Lời Gửi Đến Ai

Chương 1: 1: Thịnh Hạ Hà Cớ Phải Hèn Hạ Như Vậy




Tiếp theo, người chung quanh lập tức náo nhiệt!

Vương Khiêm ồn ào nói: "Thương nhi, ngươi phải mời khách a! Đây chính là chuyện lớn cả đời!"

Tần Duyệt cũng đứng lên nói: "Không sai, Trần đại keo kiệt! Mời khách, lần này nhất định phải mời khách."

An Ngạn Quân cười nói, giơ ngón tay cái về phía Trần Thương.

Nhưng có ít người lại nhịn không được cảm khái vận may của Trần Thương!

Giống như các tiểu bác sĩ lần này chuẩn bị chuyển hợp đồng cộng tác viên khoa cấp cứu.

Nguyên bản, bọn hắn đứng trên Trần Thương một cấp, thế nhưng qua lần này, đảo mắt phát hiện lúc trước Trần Thương thấp hơn mình một cấp, lại lắc mình hoá thành một nhân viên nắm giữ biên chế.

Biên chế đối bọn hắn là cái gì?

Là căn!

Có căn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sẽ không cần tìm việc khắp nơi, sẽ có thể sống yên phận đi an gia.

Mục tiêu cố gắng phấn đấu thật lâu của bọn hắn, người khác thực hiện được nhưng bọn hắn thì sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người trên mặt cười cười, nhưng trong lòng bắt đầu suy tính tới tương lai của mình.

Vương Dũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Loại cảm giác này, mừng thay cho Trần Thương... Nhưng mình cũng rất mất mát.

Hắn rất rõ ràng đây là kết quả mà Trần Thương cố gắng đạt được, không có liên quan gì đến mình, thế nhưng Vương Dũng vẫn vui không nổi, mặc dù trên mặt mang nụ cười, thế nhưng trong lòng lại ghen tị.

Thế nhưng Tỉnh táo nghĩ lại, cơ hội là cho người có chuẩn bị.

Nếu như Trần Thương không đứng ra cứu người lập công lúc nhà máy hóa chất bị nổ, có lẽ sẽ không có cơ hội như vậy.

Hơn nữa, phẫu thuật tranh tài lần này, Trần Thương thi đấu cùng hai nghiên cứu sinh, mà Trần Thương lại thắng.

Cái này nói rõ người ta có thực lực!

Lúc này, Lý Bảo Sinh cũng về tới văn phòng, nhìn mọi người náo nhiệt, khó được cười một tiếng: "Xem ra mọi người đều đã biết, không sai, chúc mừng Trần Thương, thành công chuyển chính thức!"

"Còn mấy cái hợp đồng chuẩn bị kiểm tra bác sĩ, cần phải thật cố gắng, dù sao các ngươi hiện tại đã ít đi một đối thủ cạnh tranh, cơ hội lớn hơn, mọi người nên học tập Trần Thương a!"

Vương Dũng nghe xong, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng!

Đúng vậy!

Trần Thương thành biên chế, cũng không cạnh tranh với chúng ta, cái này không phải là tương đương với thiếu một đối thủ cạnh tranh hay sao?

Lúc này, Trần Thương bỗng nhiên nghe thấy thông báo của hệ thống:

【 Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ kỳ vọng của Lý Bảo Sơn, xét thấy ngài trực tiếp thành công chuyển thành biên chế, phán định là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, ban thưởng thăng cấp: Nhận được một loại kỹ năng của Lý Bảo Sơn, tự động tăng lên một cấp. 】

【 Đinh! Rút ra thành công, nhận được kỹ năng của Lý Bảo Sơn: Trúng độc biện thức (kỹ năng bị động) cao cấp. 】

【 Đinh! Tăng lên cấp đại sư! 】

【 Trúng độc biện thức (kỹ năng bị động): Cấp đại sư, đặc hiệu: 1. Phân biệt chính xác; 2. Đưa ra phương án. 】

Trần Thương lập tức sửng sốt, lập tức hai mắt sáng rực lên.

Trúng độc biện thức!

Chính là đồ tốt a!

Cấp cứu nhiều nhất có mấy loại tật bệnh, một loại là ngoại thương, một loại là bệnh tim, còn lại chính là trúng độc!

Trúng độc không chỉ có bao gồm ngộ độc thức ăn, còn có trúng độc dược phẩm, trúng độc hóa học, ngay cả dưỡng khí đều có thể trúng độc, vì vậy... Đây là một môn rất quan trọng!

Hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, đồng thời thu được một kỹ năng bị động như thế, Trần Thương quả thực có chút hưng phấn.

Không!

Phải nói bành trướng!

Nắm giữ một kỹ năng như vậy, tối thiểu có thể đảm bảo trực ca đêm sẽ không sợ...

Không sai.

Trần Thương trực ca đêm hơn hai năm, chuyện lo lắng nhất không phải là buổi tối ngủ không yên, hoặc là gặp phải bệnh nhân khó chơi, sợ nhất chính là tới người bệnh mà hắn không biết làm sao!

Đây đối với một bác sĩ là một chuyện rất đáng sợ.

Bác sĩ, nói trắng ra là chính là một đạo phòng tuyến cuối cùng của mạng sống con người, nếu phòng tuyến của chúng ta không đủ kiên cố, sao có thể nói đến đến trị bệnh cứu người, làm sao có thể cứu người gần chết, giúp đỡ người bị thương!

Nghĩ tới đây, Trần Thương chính có chút kích động.

Cấp cứu trúng độc vốn là nguy cơ, nếu như không có năng lực, thực sự rất nguy hiểm.

Hơn nữa, bác sĩ ngoại khoa, cũng không hẳn là chỉ biết làm phẫu thuật, phẫu thuật là một trong những phương án trị liệu, nhưng ngươi phải có năng lực chẩn bệnh ưu tú.

Vui vẻ!

Song hỉ lâm môn, đương nhiên là muốn mời khách chúc mừng!

Gần đây, tình hình kinh tế của Trần Thương cũng được cải thiện đôi chút, đương nhiên, nguồn tiền này chủ yếu vẫn là đến từ tay thổ hào, sau khi hơn vạn khối tiền của Trịnh Quốc Đàm Trịnh tổng tới tay, ví tiền của Trần Thương cũng ngày càng nhiều hơn.

Lại thêm mấy ngày nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được ban thưởng, thông qua thị trường chứng khoán liên tục không ngừng thay đổi xuất hiện.

Vì vậy, buổi tối Trần Thương rất không có trách nhiệm mang mọi người tới tiệm cơm gần đó họp mặt một phen.

Trừ trực ban Thạch Na cùng người bạn Tần Duyệt, trên cơ bản mấy các lão gia ngoại khoa đều đã tới.

Theo lý thuyết tình huống này không rượu không vui.

Lý Bảo Sơn không uống rượu, như lời hắn nói, với tư cách là người phụ trách cấp cứu, không thể uống rượu, một ngày còn ngồi ở vị trí này, thì một ngày không uống rượu.

Nhưng... Sự thật xác thực cũng đúng như vậy, Trần Thương cho tới bây giờ chưa thấy Chủ nhiệm Lý uống rượu.

Bất luận bệnh viện có bất kỳ hoạt động gì, liên hoan gì, hay có lễ gặp mặt gì, Lý Bảo Sơn đều không uống rượu.

Nhưng, Lý Bảo Sơn không uống rượu, không có nghĩa là hắn không cho tất cả mọi người uống rượu, An Ngạn Quân cũng uống mấy chén, Trần Bỉnh Sinh cũng uống, hết sức vui vẻ.

Sau khi làm ầm ĩ một phen, đến khoảng mười hai giờ, mới ai đi đường nấy.

Khi Trần Thương đi tính tiền, phục vụ viên nói: "Vừa rồi đã có người tính tiền."

Trần Thương sững sờ: "Ai vậy?"

Phục vụ viên trầm tư một lát: "Nhìn giống Trương Dịch... Cái kia... Người đàn ông hói đầu."

Là chủ nhiệm!

T/g: Mượn cơ hội này nói mấy chuyện, một là vấn đề đãi ngộ bác sĩ.

Bệnh viện bình thường có ba loại nhân viên, biên chế, hợp đồng, cộng tác viên.

Cộng tác viên thì cả nước có khoảng hai - ba ngàn.

Ta ở bệnh viện Tỉnh Tam Giáp ngây người bốn năm, vẫn có chút hiểu biết đối với đồ chơi này. (bệnh viện Tỉnh Tam Giáp là bệnh viện đứng trong top 3 của Tỉnh)

Thứ hai chính là bệnh viện, vẻn vẹn chỉ có bảo an, phòng ngừa bạo lực, cảnh sát chỉ tồn tại ở một số ít bộ phận bệnh viện, bằng không cũng sẽ không có nhiều chuyện như giết bác sĩ, đánh đập bác sĩ xảy ra, ta thấy tận mắt.

Tiểu thuyết bắt nguồn từ thực tế, nhưng vì viết ra một thứ gì đó chỉ có thể từ thực tế viết ra hơi khoa trương.

Ta thật sự nhìn thấy một đám người dẫn mang theo dao, mã tấu xông vào phòng của viện trưởng.

Đừng nói gì đến khoa cấp cứu.

Chủ yếu là hai vấn đề này, bác sĩ không muốn gây nhất chính là hai loại người, một là người quen lãnh đạo (COCC), một là người đến quấy rối, thật không có biện pháp.

Người xấu đều lấn yếu sợ mạnh, trong mắt hắn bác sĩ chính là nhân viên phục vụ, rất thực tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.