Lời Của Gió

Chương 24




Trong doanh trại bên trong quân khu thủ đô.

- Lão thủ trưởng, nếu không chúng ta đi nghỉ ngơi, đợi sau khi bọn họ ra ngoài, tôi sẽ dẫn bọn họ đi qua.

Ngụy Thiếu Vũ thấp giọng nói, hiện tại mặc dù hắn rất lo lắng đến tình huống trị liệu bên trong, nhưng lo lắng nhiều hơn là sức khỏe của Từ Trung Nguyên có thể chịu đựng hay không.

Ngoài ra nếu Phương Thạc không trị lành, Từ Trung Nguyên trực tiếp đổ bệnh. Nếu thật sự như vậy, trách nhiệm đó Ngụy Thiếu Vũ hắn không có cách nào gánh chịu.

- Nghỉ ngơi? Ta hiện tại có tâm tư nghỉ ngơi sao? Cứ chờ ở chỗ này!

Từ Trung Nguyên trầm giọng nói.

Hiện giờ sinh tử của Phương Thạc còn chưa rõ, sau khi Tô Mộc tiến vào đến hiện tại cũng vẫn chưa ra ngoài, ai biết hai người rốt cuộc sẽ như thế nào. Vào thời khắc quan trọng này, Từ Trung Nguyên hắn làm sao có thể tự tiện rời đi?

Bên trong doanh trại.

Phương Thạc hiện tại hai mắt nhắm nghiền, trên trán hiện đầy mồ hôi hột, nếu có người ở đây, liền có thể thấy rõ, phía trên đầu của hắn, chậm rãi bốc lên sương trắng nhè nhẹ. Những sương trắng này rất nhẹ, nhưng cũng rất chân thực.

Tô Mộc đứng sau lưng Phương Thạc, hai tay đưa lên không trung không ngừng làm ra hình dạng ép xuống. Quan bảng trong đầu hắn, xoay tròn tốc độ cao, toàn bộ năng lượng ẩn chứa trong miếng ngọc thạch đều bị cắn nuốt sạch để duy trì vận chuyển hoàn mỹ.

Tí tách!

Ngoại trừ Tô Mộc không ai có thể cảm giác được, mảnh đạn nhỏ ẩn sâu trong đầu Phương Thạc, đang từ từ hòa tan, dùng một loại tư thái vượt quá lý lẽ bình thường, từ từ biến thành sương trắng, từ từ bị hút ra.

Tình hình như vậy đại khái kéo dài khoảng nửa giờ, cuối cùng khi một tia sương trắng cuối cùng biến mất trước mắt, thần kinh căng thẳng của Tô Mộc mới xem như lặng lẽ buông lỏng. Thành công rồi, cuối cùng đã không phụ trông đợi của mọi người.

- Chú Phương, hiện tại chú cảm giác như thế nào?

Tô Mộc hỏi.

- Buồn ngủ!

Phương Thạc giống như người bị bệnh nặng mới khỏi, khắp người đều là mồ hôi hột. Sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng chỉ cần là lão trung y đều có thể phân biệt được. Sắc mặt này là sắc mặt của khỏe mạnh.

- Vậy thì ngủ đi, đợi sau khi chú tỉnh ngủ, mọi việc sẽ không còn gì nữa. Chú Phương, thuận tiện nói cho chú biết, phẫu thuật rất thành công, mảnh đạn trong đầu chú đã hoàn toàn biến mất. Chỉ cần giống như bây giờ, chú có muốn sống thêm mấy chục năm cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Tô Mộc mỉm cười, trong nụ cười mang theo một loại mệt mỏi.

Lần trước trị liệu cho Từ Trung Nguyên, cả người Tô Mộc đã sa vào trạng thái hôn mê. Lần này trị liệu cho Phương Thạc, cũng không dễ dàng hơn lúc ấy bao nhiêu. Cho nên Tô Mộc bây giờ vẫn có thể kiên trì nói chuyện, hoàn toàn là dựa vào nghị lực. Nếu luồng nghị lực này tản mất, cả người lập tức sẽ sa vào trong hôn mê.

- Tô Mộc, cháu thế nào rồi?

Phương Thạc hỏi.

- Chú Phương, cháu không sao, chú ngủ trước đi.

Tô Mộc vừa dứt lời. Mí mắt Phương Thạc cũng không mở được nữa, trong đầu truyền đến một cảm giác vô cùng mỏi mệt, thân thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tô Mộc cố gắng tự áp chế mệt mỏi từ thân thể truyền đến, chậm rãi đi ra mở cửa, đụng phải ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, hai mắt không khỏi nheo lại. Từ Trung Nguyên đã sớm lòng như lửa đốt, vội vàng tiến lên hỏi.

- Tô Mộc, thế nào rồi?

- Gia gia. Thành công rồi, Chú Phương không có chuyện gì rồi, ngủ một giấc là khỏe, cháu cũng ngủ một giấc đây, gia gia, thật xin lỗi. Không thể đi cùng ngài trở về. Cháu...

Tô Mộc còn chưa nói hết, liền giống như Phương Thạc trực tiếp ngã xuống đất hôn mê.

Ngụy Thiếu Vũ vẫn ở bên cạnh đề phòng vội vàng xông lên trước, ôm Tô Mộc vào trong ngực, la lớn:

- Quân y, mau sang đây xem xảy ra chuyện gì? Mau mang đến bệnh viện quân khu!

- Còn có Phương Thạc, Thiếu Vũ, lập tức an bài người đưa Tô Mộc và Phương Thạc đến bệnh viện quân khu cho ta. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép quấy rầy bọn họ. Kêu Sở Châu tới đây, đi theo giúp đỡ.

Từ Trung Nguyên trầm giọng nói.

- Vâng, lão thủ trưởng!

Mặc dù tình thế có chút khẩn trương, nhưng không có người nào luống cuống tay chân, dù sao mọi người đều là những người dày dặn kinh nghiệm, há có thể bởi vì chuyện như vậy mà tự loạn trận cước. Hơn nữa có Sở Châu ở đây, sau khi Sở Châu xem qua cho hai người, liền kết luận hai người không có gì đáng ngại, chẳng qua tạm thời sa vào trạng thái hôn mê mà thôi. Thêm chút tĩnh dưỡng, ngày mai thậm chí là tối nay có thể tỉnh lại.

Từ Trung Nguyên bởi vì vấn đề sức khỏe, cũng không đi theo đến bệnh viện quân khu, nếu hắn qua đó, tình huống sẽ càng thêm phức tạp, đến lúc đó chiếu cố ai cũng không biết được! Cho nên hắn lựa chọn trở về Tây Sơn biệt viện, câu nói của Tô Mộc đã rất rõ ràng, Phương Thạc đã khỏi bệnh. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Từ Trung Nguyên có thể vứt bỏ tảng đá đè nặng trong lòng bao lâu nay.

Bệnh viện quân khu, phòng bệnh khách quý.

Tô Mộc và Phương Thạc ở hai phòng bệnh khác nhau, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ say. Ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, bên cạnh Ngụy Thiếu Vũ đứng một loạt quân y, những người này đều là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện. Còn phía trước những bác sĩ này, chính là đại quốc thủ Sở Châu.

- Đại sư, ngài nói bọn họ hiện tại có chuyện gì khôngg?

Ngụy Thiếu Vũ hỏi, ở trong lòng hắn, gọi Sở Châu là đại sư không có cái gì không ổn.

- Không có chuyện gì, hai người đều rất khỏe mạnh!

Sở Châu lắc đầu.

- Vậy tại sao đại sư còn lắc đầu?

Ngụy Thiếu Vũ không hiểu nói.

- Ta lắc đầu là bởi vì ta không giải thích được, Ngụy tướng quân, với thân phận của ngài có lẽ cũng biết chuyện trong đầu Phương tướng quân có một mảnh đạn?

Sở Châu hỏi.

- Biết!

Ngụy Thiếu Vũ gật đầu:

- Nghe nói đã xem qua rất nhiều danh y, trong đó bao gồm đại sư ngài, nhưng cũng không có ai dám bảo đảm, có thể hoàn toàn lấy mảnh đạn ra ngoài, cho nên đến hiện tại Phương Thạc vẫn giữ mảnh đạn trong đầu.

- Vâng, chính là chỗ này!

Sở Châu cười khổ nói:

- Thật ra không cần ngài nói uyển chuyển như vậy, chúng ta không phải là không dám bảo đảm, mà hoàn toàn không thể. Nói thật, không chỉ... là ta, ngay cả lão Trịnh, chỉ sợ ngươi cũng đã xem qua cho Phương tướng quân rồi?

Trịnh Đà, hoá thạch số một bệnh viện quân khu thủ đô, lão quân y giàu có nổi danh nhất, địa vị có thể so với Sở Châu, đều là đại quốc thủ, ngự y. Giờ phút này hắn đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra thần tình không thể tin được.

Nghe được câu hỏi của Sở Châu, Trịnh Đà gật đầu nói:

- Không sai, ta đã xem qua cho Phương tướng quân. Ta nói bệnh của hắn nếu không nghĩ biện pháp trị liệu..., sẽ rất nguy hiểm. Không dám nói những cái khác, chậm nhất là trong vòng một năm hắn sẽ bỏ mạng! Nhưng bây giờ xem ra có người khiến ta giật mình rồi! Lão Sở, ngươi nói cho ta nghe, người thiếu niên kia rốt cuộc là thế nào? Hắn có thể không sử dụng bất kỳ máy móc chữa bệnh nào, cứ như vậy chữa khỏi bệnh cho Phương tướng quân? Chuyện này cũng không tránh khỏi quá... quá... quá yêu nghiệt!

Nghĩ hồi lâu, Trịnh Đà thật sự không biết dùng từ ngữ gì để hình dung về Tô Mộc cho thỏa đáng, nói thẳng ra là yêu nghiệt !

Cái này coi là yêu nghiệt gì chứ!

Trong lòng Sở Châu nói thầm, nếu để cho ngươi biết, Từ lão ban đầu bị bệnh, cũng là sắp chết, lại được Tô Mộc chữa khỏi, đoán chừng ngươi không sụp đổ không được. Không được, tin tức kia đánh chết cũng không thể nói, ta còn chuẩn bị kéo tiểu huynh đệ đến bệnh viện chúng ta thỉnh giáo một ít. Nếu như để Trịnh Đà biết, hắn nhất định sẽ tranh đoạt với ta.

- Đúng vậy, vừa rồi kiểm tra chi tiết đã biểu hiện rõ ràng, Phương tướng quân hiện tại đã khôi phục gần như lúc ban đầu, những di chứng tưởng rằng có thể lưu lại trong đầu, lại không có dấu hiệu tồn tại. Đây quả thực là thần kỳ!

Sở Châu thở dài nói.

- Hai vị, ở chỗ này ta muốn tuyên bố một chuyện.

Khi Sở Châu và Trịnh Đà đang sợ hãi thầm than, trên mặt Ngụy Thiếu Vũ lộ ra vẻ nghiêm nghị.

- Ngụy tướng quân, ngài nói đi!

Sở Châu và Trịnh Đà đưa mắt nhìn nhau nói.

- Đó chính là chuyện Tô Mộc chữa khỏi bệnh cho Phương tướng quân, chỉ giới hạn cho chúng ta biết. Chuyện này đến đây chấm dứt, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Về phần những người bên cạnh ta, ta cũng sẽ hạ mệnh lệnh như vậy.

Ngụy Thiếu Vũ dừng lại, bổ sung:

- Đây là ý tứ của Tô Mộc, cũng là ý tứ của lão thủ trưởng.

- Chúng ta hiểu!

Sở Châu và Trịnh Đà nói thế nào cũng không phải tay mơ, dĩ nhiên rõ ràng chuyện ở đây không phải bọn hắn muốn làm thế nào là có thể làm thế ấy, hạ mệnh lệnh, lại càng lộ ra chuyện này có vẻ cổ quái.

- Sở đại sư, xin hỏi, đại khái lúc nào bọn họ có thể tỉnh lại? Ta còn phải báo cáo với lão thủ trưởng.

Ngụy Thiếu Vũ hỏi.

- Xem tình huống, chậm nhất là sáng sớm ngày mai.

Sở Châu cẩn thận nói.

- Được, tôi biết rồi, chỗ này tạm thời giao cho hai vị đại sư. Đại sư, bên cạnh có phòng nghỉ ngơi đặc biệt, xin hai vị dời bước.

Ngụy Thiếu Vũ nói.

- Ngụy tướng quân, ngài cứ đi làm việc đi, không cần để ý đến chúng tôi.

Sở Châu nói.

Đợi sau khi Ngụy Thiếu Vũ và một đám tướng quân rời đi, dưới phân phó của Trịnh Đà, tất cả đám quân y cũng rời đi, trong hành lang vừa rồi còn rất náo nhiệt, hiện giờ chỉ còn lại hai vị đại quốc thủ Sở Châu và Trịnh Đà.

- Thật không thể tin được, thật muốn biết hắn đã làm như thế nào!

Sau khi Trịnh Đà thấy xung quanh không còn ai, liền kinh ngạc nói:

- Nếu y thuật như vậy có thể lấy ra cùng hưởng..., ta bảo đảm trung y tuyệt đối sẽ vượt qua tây y, trở thành trào lưu của thế giới!

- Ta nói lão Trịnh, anh không có việc gì chứ? Làm sao lại nói mê sảng như vậy!

Sở Châu lạnh lùng nói.

- Làm sao lại mê sảng? Chẳng lẽ anh không cho như vậy sao?

Trịnh Đà thấp giọng nói.

- Tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng cái này không thực tế. Tô Mộc không phải là người chúng ta có thể tưởng tượng, hắn là cháu trai của lão thủ trưởng. Còn nữa tôi cũng không cho rằng y thuật của hắn có thể làm lại, đây chỉ là đặc quyền thuộc về hắn.

Sở Châu nói.

- Lão Sở, anh bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo đi, có phải anh còn biết chuyện gì nữa hay không?

Trịnh Đà nói.

- Lão Trịnh, quan hệ giữa chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, nếu tôi biết, tôi có thể không nói cho anh sao? Tôi muốn nói với anh là, Tô Mộc là người không đơn giản. Anh muốn thu phục hắn là không có khả năng, nếu muốn chiêu dụ có lẽ còn có thể. Lão Trịnh, từ không hay tôi cứ nói trước, Tô Mộc là người tôi đã để ý rồi, anh không thể tranh đoạt với tôi, tôi chuẩn bị chờ hắn tỉnh lại, rồi sẽ nói chuyện với hắn.

Sở Châu cười nói.

- Nói chuyện gì? Chẳng lẽ anh muốn kêu hắn thừa kế y bát của anh sao?

Trịnh Đà hỏi.

- Anh cho là chúng ta đủ tư cách làm sư phụ của hắn sao?

Sở Châu cười khổ một tiếng.

- Vậy anh muốn...

Trịnh Đà hỏi.

- Tôi là muốn thỉnh giáo hắn.

Sở Châu nói.

- Vậy không được, tôi cũng muốn thỉnh giáo hắn, tôi có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi hắn, cái gì gọi là tôi không thể tranh đoạt với anh, lão Sở, anh quá không hiền hậu!

Trịnh Đà tức giận nói.

- Tôi bất kể, tôi tới trước!

- Ai tới trước thì người đó được trước!

- Lão Trịnh, đây là anh không nói đạo lý!

- Đối với anh thì nói đạo lý cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.