Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 16




Thời gian gần đây chủ tử của các cô luôn luôn nghiêm khắc nhưng bởi vì một câu 'Phu nhân nói' mà thỏa mãn ăn bữa sáng, một câu oán hận cũng không có, hơn nữa nhìn sắc mặt của hắn cực kỳ vui vẻ. Tất cả mọi người một lần nữa ở trong lòng đánh giá phu nhân, cho ra kết luận đắc tội với ai cũng có thể, ngàn vạn lần không thể đắc tội với phu nhân, không những không thể đắc tội với cô, còn nhất định phải phục vụ cô cho tốt.

Sở Chiến ăn xong bữa sáng, nghĩ đến sau này cô gái nhỏ sẽ ở nơi này, anh rất quan tâm kiểm tra trong nhà từ trên xuống dưới một lần, có tai họa ngầm gì kịp thời bỏ đi, anh rõ ràng nhận thấy cô gái nhỏ không giống như những người hắc đạo của bọn họ, da thịt thô ráp, chẳng những thân thủ tốt, ý thức đề phòng cũng đặc biệt tốt, nhưng cô thật mềm mại tựa như chỉ cần bóp một cái liền vỡ, dĩ nhiên xây dựng cho cô một hoàn cảnh an toàn, cả biệt thự xa hoa lớn như thế xuất hiện một loại cảnh tượng, chủ nhân anh tuấn lạnh như băng chỉ huy mấy trăm người giúp việc trong biệt thự từ trên xuống dưới làm này làm kia, tiến hành đổi mới.

Từ sáng đến tối, một đám người giúp việc hết sức tận trách, cả biệt thự rực rỡ hẳn lên, tất cả xa hoa ấm áp, tự tay Sở Chiến chỉ huy các cô làm việc, người giúp việc lần nữa xác định phu nhân tuyệt đối là người trong lòng của chủ tử, nếu không chủ tử luôn luôn lười biếng, lạnh như băng không thể nào đột nhiên thay đổi lớn như vậy.

Màn đêm buông xuống, các nơi trong biệt thự xa hoa ấm áp đã sớm mở đèn thủy tinh, chiếu rọi tất cả phòng ốc đến chói mắt, hoạt cả ngày Sở Chiến lười biếng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cửa phòng khách, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi đi, anh lòng như lửa đốt muốn biết cô gái nhỏ của anh hiện tại đang ở đâu.

Ngay vào lúc này, cửa phòng khách truyền đến tiếng vang, sốt ruột quá ... Sở Chiến nghe được âm thanh giầy đạp ở trên sàn nhà, không chăm chú phân biệt âm thanh của giầy gì phát ra, mặt anh dịu dàng nhìn về phía cửa, ý đồ để cho người trong lòng anh vừa đi vào cửa sẽ nhìn thấy anh đầu tiên.

Khi nhìn thấy ba bạn tốt kiêm thuộc hạ quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa đủ loại tâm tình đi vào, tròng mắt ngăm đen của Sở Chiến trong nháy mắt thoáng qua thất vọng, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp nhìn thấy, sau đó quay đầu nhìn về nơi khác.

Lãnh Thanh Thiên đầu cua đứng ở cửa để ý thấy Sở Chiến không thèm nhìn bọn họ, lập tức khoa trương nói: "Oa, lão đại, anh không cần đuổi chúng em như vậy? Nhìn thấy chúng em tiến vào còn không nhìn đến, thật đau lòng nha." .

Ngũ quan tuấn dật với da thịt màu mật ong, vóc người to lớn bao gồm ở thẳng quân trang hạ, toàn thân tản mát ra một cỗ khí ngay thẳng, tròng mắt đen nhánh in đầy ý hài hước, đâu có thái độ nghiêm túc của một quân nhân nên có.

"Cậu cũng không phải là mỹ nữ, đợi muốn thấy cậu làm gì thế? Người ngây thơ đi sang bên cạnh." Mặc áo sơ mi trắng, thầy thuốc Liễu Kiều Minh da trắng nõn khác thường mắng xéo, đẩy người bên cạnh thích xem trò vui một cái nói.

"Uy, lão thầy thuốc, cậu nói người nào ngây thơ? Tớ thấy cậu ghen tỵ lão Đại với tớ thân thiết như vậy, ghen tỵ đi ghen tỵ không phải là tội, hừ!" Lãnh Thanh Thiên lên tiếng nói, dáng vẻ cậu không làm khó được tớ, để Liễu Kiều Minh hận đến nghiến răng.

"Người nào lên tiếng thì tớ nói chính là người đó, còn có van cậu đừng nói lão đại với cậu có chuyện gian dối gì, lời này nếu để bị chị dâu nghe được, hiểu lầm lão đại chúng ta vậy thì thảm." .

Nghe thế, vốn người đàn ông đang lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon lập tức quăng một ánh mắt sắc bén tới Lãnh Thanh Thiên, gắt gao trợn mắt nhìn hắn một cái, làm trong lòng một đám người bị người đàn ông Diêm La dọa cho sợ đến nổi da gà, có chút buồn bả trợn mắt nhìn người đầu sỏ gây nên tội bên cạnh khiến cho lão đại của họ giận giữ một cái, bất mãn tranh luận cùng hắn, nói là tranh luận, trên thực tế là gây gổ.

Đầu trọc kiêu ngạo, ngũ quan thâm thúy A Long trực tiếp đi tới như chỗ không người, tiêu sái đến ghế sa lon bằng da thật ngồi xuống, hai cái chân rất tự nhiên đặt trên khay trà cao cấp bằng thủy tinh đặc chế.

A Long chân mới vừa để xuống, đang chuẩn bị giống như người không xương lười biếng hưởng thụ cảm giác thư thái của ghế sa lon cao cấp bằng da thật, thì tròng mắt sắc bén của Sở Chiến đang ngồi bên cạnh quét qua cặp kia chân của hắn, như muốn chém hai chân của hắn, chọc cho trong lòng hắn khó chịu, chưa kịp phản ứng, lời của lão đại hắn không có một chút tình cảm lạnh như băng đã vang lên ở bên tai: "Lấy chân chó của cậu ra!" .

A Long vô tội để lại hai chân thon dài của mình ở trên khay trà xuống, mở to mắt nhìn lão đại tôn quý không ai bì nổi của bọn họ cầm khăn giấy lên cẩn thận lau chùi chỗ hai chân của hắn mới vừa đặt, bộ dáng cùng hình tượng của anh thế nào cảm thấy không phải là thực.

"Ạch, lão đại, không đến mức đó chứ?" A Long kinh ngạc lên tiếng hỏi, hai người đàn ông vốn đang cửa gây gổ nghe thấy cũng nhìn sang, nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Sở Chiến, bị dọa cho sợ đến quên cả cãi lộn, ngây ngốc nhìn Sở Chiến.

Sở Chiến hung tợn trợn mắt nhìn A Long một cái, tiếp tục công việc lau chùi của mình, làm cho A Long chỉ có thể vô tội sờ sờ cái mũi của mình.

"Sau này nếu còn muốn tới nơi này chú ý sạch sẽ, và cách nói năng của mình, chị dâu các cậu không thích nhất người lôi thôi, thô lỗ, đừng trách tôi không có cảnh cáo các cậu." Sở Chiến lạnh buốt nói, giọng nói lạnh như băng cùng động tác dịu dàng lau khay trà hiện tại của anh hoàn toàn bất đồng.

Nghe vậy, mấy người đàn ông rối rít chắc lưỡi, thì ra bởi vì chị dâu, xem ra lão đại bọn họ là điển hình có vợ quên anh em, bọn họ đối với chị dâu chưa từng gặp mặt càng ngày càng hiếu kỳ, đến tột cùng người như thế nào có thể đem đại ca lạnh như băng của bọn họ tan thành nước, mặc dù ở trên ti vi đã thấy chị dâu, dáng dấp rất xuất sắc, nhưng so xuất sắc thì có khối người phụ nữ khác hơn, có thể ở trong lòng lão đại thì nhất định có chỗ xuất sắc.

A Long đối với phụ nữ luôn luôn khinh thường, bởi vì đại đa số phụ nữ vây quanh hắn đều ham hư vinh, làm ra vẻ, khiến cho hắn có ác cảm với phụ nữ, mà đối với chị dâu trong miệng lão Đại hắn càng thêm không có thiện cảm, ở trong lòng của hắn, lão Đại là nhân vật thần kỳ, trên thế giới này căn bản cũng không có phụ nữ xứng với anh ấy, đối với chị dâu đột nhiên xuất hiện, A Long mặc dù chưa thấy, nhưng lão Đại để ý, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ở trong lòng coi thường.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, Sở Chiến lau bàn trà xong, thì lại ngồi với trạng thái lười biếng, chẳng qua ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài đại sảnh, lỗ tai của anh thỉnh thoảng động một cái, rất rõ ràng thăm dò âm thanh ở bên ngoài, ba người đàn ông anh tuấn đang ngồi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không hiểu lão đại bọn họ đang nhìn cái gì.

Lãnh Thanh Thiên luôn luôn là người thẳng thắn, phát huy tinh thần không hiểu liền hỏi, hắn nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Lão Đại, còn có ai tới nữa sao?"

Sở Chiến không có lên tiếng, lẳng lặng nhìn về phía cửa, lúc mọi người ở đây mê muội không thôi, thì âm thanh lộc cộc của giày cao gót giẫm trên mặt đất chậm rãi từ bên ngoài truyền đến, vẻ mặt người đàn ông vốn lạnh như băng trong nháy mắt trở nên dịu dàng, đứng lên bước nhanh đi ra ngoài cửa.

Còn lại ba người đàn ông chỉ có thể anh trừng tôi tôi trừng anh, bọn họ đoán không ra người nào tới đây, nhưng từ thay đổi trên vẻ mặt của lão đại có thể nhìn ra người này rất quan trọng, hơn nữa còn là phụ nữ, chẳng lẽ lão đại của bọn họ đã nghĩ thông suốt, rốt cục khai trai, mọi người đều thầm nghĩ.

Sở Chiến mới vừa đi tới cửa đại sảnh đã nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô gái nhỏ mà anh thương nhớ, anh nhìn vừa trách cứ vừa đau lòng, đem lời nói trách cứ đến khóe miệng nhẹ nuốt trở vào, đau lòng ôm eo của cô dịu dàng hỏi: "Đói bụng không! Có mệt hay không?"

"Không sao, em đã ăn cơm tối rồi, anh còn không có ăn sao? Không phải lúc trước em gọi điện thoại bảo anh đừng chờ mà." Đường Tố Khanh cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, trong lòng nhẹ trách mắng anh không quan tâm thân thể, cũng không chú ý mình.

"Em không có ở đây anh không muốn ăn." Sở Chiến mang theo giọng nói làm nũng nói, dáng vẻ đó thấy bao nhiêu tình cảm thì có bấy nhiêu.

"Hồ đồ!" Đường Tố Khanh nhẹ trách mắng, cô mỗi ngày đều đi làm, người đàn ông này chẳng lẽ không cần ăn cơm? Cô thật rất hoài nghi không có biết trước kia anh sinh hoạt như thế nào.

Thấy cô gái nhỏ quan tâm, cho dù chửi mình, trong lòng Sở Chiến có cảm giác thật ngọt, đây chính là mùi vị hạnh phúc, người khác hâm mộ cũng không được, có cô gái nhỏ thật tốt, hai tay Sở Chiến ôm sát eo ếch nhỏ nhắn..

Ba người đàn ông vẫn ngồi ở phòng khách nghe lão đại bọn họ luôn luôn lạnh như băng đi nói chuyện với phái nữ vừa thoải mái vừa dịu dàng, ba người không thể tránh khỏi nổi da gà, lão đại bọn họ quá không bình thường, bọn họ rất hoài nghi là người khác giả mạo.

Lúc bọn họ đang suy nghĩ hết sức lung tung, có thể nói tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ hiện ra trước mắt bọn họ bây giờ, thấy lão đại bọn họ đang dịu dàng ôm một phụ nữ tuyệt mỹ, người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, khóe miệng nhỏ nhắn vểnh lên tự nhiên, làm cho người bên cạnh lúc nào cũng thấy cô đang mỉm cười, vóc người lồi lõm, mặc chiếc váy liền áo màu trắng cũng có thể nhìn ra dáng người hấp dẫn (sexy), trên người không mang bất kỳ đồ nữ trang nào.

Lòng thích cái đẹp ai cũng có, vốn định nhìn mỹ nhân lâu thêm một chút, nhưng tròng mắt lạnh buốt sắc bén của lão đại bọn họ đã bắn tới đây, thật giống như một thanh băng đao, sắc bén mà lạnh lẽo, ba người lập tức đem tròng mắt ở trên người Đường Tố Khanh dời đi, trong đầu suy nghĩ biết vì sao lão đại bọn họ buồn bực như vậy, thích khẩu vị nặng như thế, vóc người em gái trước mắt cũng không tệ.

Đường Tố Khanh thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện ba người đàn ông anh tuấn rất là ngờ vực, cô thắc mắc nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Đây là chị dâu của các cậu, tới đây nhìn một chút." Sở Chiến lạnh lùng nói với ba người đang có suy nghĩ bậy bạ, giọng nói đó cùng lúc nói chuyện với Đường Tố Khanh hoàn toàn khác nhau một trời một vực, bất quá bọn họ đã quen anh lãnh lùng, rối rít sửa sang lại quần áo đứng lên, nhiệt tình bắt đầu tự giới thiệu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.