Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi

Chương 15




Hoàng hôn trầm thấp, dừng lại trên mặt hai người.

Tần Vũ Tinh nhếch môi, hất gương mặt chứa nụ cười sáng lạn lên, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nói: “Ông Hạ, chẳng lẽ ông không hiểu mục đích tôi bỏ Từ Trường Sinh để đi chung với anh là để trả thù sao?” Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo.

Hạ Thiên ngẩn người ra, con ngươi đen như mực tối sầm lại.

Thật lâu sau, nói: “Được rồi.”

Tần Vũ Tinh không nghĩ tới anh sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Một khi đã như vậy thì em nên chụp hình chọc người ta nhiều hơn một chút.”

Hạ Thiên bước lên, đưa tay phải ra tùy ý ôm bả vai cô, nói: “Đi, uống rượu!”

Tần Vũ Tinh khẽ nhìn sang Hạ Thiên, gương mặt của anh lúc sáng lúc tối dưới ánh trăng, thoạt nhìn có chút âm trầm, nhưng lại không thiếu chút mỹ cảm nào.

Diện mạo của anh thanh nhã, dáng người cao ráo, thân hình gầy ốm, thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng thật ra thể lực lại hoàn toàn tương phản. Cô nhớ lại cảnh tượng Hạ Thiên chống đỡ đám người náo loạn bệnh viện lần trước, rõ ràng chứng tỏ anh là người lão luyện trong nghề.

Đột nhiên, cô cảm thấy có vài phần hối hận trêu chọc anh. Trời cao hoàng đế ở xa, cuộc đời này cô không quen đi vào quán bar với một người đàn ông như vậy, chẳng phải đây là thỏ con chạy thẳng vào miệng sói xám hay sao?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Hạ Thiên đã một mực lôi kéo cô đi vào, không cách nào cự tuyệt được.

Người phục vụ nhiệt tình tiến lên phía trước, thái độ cung kính nói: “Hai người?”

Hạ Thiên mang theo mũ, anh kéo sụp vành nón, nói: “Có chỗ mờ tối một chút hay không?”

Người phục vụ sửng sốt, cười nói: “Quán bar này của chúng tôi gọi là Nguyệt Sắc, không có chỗ sáng đâu.”

. . . . .

"Được, vậy thì bên trong đi. Uống bia trước?” Hạ Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn về phái Tần Vũ Tinh.

Tần Vũ Tinh có chút chần chừ, gương mặt nóng lên, nói: “Anh đã biết sở thích rượu của tôi …”

Hạ Thiên híp mắt cười, hất cằm cao lên, nói châm chọc: “Không sao, tôi đã quen rồi.”

Tần Vũ Tinh cắn khóe môi. diễɳðàɳl€qu¥ðϕn Hạ Thiên trước mặt có hơi xa lạ, nhất là dưới ánh đèn lờ mờ. Một loạt tiếng trống chói tai truyền đến bên tai, Tần Vũ Tinh giật mình tính lùi về phía sau hai bước, nhưng bởi vì quá trớn, trái lại lại ngã nhào vào lòng của Hạ Thiên.

Hạ Thiên vươn tay ra, đặt cô ngay trước mặt, nói một cách thản nhiên: “Còn chưa say mà đã ngã vào lòng rồi. Hay là lại muốn chụp hình gì rồi?”

Tần Vũ Tinh có chút không thích ứng với tính cách quái lạ đột ngột của anh, cau mày nói: “Hạ Thiên, anh không cần nói như vậy. Anh tiếp tận tôi là có mục đích không đơn thuần. Tôi cũng không tự đại cho rằng bản thân mình vô cùng quyến rũ, có thể khiến anh mới vừa nhìn thấy đã yêu. Tất cả đều là mọi người lợi dụng lẫn nhau vì có mục đích. Anh không cần phải châm chọc tôi như vậy.”

“Ha ha…” Hạ Thiên há miệng, giống như muốn nói gì đó nhưng lại đóng lại, nói: “Được, tôi sẽ giúp em được toại nguyện.” Anh cầm cổ tay cô, kéo vào chỗ ngồi bên trong, nói: “Sáu chai bia trước đã.”

Tần Vũ Tinh nhíu mày nói: “Tôi không biết uống rượu.”

Hạ Thiên híp mắt, nói: “Đại tiểu thơ Tần, là em yêu cầu đến quán bar để thể nghiệm. Đến bar không uống rượu, không lẽ uống trà sao?”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, nói: “Được rồi, bia thì bia.” Cô có chút giận dỗi, nói: “Anh làm gì tức giận như vậy? Tôi đã giận Từ Trường Sinh rồi, không phải anh thích lắm sao?”

Hạ Thiên bị cô chất vấn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nên tôi trở thành tác nhân hương liệu tình cảm lúc hai người cãi nhau à?”

“Không phải…” Tần Vũ Tinh lắc đầu. Cô cũng có chút bực mình vì lời nói của mình. Cô thừa nhận trong lòng có chút giận dữ về chuyện của Từ Trường Sinh và Bạch Nhược Đồng, cho nên đã đăng hình trên Microblogging một cách không thể giải thích được.

“Vậy đây là cái gì? Vẫn không nỡ buông tay anh ta nên tìm lại thăng bằng hay sao?” Hạ Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh, không chớp mắt nói.

Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, nói: “Tôi cũng không biết.”

“Có phải là vì không thể hủy bỏ hôn ước, cho nên vẫn đang còn tìm lý do để tha thứ Từ Trường Sinh? Sau đó tiếp tục kiểu sống em muốn giống như bây giờ, không cần thiết phải gánh vác bất kỳ thay đổi nào đã mang đến những mạo hiểm trong cuộc sống?” Hạ Thiên nói một tràng, càng nói càng nhanh.

Tần Vũ Tinh hoàn toàn sửng sốt, không hiểu sao lại muốn cười, nhìn về phía Hạ Thiên, nói: “Đột nhiên tôi phát hiện anh nói chuyện rất văn vẻ chi tiết.

… Hạ Thiên quay đầu đi, tức giận, buồn bực nói: “Không ngờ đã như thế mà cô còn định trở lại con đường cũ hả?”

“Nếu không thì sao? Tôi thật sự không muốn phải làm lại từ đầu với một người mới. Trên đời này không ai nợ ai, tôi không chủ động bỏ ra tình cảm thì đối phương dựa vào cái gì để không rời bỏ tôi? Tôi lại không ưu tú, hôn nhân là sự kết hợp giữa hai gia đình, dầu gì mẹ tôi cũng đã thích Từ Trường Sinh, tiết kiệm được một sự nổ lực rồi.”

Bia tới, Tần Vũ Tinh rót cho hai người mỗi người một ly, đưa cho Hạ Thiên, nói: “Lại đây, tôi kính anh. Cám ơn anh ngày đó đã khiêu vũ với tôi, tránh cho tôi mất mặt trước đám đông. Cũng cám ơn anh tối hôm đó mang tôi đi hóng gió, để tôi suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Tuy rằng tôi biết anh chưa hẳn đã thích Bạch Nhược Đồng, nhưng mà cô ta đã làm mất mặt anh, khi cần thiết, có lẽ tôi còn có thể từ chối Từ Trường Sinh giúp anh một tay đấy. Tôi cạn trước đây!”

Tần Vũ Tinh nói xong, uống một hơi cạn sạch. Một ly ừng ực ừng ực vào bụng, gò má bỗng chốc đỏ bừng.

“Thoải mái!” Tần Vũ Tinh hô một tiếng, xấu hổ nói: “Tôi uống một chút là đỏ mặt…” Cô phát hiện Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, từ đầu tới cuối đều không cầm ly, nhíu mày, nói: “Này, anh gạt người hả?”

Hạ Thiên cầm ly rượu, nói: “Tôi có nói qua là muốn cụng ly à?”

. . . . . .

"Vẫn luôn là tự em lầm bầm lầu bầu đấy chứ. Lại còn nói tôi không thích Bạch Nhược Đồng…” Anh nhấm một ngụm bia, giọng nói trầm thấp.

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, cong môi cười nói: “Tôi biết mà! Trong lòng anh chỉ có một mình Thẩm Huy mà thôi.”

Phốc… Thiếu chút nữa Hạ Thiên phun hết bia ra ngoài, giận dữ nói: “Em có bệnh không vậy Tần Vũ Tinh! Đừng suy đoán chắc ăn vậy chứ!”

Tần Vũ Tinh bĩu môi, nói: “Ừ, cái gì tôi cũng không biết. Chỉ là nghe nói anh và ông chủ cãi nhau hủy bỏ hợp đồng là vì thành lập phòng công tác hợp tác với Thẩm Huy. Anh vì anh ta mà liều mạng…”

“Tin tức trên internet mà em cũng tin sao?” Hạ Thiên trợn mắt nhìn cô.

“Vậy chúng ta đổi lại đề tài. Anh đừng truy vấn chuyện tình cảm của tôi, tôi cũng không thèm quan tâm đến chuyện tình cảm của anh là được rồi.” Tần Vũ Tinh lại tự rót cho mình một ly bia khác.

Hạ Thiên bị Tần Vũ Tinh chận họng, anh xử lý ly bia của mình, rồi lại đoạt lấy ly bia của Tần Vũ Tinh uống luôn.

Tần Vũ Tinh há miệng, nói: “Ly của tôi… anh vệ sinh chút đi!”

Ánh mắt Hạ Thiên lạnh ngắt, nói: “Bình thường, những cái ly đã được tôi đụng qua có thể bảo tồn cất giữ.”

“… Đừng có kiêu căng như vậy. Tôi không phải là fan của anh.” Tần Vũ Tinh có rượu, lá gan cũng lớn hơn một tí.

“Thưa cô, có người tặng rượu.” Vẻ mặt người phục vụ tươi cười đi tới. Bọn họ rất vui tiếp đãi những người khách nữ xinh đẹp mới. Thường thường chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp mới có thể khiến cho đàn ông ra tay hào phóng.

“Trả lại.” Hạ Thiên lên tiếng, sắc mặt không tốt.

Mặt mày Tần Vũ Tinh hớn hở, nói: “Không ngờ tôi vẫn còn rất có giá.”

“Đừng tự mình đa tình.” Hạ Thiên nhịn không được, độc miệng đả kích cô, nói: “Là phụ nữ vào quán bar đều có người mời rượu. Huống chi hiện tại là mùa đông, vốn là ít khách, phụ nữ lại càng hiếm.”

Tần Vũ Tinh lười biếng tranh luận với anh, tay phải chống cằm nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không biết là ai đưa há?”

Trong lòng Hạ Thiên khó chịu, hai tay vòng sau ót, ngửa người ra sau, đả kích cô, nói: “Chỉ là muốn tình một đêm thôi, coi như một ly rượu là rẻ lắm rồi. Em còn tưởng là thật sao?”

Tần Vũ Tinh không nghĩ anh nói tới chuyện khó nghe như vậy, nhíu mày nói: “Thân là một nghệ sĩ trong làng giải trí, anh châm biếm tình một đêm là chuyện đáng chê cười nhất. Ai chẳng biết khắp nơi trong làng giải trí là quy tắc ngầm. Lúc anh mới bắt đầu vào nghề bị ai…” Tần Vũ Tinh chợt ngậm miệng lại, bởi vì ánh mắt Hạ Thiên càng ngày càng lạnh.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa!” Tần Vũ Tinh lầm bầm lầu bầu, nói: “Chỉ là Hạ Thiên, tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của anh không bình thường. Chúng ta trò chuyện chỉ toàn tranh cãi với soi mói nhau, không bằng ai về nhà nấy tìm mẹ của mình!” Tần Vũ Tinh tức giận lớn tiếng nói, chẳng hiểu sao cô đã chịu đủ Hạ Thiên rồi. Hai người vốn không phải là bạn bè thân thiết gì. Nếu không phải trùng hợp gặp gỡ, ai sẽ ngồi tiếp chuyện với anh ở đây.

Thật chất bên trong Tần Vũ Tinh vẫn có chút tính tình đại tiểu thư. Cô cũng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha mẹ cô đấy.

Hạ Thiên không nói chuyện, chỉ là uống cạn ly này tới ly khác, không bao lâu sau, sáu chai bia đều hết sạch. Anh đưa tay kêu phục vụ, nói: “Các người đưa hai loại rượu quý nhất lên đây cho tôi chọn.”

“À, vậy ngài…”

“Mặc kệ là rượu gì, chỉ cần mắc nhất…”

“Chuyện này…” Phục vụ muốn nói gì nhưng lại thôi. Tần Vũ Tinh nghiêng đầu, vỗ cánh tay Hạ Thiên, nói: “Anh muốn gì hả? Đến lúc đó mang lên cho anh một chai mấy trăm ngàn, nói là rượu nhân sâm vừa mới đào ra, anh phân biệt được sao?”

“Được, không thành vấn đề.” Hạ Thiên nói một cách tỉnh bơ.

Tần Vũ Tinh nhìn anh chằm chằm, hai người đối mặt giống như giận dỗi.

Người phục vụ nhất thời không biết nói gì, cảm thấy đôi nam nữ này rất kỳ lạ, nhưng cũng không biết phải phục vụ như thế nào.

“Cậu đi xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi.” Tần Vũ Tinh sai bảo người phục vụ.

Người phục vụ cúi đầu chào, xoay người đi tới trước đài tìm ông chủ, hình như là muốn hỏi xem ông chủ có muốn tự mình chiêu đãi một chút hay không.

Hạ Thiên chụp lấy bàn tay Tần Vũ Tinh để trên bàn, nói: “Không bằng em uống hết rượu tôi mua đi.”

“Sau đó?” Tần Vũ Tinh nhíu mày.

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, sắc mặt rất nghiêm túc, lại lộ ra vài phần tối tăm lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói: “Sau đó đi mướn phòng!”

Cả người Tần Vũ Tinh cứng đơ, dùng sức rút tay lại nhưng không được. Hai má cô đỏ bừng, nói: “Anh điên rồi! Anh buông tay!”

Hạ Thiên không thèm phản ứng trước lời nói của cô, ngược lại sức tay càng lúc càng mạng, nói: “Dù sao em không thích Từ Trường Sinh cũng không muốn rời khỏi anh ta. Hôn nhân đều có thể tạm bợ, còn có cái gì không thể tùy ý?”

“Anh có bị bệnh không?!” Tần Vũ Tinh đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói: “Anh còn như vậy tôi sẽ la lên đó.”

“Được lắm, em la lên đi. Ngày mai mang em lên trang đầu.” Hình như Hạ Thiên đã hạ quyết tâm, ánh mắt không hề sợ hãi.

“Anh…” Tần Vũ Tinh hối hận không kịp, khi không trêu chọc một người thích lý luận như vậy.

Cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Hạ Thiên đã kéo cô đứng lên, khoác áo choàng lên người cô, kéo tay cô ra ngoài cửa lớn. Vốn là phục vụ muốn đuổi theo tính tiền, nhưng lại phát hiện trên bàn để lại mấy tờ màu đỏ, mặt mày lập tức hớn hở, ra hiệu cho bảo vệ đừng cản bọn họ.

Ra khỏi quán bar, một trận gió lạnh đánh tới. Tần Vũ Tinh cảm giác trên mặt thật lạnh, sau đó cơ thể bị Hạ Thiên ép vào vách tường, không thể nào cử động được.

Anh áp vào người cô, rất gần.

Anh hít hơi vào, hơi thở nặng nề.

Anh mắt của anh khóa chặt trên mặt cô, che đi ánh trăng lạnh lẽo.

Chiếu vào đôi mắt chính là cặp đồng tử sâu thẳm, khắc ghi rõ ràng hình bóng của Tần Vũ Tinh.

Xuyên qua đôi mắt của anh, cô có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.

“Tần Vũ Tinh, em thật khốn kiếp không tim không phổi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.