Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 21




Quyển 2 –

Lời thỉnh cầu sắc nhọn


Mùng 10 tháng 3, sáng sớm Phi Tâm thức giấc đã thấy hơi lạnh. Khi thay xiêm y mới biết tối qua trời mưa to, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân. Mưa xuân quý như dầu, tuyên bố vạn vật sắp hồi sinh, tràn trề sức sống.

“Hôm nay tiết trời u ám, hay là lên cho nương nương Đào hoa trang = hay là điểm trang cho nương nương màu Đào hoa (trang điểm với tông màu hồng).” Tú Linh nhìn dáng vẻ cô sau khi thay xong y phục thì lóe ra ý nghĩ. Là những khúc vải lụa màu, tất cả đều được Tú Linh sắp xếp lại, dựa theo màu sắc mà may thành những kiểu trang phục mùa xuân khác nhau.

Bộ xiêm y này có cổ áo hình bán nguyện, thắt lưng đôi bướm bó sát vùng eo, đường viền dưới ngực áo có đính tua nhung nhỏ màu trắng. Phía dưới là váy đuôi xòe 3 lớp, mỗi lớp đều xõa xuống đất, lớp trong cùng dài nhất, lớp ngoài là váy bó nhỏ cắt xẻ theo đường hông, những đốm hồng trong suốt điểm xuyến thành hình hoa.

Bộ áo cổ tim hôm qua xẻ quá sâu, Phi Tâm mặc không quen. Bộ này thì bó hơi chặt, nhưng mặc vào Phi Tâm mới phát hiện, những cuộn tua nho nhỏ dưới ngực thật sự rất bắt mắt, bất giác lại liếc nhìn Tú Linh, rồi lên tiếng: “Lần sau may y phục thì đưa kiểu dáng cho bổn cung xem trước rồi hãy định! ”

“Vâng, vâng. ” Tú Linh cười đáp, vội vàng dìu cô xuống bậc thềm, đi đến trước bàn trang điểm, “Hôm nay trời âm u, trang điểm đậm sẽ trông khỏe khoắn hơn. Nương nương thấy sao? ”

Phi Tâm nhìn bộ xiêm y này, cũng chỉ còn cách trang điểm với tông màu hồng thôi, cô không có nhiều nghiên cứu đối với trang phục và sửa soạn, vì thế cũng không nói gì, cứ mặc bọn họ làm. Sau khi trang điểm xong, bản thân Phi Tâm cũng thoáng sững sờ, người trong gương sao cảm thấy xa lạ quá.

Một đóa hồng cực diễm lệ điểm ngay giữa trán, chính giữa còn dán một hạt châu lấp lánh. Đuôi mắt đánh màu vàng khiến khóe mắt cô như bay bổng lên, cô vốn dĩ trắng trẻo, hơn nữa lại luôn được nuôi dưỡng trong thâm khuê, nên hơi có cảm giác trắng bệch như bị ốm. Nay điểm thêm sắc hồng, nó đã hoàn toàn quét sạch sự không tươi tắn của cô, khiến làn da trở nên trong trẻo hơn. Và còn cài trâm hoa màu vàng trên tóc, thật sự là hào quang chói sáng!

Phi Tâm cảm thấy trang điểm như vậy diêm dúa quá, lát đến thỉnh an thái hậu sẽ không đủ trang trọng, lúc ấy còn sững sờ, bất giác lấy khăn tay dậm cho màu mắt nhạt lại.

“Nương nương, người thương xót cho nô tì đi! ” Tú Linh nắm tay cô, lộ vẻ mặt van nài.

“Vậy thì diêm dúa quá, không hợp với bổn cung. ” Phi Tâm khẽ nói, cô không tán thành quan điểm tận dụng sắc đẹp này.

Ngay lúc đó, Thường An đã vào bẩm báo, rằng Đức Phi nương nương đang đến, đã vào trong Tuần Thái Điện rồi. Cô sững người một lúc, vừa sai Thường An ra đón Đức Phi, vừa vịn tay Tú Linh từ từ đứng dậy, chân cô vẫn còn hơi đau nhức.

Phi Tâm đến trước điện thì Đức Phi Lâm Tuyết Thanh đã ngồi uống trà trên ghế dành cho khách. Cô ta vận một chiếc váy xòe màu trắng viền đỏ như cánh khổng tước, bới mái tóc búi cao sau gáy với trâm cài tóc chữ thập có tua xõa xuống. Ngũ quan vẫn yêu kiều, diễm lệ và tươi tắn như mọi khi. Cô ta thấy Phi Tâm bước ra bèn đứng dậy, hai người nhìn nhau khẽ chào. Cách ăn mặc của Phi Tâm khiến cô ta kinh thán, nhìn chiếc váy của Phi Tâm, cô ta cười rằng: “Chiếc váy của tỷ tỷ thật tuyệt! Mặc vào trông rất tươi tắn, sáng chói. ”

Trước giờ ai cũng biết biết Quý Phi là người thích giở thủ đoạn, dù rằng bề ngoài luôn tỏ ra rất giản dị, nay cô ta cũng như thế thôi, điều đó khiến Đức Phi cười thầm. Phụ nữ hậu cung thực ra chẳng có gì khác biệt, hoàng thượng là phu quân duy nhất của họ, có ai lại không muốn tranh miếng mồi béo bở đó chứ? Một mặt thì chèn ép cung phi, mặt khác thì tỏ ra diêm dúa như thế, muốn thừa cơ này trồi lên, quả là rất thông minh! Và cũng đúng là rất có hiệu quả, mùng 1, mùng 7, mùng 8 đều là Quý Phi thị tẩm. Đặc biệt là mùng 7, 8, hầu như không về Cúc Tuệ Cung. Xem ra trong hậu cung này quả thật chỉ có lợi ích, chẳng có bạn bè.

“Muội muội đừng chê cười.‘ Phi Tâm cười và xua tay, “Nếu ta có một nửa phong thái như muội muội thì cũng mãn nguyện rồi.”

“Tỷ tỷ khiêm tốn quá.” Đức Phi sang dìu cô, “Nghe nói tỷ tỷ trật té, hôm qua đáng ra phải sang thăm, nhưng trong cung có kẻ vụng về làm gãy chiếc trâm Tử Kim Bát Bảo Ngọc mà muội thích nhất, khiến muội bực tức cả ngày. Trông tỷ tỷ vẫn còn đi lại chưa tiện, thái y nói thế nào? ”

“Không sao, bảo vài ba bữa sẽ khỏi. ” Phi Tâm khách sáo, “Phiền muội muội phải mất công chạy sang, tỷ tỷ thật ái ngại.”

“Chẳng có gì to tát cả, dù sao muội cũng phải thỉnh an thái hậu. Sẵn tiện ghé đây đi chung để có chiếu ứng*. ” Đức Phi nói, nhìn kỹ khuôn mặt Phi Tâm, khiến Phi Tâm cảm thấy nhồn nhột. “Làn da tỷ tỷđẹp thật đấy, băng cơ tuyết cốt đúng là không nói quá. Không biết tỷ tỷ dùng thứ gì để trang điểm? ”

“Đều là những thứ lấy từ Nghênh Hương Quán. ” Phi Tâm vẫn nói chuyện phiếm với cô ta, cả hai sánh vai bước ra ngoài cửa cung. Khi Phi Tâm đang băn khoăn xem nên do thám cô ta như thế nào thì cô ta đột nhiên nói: “ Tỷ tỷ, lát nữa thỉnh an xong, tỷ sang chỗ muội ngồi không? Gia mẫu vừa gửi bánh trứng vào, tỷ tỷcùng thưởng thức nhé?”

“Hay quá, gần đây cảm thấy đắng miệng, sang bên muội xin tách trà ngon uống. ” Phi Tâm cười tít mắt trả lời.

Cả hai cùng đến Thọ Xuân Cung thỉnh an thái hậu, sau đó Phi Tâm theo Tuyết Thanh cùng về Lai m Cung. Đi qua chính điện, khi vừa tới phiến điện thì Phi Tâm ngửi thấy một mùi thơm rất đặc biệt. Ánh mắt bất giác nhìn về phía lò Tử Hương đặt bên cạnh cửa sổ. Phi Tâm thấy thế, cười nói: “Đây là quà tặng của hoàng thượng vào cuối năm ngoái, hồi trở về từ hành cung, tỷ muội đồng hành đều có. Dạo ấy tỷ tỷ ốm nên không nhận được, trong lòng muội cũng ấm ức thay tỷ tỷ! Tại sao lại có thể quên phần tỷ tỷ nhỉ? ”

“Không sao. ” Phi Tâm cười nhạt, trong lòng chợt thấy khó chịu. Trước kia rõ ràng cô hoàn toàn không để tâm, hôm nay bị sao thế này? Mùi khói tỏa lên, hương thơm ngào ngạt. Quả nhiên là hương thơm có vị thanh nhã, nhưng không mê mẩn, một mùi vị đặc biệt, nhiều mùi hòa lẫn, Phi Tâm nhất thời không phân biệt nổi có bao nhiêu mùi.

Chỉ một lát sau đã có cung nữ dâng trà cùng điểm tâm ra. Phi Tâm nhìn thấy những chiếc bánh trứng giòn giòn mềm mại, lớp vỏ mỏng đến trong suốt, khoảnh khắc ấy trong lòng cảm thấy buồn buồn. Tam thúc nghìn trùng vạn dặm chỉ có thể mang chút gia vị quê nhà đến. Nhà Tuyết Thanh trong kinh, mẹ cô ta còn được thánh thượng ân chuẩn có thể vào cung bất kỳ lúc nào. Tuy đã gả vào cung cấm nhưng vẫn được thưởng thức tài nấu nướng của mẹ. Đúng là người nào cũng có số, câu này quả không sai.

Tuyết Thanh thấy Phi Tâm thờ thẫn, không bỏ vào miệng, tưởng cô là người cẩn trọng, bèn cầm bánh cho vào miệng, ăn xong mới mỉm cười nói: “Lúc còn ở nhà muội rất thích món này. Mỗi lần gia mẫu vào cung đều mang một ít cho muội giải cơn thèm.”

Phi Tâm cười, cũng cầm một chiếc, mùi vị thứ này khi vào miệng cô cũng không để ý đến, trong đầu chỉ lẩn quẩn lời Tuyết Thanh vừa nói. Kể từ khi Phi Tâm hiểu chuyện, cô chưa bao giờ làm nũng với mẹ. Bởi vì từ nhỏ mẹ đã nói, cô là con gái của tiểu thiếp, ở nhà không có địa vị, nên tuyệt đối không được ngang bướng làm theo ý mình, như thế sẽ khiến mẹ cả ghét bỏ. Cô không biết mình thích ăn món gì, cha mẹ thích gì thì cô thích đó. Ở nhà, cô phải phấn đầu vì địa vị của mẹ ruột, ở nơi này, cô phải phấn đấu vì nhà Lạc Chính.

“Nghe đồn phong cảnh Hoài An rất đẹp, thành Hoài An cũng rất nổi danh. ” Tuyết Thanh bưng tách trà đặt ở gần chỗ Phi Tâm, “Cha muội từng nói Hoài An có tám thắng cảnh, theo tỷ tỷ thì nơi nào vui hơn? ”

“Ờ, cái này….” Phi Tâm thấy đôi mắt long lanh của cô ta sinh động hệt như chú nai, trong lòng bất giác lại trào dâng sự ngưỡng mộ, “Thực ra ta chưa từng đi nên cũng không dám nói bừa.”

“Sao cơ? Tỷ tỷkhông phải sống ở thành Hoài An sao? Chưa từng đi nơi nào cả à?” Tuyết Thanh thật sự có chút kinh ngạc, mắt tròn xoe nhìn cô.

Phi Tâm nhìn đôi mắt sáng rực ấy, chợt cảm thấy sau lưng như bị kim chích. Những thứ cung quy, lễ nghi cô thuộc làu làu đã không còn thốt ra miệng được nữa.

“Tỷ tỷ đừng trách, thực ra tỷ tỷ cũng nghe nói rồi đó, hoàng thượng chuẩn bị Nam tuần. Có lẽ sẽ đi qua Hoài An nên muội muội muốn biết trước Hoài An có những tháng cảnh nào. ” Tuyết Thanh cười nói, “ Tỷ tỷ, tỷ nghĩ hoàng thượng có đưa chúng ta đi không nhỉ? ”

Nam tuần? Phi Tâm sửng người, sau đó nhanh chóng định thần lại. Cô cũng nghe Thường Phúc nói qua, mấy hôm nay trong triều vẫn đang bàn tán. Nghe nói rằng đáng lý năm ngoái đã khởi hành nhưng do tình hình rối rắm nên đình chỉ. Cô thì không quan tâm có được đi theo hay không, hơn nữa việc này cũng chưa chắc chắn. Dù đã chắc chắn thì lộ trình cũng chưa định, tất cả mọi thứ đều còn quá sớm để nói. Điều cô quan tâm chính là nếu hoàng thượng Nam tuần thật thì tuyển cử trong kỳ săn bắn mùa thu này nhất định sẽ có biến động, vậy thì anh họ cũng sẽ có thời gian chuẩn bị, không cần tính toán quá sớm.

“Nam tuần vẫn chưa xác định thì làm sao có thể chọn người trước? ” Phi Tâm cười, “Muội muội hơi nóng vội rồi đấy.”

“Cha muội bảo rằng 8 – 9 phần là thật rồi!” Tuyết Thanh nhướn mày, ánh mắt láu liếc, “Tỷ tỷ, bây giờ hoàng thượng rất ỷ trọng tỷ tỷ, hay là giúp muội muội với. Muội đã sai người mời hoàng thượng sang đây sau khi bãi triều, chúng ta cùng nài nỉ hoàng thượng nhé! ”

Người ta hay nói “Yến vô hữu yến ”(Ko có tiệc nào là tiệc tốt lành cả), thì ra là ý này! Phi Tâm mỉm cười nhìn cô ta, trong lòng khẽ than.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.