Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 16




Quyển 2 –

Ham muốn tình ái thì phải hâm nóng


Cả người Phi Tâm nằm dài trên bờ ao, cô đã không biết họ làm thế nào lại lăn từ trên giường xuống đây! Một tay Vân Hi đang đỡ nửa đầu cô sắp chạm vào mặt hồ, mái tóc dài trôi bồng bềnh trong nước hệt như rong tảo lơ lửng, Vân Hi ôm chặt lấy cô.

Cả người cô rã rời, y trông có vẻ như dã thú trong cơn thèm khát, cắn nhè nhẹ lên cổ cô, bàn tay từ từ chen lên trước ngực cô, mân mê đỉnh gò bồng đã đỏ ửng lên, khiến chúng càng yêu kiều diễm lệ. Mỗi động tác của y đều làm cho Phi Tâm không tự chủ rên nhẹ. Cô đang say men, bởi men rượu, cũng bởi tình dục khiến toàn thân cô trở nên mềm dẻo, tỏa sáng dưới những giọt mồ hôi lóng lánh.

Đột nhiên cô la to, rồi rùng người, y càng ghìm chặt lấy cô, quấn sát cô lại. Y vừa hôn vừa cắn vào vai cô, cô lại khe khẽ rên thành tiếng.

Vân Hi nhẹ nhàng ôm lấy cô một lúc rồi cùng trở người lại, đặt cô nằm soài lên người y. Y thong thả nằm đó, khu vực mép ao đã bị họ làm cho bừa bộn cả lên, y đưa tay hứng ít nước vỗ lên mặt cô. Cô nằm tựa sát lên ngực y, nửa nghiêng đầu, mái tóc ướt trải dài trên sàn, gương mặt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt, lúc này y còn vẫy nước lên, tạo nên diễm sắc lung linh

Cô đang mơ màng thiếp đi, y lại bất chợt bế cô ngồi dậy, đặt cô ngồi lên đùi y, cô thì thào nhẹ, cảm thấy tay y đang vịn chân trái của cô, bị y chạm vào, cơ thể Phi Tâm lại bất giác run rẩy, giọng khàn khàn khẽ cất lên: “Đừng…đừng….”

“Khi nãy có đụng trúng chân bị thương không? ” Giọng nói của y uể oải nhưng lại rất quyến rũ, nghe như có thể khiến con tim loạn nhịp. Phi Tâm lén nhìn trộm y, bộ dạng có vẻ lười nhác sau khi ân ái nhưng đôi mắt vẫn đen láy, Phi Tâm nhìn kỹ thì thấy y đang đưa tay kéo đôi chân băng thuốc của cô.

“Hình như không đụng trúng. ” Phi Tâm chẳng còn nhớ nổi là có đụng trúng hay không, chỉ cảm thấy các giác quan của mình đều chìm đắm trong ngọn lửa nóng, thần phách bay đi đâu cả rồi, nào còn tâm trí màng đến những chuyện khác.

Da cô rất mẫn cảm, hơn nữa cơ thể còn chưa khỏe lại, dù rằng y chỉ sờ nhẹ chân cô nhưng cũng khiến cô cảm thấy vừa ê vừa đau. Cơ thể chợt mềm nhũn ra, nửa thân áp chặt vào y như thân rắn, eo và hông vẫn còn cố định trên chân y. Mái tóc dài ướt nhem đang rũ xuống, buông thành hai dải dài hai bên, lúc ấy y ánh mắt y đang chăm chú nhìn cô bỗng trở nên ảm đạm. Y vịn eo cô, đỡ cô dậy.

“Đúng là không nên để nàng uống rượu, lại sưng lên rồi kìa. ” Lời y khiến cô ấm áp trong lòng.

Cô lắc đầu khẽ nói: “Không sao, thần thiếp cũng không bị ngoại thương, rượu có thể lưu thông khí huyết. ” Cô đang nói, bất chợt ngước lên thì thấy y đang cười rất bí hiểm, trong lòng chợt chùn lại, mình lại nói ngốc rồi. Hôm nay đúng là máu lưu thông quá, khắp cơ thể cô đều đỏ ửng lên rồi.

Phi Tâm là người rất quan trọng danh tiếng, bởi vì quá chú trọng, gần như là khắc khe, nên bất kỳ cảnh tượng bê thê = bê tha? nào cũng có thể khiến cô tổn thương rất lâu mới khỏi. Nhưng gần đây mức độ bê thê của cô ngày càng gia tăng, bây giờ lại còn bẽ mặt ở cả Càn Nguyên Cung nữa!

Phi Tâm vẫn chưa tỉnh rượu hẳn nên liều lĩnh hơn, khẽ nói: “Thần thiếp vẫn còn rất đau, đứng không vững, hay là vào phòng trong? ” Cô biết dù có từ chối y cũng không nên, nên lùi một bước để đòi hỏi hoàn cảnh cô có thể chấp nhận được. Y phải hồi lâu sau mới nghe rõ giọng nói lè nhè của cô, y nâng cằm cô lên: “Quý Phi thật hứng chí! ”

Mặt cô nhanh chóng tím tái, Vân Hi vuốt ve mặt cô: “Trong đó không được rồi, rượu đầy cả ra.” Giọng điệu mờ ám của y khiến cô không còn chốn dung thân, không phải cô muốn nói những lời câu hồn đoạt tâm như vậy, mà là bây giờ cô đã không còn khống chế nổi thanh điệu của mình nữa chứ đừng nói đến giọng nói, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cơ thể cô lại trở nên mềm dẻo đến mức có thể hoàn toàn nghe theo sắp đặt của y. Trước kia dù cô phục tùng nhưng một số động tác cô cũng không thực hiện được, người cô cứng đờ, dù có tuân theo thì cũng không làm được. Nhưng bây giờ cô giống hệt như đã luyện nhuyễn cốt công. Lý trí dần dần phục hồi, cô lại e thẹn xấu hổ, nhìn thấy tia cười trong ánh mắt y thì cô lại càng không đất dung thân hơn.

Y đích thực vẫn còn có ý định ấy, hiếm khi “hứng chí” như vậy, y muốn bù lại cả vốn lẫn lãi cho những lần trước. Nhưng thấy chân cô sưng vù như bánh bao, sau cùng cũng không nỡ, y ôm lấy cô: “Ngâm một lát cho tan hơi rượu, tí phải bôi thuốc lại. ”

Cô vô tình nhìn phớt vai y, một vết máu bầm khiến đầu óc cô trấn tĩnh.

Cô hoảng lắm, không ngờ rằng lúc nãy mình lại có thể dữ tợn như vậy!

Vân Hi nhận ra ánh mắt của cô, thấy cô run rẩy lắp bắp: “Thần thiếp, thần thiếp tội đáng muôn chết! ”

“Được rồi, đừng nói chuyện không đâu.” Y có chút không vui.

“Thần thiếp nhớ rồi, đêm 30 năm ngoái….” Phi Tâm rơi cả nước mắt, cảm thấy lạnh lẽo dù đang ngâm nước nóng.

“Ta không nhớ rồi.” Y dùng ngón tay xoắn xoắn tóc cô, một vòng rồi lại một vòng.

Phi Tâm muốn vùng đứng dậy: “Thần thiếp đã làm hoàng thượng bị thương hai lần, thần thiếp tội…..”

“Suỵt~~~” Vân Hi rít một hơi, khẽ nheo mắt, gân xanh trên trán nổi lên. Cô ấy mãi mãi cũng chẳng học được cách xuống nước khi người khác đã kê sẵn chiếc thang, hở ra một tí thì bắt đầu quan trọng hóa vấn đề, sau cùng khiến y mất cả chiếc thang leo xuống! Y choàng tay ngắt vào eo cô dưới nước, lớn tiếng quát: “Không cắn thì cũng đã cắn rồi, nàng muốn gì nữa?” Thái độ của y rất ngượng, như thể y mới chính là người đã cắn cô rồi sau đó giở thói nanh nọc!

Phi Tâm giật mình, nửa câu còn lại nuốt ngay vào trong bụng. Y mở miệng là xưng “Ta”, khiến Phi Tâm không dám lên tiếng.

“Lời của ta nàng chẳng nghe lọt tai câu nào cả!” Y đã nói những lời khó hiểu này không chỉ một lần. Phi Tâm thấy mình vẫn luôn ngoan ngoãn tuân theo lời y, an tiền mã hậu, đao sơn chảo dầu, bây giờ vì tận trung, đừng nói đến tính mạng, ngay cả danh tiếng cũng vứt bỏ, y lại cứ hay nói cô không nghe lời. Nhưng cô không dám đáp trả, chỉ cúi đầu im lặng.

“Đã nói không nhớ rồi, còn dùng dằng làm gì nữa? Nàng không gánh tội thì không chịu nổi à?” Y bắt đầu giáo huấn cô.

Phi Tâm suy ngẫm hồi lâu mới hiểu ý.

Vân Hi thấy cô nhăn mày, mặt ngờ nghệch, huyệt thái dương như muốn bấn loạn. Nhưng cảnh sắc này thật sự rất cám dỗ, lúc này suối nóng đang chảy, khói tỏa mờ mờ, làn da cô ửng hồng như được quét lên một lớp kim sa mỏng. Cô đang ngồi trên đùi y, tóc dài phất phơ như rong tảo, làn mi dài đọng những giọt nước, môi đỏ khiêu gợi. Bất kể thế nào thì đây cũng không phải địa điểm lý tưởng để giáo huấn người khác!

Y bất ngờ túm cô lại, khiến cô giật mình khẽ kêu lên. Y nhìn chăm chăm đôi môi cô, một tay nhấc chân phải cô lên khỏi mặt nước. Chân cô sưng rất to, ngâm nước nóng cũng không phải cách hay.

“Ta cũng không phí lời với nàng nữa, nàng đúng là khiến đòn?! ” Y kéo chân cô, cả người cô trượt xuống, y thừa thế áp chặt, hôn lên môi cô, sau ót Phi Tâm đã ngâm xuống nước, chân lại bị y kéo cao, tư thế kỳ cục này khiến cô thút thít rên. Y hôn cô loạn xạ, chẳng kịp để cô thở, thêm nữa hơi nước bốc lên, khiến y cũng ngộp đến suýt ngất!

Khi cô tỉnh giấc thì đã về đến tẩm cung, tất cả mọi thứ đều vàng chói, nhìn thì biết ngay vẫn là Càn Nguyên Cung. Lần này cô tỉnh giấc vì đói, tấm màng ngăn cách chỉ nhận thấy bên ngoài ánh sáng hiu hắt, nhưng lại không biết đã giờ nào rồi. Cũng không thấy bóng dáng Vân Hi, cô thờ thẫn, cơ thể vẫn còn nhức mỏi, chẳng muốn động đậy một chút nào cả. Nhưng khi cô kéo tấm chăn lên xem thì mặt đen xì như đáy chảo, vẫn không có y phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.