi, Cí thư Đường chị cứ tự nhiên. Đúng rồi, Bí thư Đường, tôi có chút chuyện muốn hỏi chị…

Đường Lệ Phượng nói:

- Vậy cậu cùng ngồi nói chuyện với tôi.

Đường Lệ Phượng gọi bát sữa đậu nành, hai cái bánh, ăn nhân lúc còn nóng. Mỹ nữ bất luận làm gì cũng đều tâm thưởng duyệt mục, Đỗ Long đánh vào hành động duyên dáng của Đường Lệ Phượng, nói:

- Bí thư Đường, Chu Chí Viễn của tập đoàn Tinh Hải, chị biết chứ?

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Biết, một lãnh đạo mới của tập đoàn Tinh Hải. Cậu ta định đầu tư mấy trăm triệu vào Đức Hồng. Lần trước ở hội chợ thu hút đầu tư thành phố Ngọc Minh, các người không phải gặp qua rồi sao?

Đỗ Long nói:

- Tôi biết, chị Đường, tôi muốn hỏi là… chị cảm thấy người này thế nào.

Mặt của Đường Lệ Phượng hơi đỏ lên. Trước đây người hỏi cô như vậy phần lớn đều là trưởng bối, làm mai cho cô, nghe nhiều đều có phản ứng thành bản năng. Hôm nay Đỗ Long hỏi câu này, cô liền cho rằng Đỗ Long đang thăm dò ý mình.

Cũng không biết làm sao, Đường Lệ Phượng trong lòng có chút không thoải mái, cô nói:

- Chu Chí Viễn này à… rất biết nói chuyện, làm việc cũng có tầm nhìn, làm ăn cậu ta là một người có bản lĩnh, nhưng cậu ta lại có lòng dạ hẹp hòi, hà khắc thiếu tình cảm, làm bạn thì thì không tốt lắm.

Sau khi Đường Lệ Phượng nói xong còn cho rằng Đỗ Long sẽ rất thất vọng, không ngờ hắn lại đột nhiên vui vẻ nói:

- Đúng là chí lớn gặp nhau, tôi cũng không có chút hảo cảm đối với người này. Người này tự cho trong nhà có chút tiền dơ bẩn, mình hình dáng như chó lại tự cho là phong lưu. Loại người này đáng ghét nhất, cho dù y có tiền nữa, nhìn thấy vẫn tránh xa một chút.

Đường Lệ Phượng thấy bộ dạng khó chịu của hắn, cười nói:

- Sao vậy, cậu ta chọc giận cậu à?

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Đừng nhắc nữa… Tên khốn đó sớm muộn tôi cũng phải thu dọn nó… Bí thư Đường, khi nào chị về thành phố Thụy Bảo? Tôi khoảng chiều thì quay về.

Đường Lệ Phượng mở trừng đôi mắt, nói:

- Còn phải ở đây hai ba ngày nữa. Sao vậy, muốn dùng xe cảnh sát mở đường cho tôi à?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi muốn đi nhờ xe … xe của tôi đã áp giải nghi phạm bắt cóc chị Lý về rồi.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Ah? Vậy tôi vẫn có thể giúp cậu, Lý Thụy Trân cũng dự định hôm nay quay về, nhưng có thể phải muộn một chút. Hay là cậu có thể đi nhờ xe của cô ấy.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Vậy được, chị giúp tôi nói một tiếng với chị ấy, xem tiện không.

Đường Lệ Phương ăn sáng xong thì trở lại khách sạn. Lúc 8:30 hội thu hút đầu tư khai mạc, Đỗ Long ở bên trong tùy tiện dạo hai vòng, sau đó nhìn thấy Chu Chí Viễn, ánh mắt Đỗ Long hơi nhíu lại, nghênh mặt đi về phía Chu Chí Viễn.

Chu Chí Viễn cũng nhìn thấy Đỗ Long, y nhướn mày, cũng không chút khách khí đi về phía Đỗ Long.

Chu Chí Viễn cười nói:

- Hôm nay cảnh sát Đỗ tinh thần xem ra không bằng hôm qua. Chẳng lẽ là không được nghỉ ngơi tốt?

Đỗ Long cười nói:

- Không phải không nghỉ ngơi tốt, mà là hoàn toàn không nghỉ ngơi, tối qua ở cùng với bạn gái, vất cả suốt cả đêm a…

Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Đỗ Long, Chu Chí Viễn trong lòng buồn bực lên. Tối qua y thật sự là mất vợ lại gãy binh, Viên Khang ngu ngốc càng ngu hơn. Đáng ghét nhất là Đỗ Long chẳng những vẽ vòng tròn lớn lên chiếc Mercedes Benz, lại còn vứt chiếc chìa khóa xe xuống cống. Chút tiền phun sơn lại không đáng là gì, trước khi làm được chìa khóa dự phòng, thì chiếc Mercedes Benz xem như tạm gác bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.