Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 2: Thiếu nữ gánh củi




Lại bị hắn đoán ra, Tần phu nhân vô ý thức nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn vẫn cúi đầu uống trà, giống như không nghe thấy bọn họ nói chuyện vậy. Nàng cười nhạt nói:

- Viên ngoại, không phải ngài muốn dùng số tiền lớn mua Túy Tiên Cư đấy chứ.

- Phốc, khụ, khụ.

Lý Kỳ bỗng phun nước trà ra, không ngừng ho khan, vung tay nói;

- Xin lỗi, xin lỗi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi.

Trong bụng cười nở hoa. Phu nhân cũng thật là, nói chuyện không lưu cho ta đường sống.

Tuy nhiên, Lý Kỳ cũng không lo lắng, dù sao bây giờ là Thái Mẫn Đức có điều cầu bọn họ. Khẩu khí cứng một chút, cũng không phải là chuyện xấu.

Tần phu nhân còn tưởng là Lý Kỳ đang ra ám hiệu gì đó, không yên liếc nhìn hắn.

- Đâu có, đâu có, phu nhân cứ đùa.

Thái Mẫn Đức cười ngượng ngùng, vẻ mặt đầy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, lại nói:

- Thực ra hôm nay Thái mỗ tới, là muốn gia nhập liên minh đại lý của quý điếm.

Lý Kỳ nhướn mày, trong lúc nhất thời không hiểu dụng ý của Thái Mẫn Đức.

Tần phu nhân sững sờ, kinh ngạc hỏi:

- Ý của viên ngoại, chẳng lẽ là muốn Phỉ Thúy Hiên gia nhập Túy Tiên Cư?

Phu nhân à, ngươi cũng quá đơn thuần đi. Một người ngạo khí như Thái Mẫn Đức, làm sao có thể để Phỉ Thúy Hiên đứng dưới Túy Tiên Cư được.

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nghĩ bụng, việc này khẳng định không đơn giản.

Quả nhiên, Thái Mẫn Đức lắc đầu cười:

- Phu nhân chỉ nói đúng một nửa. Phỉ Thúy Hiên cách Túy Tiên Cư chỉ có vài dặm. Nếu chúng ta đều bán vịt quay, chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt lắm. Thái mỗ là nghĩ thế này, bánh Hambuger và vịt quay của quý điếm đang bán chạy. Nếu chí bán ở kinh thành, không khỏi có chút tiếc nuối. Đúng lúc Thái mỗ có mấy nhà chi nhánh ở Kim Lăng. Nếu phu nhân nguyện ý, Thái mỗ muốn mấy chi nhánh này gia nhập liên minh Túy Tiên Cư.

Lão hàng khá lắm, chiêu này cũng có thể nghĩ ra. Nghe khẩu khí của y, có vẻ như không chỉ muốn mở ở Kim Lăng.

Lý Kỳ nhíu mày, vừa định mở miệng, nhưng vẫn nhịn được. Hắn muốn xem Tần phu nhân xử lý thế nào.

Tần phu nhân còn tưởng Lý Kỳ sẽ đứng ra, đợi nửa ngày nhưng không thấy hắn lên tiếng, nhíu mày trầm tư một lát, thản nhiên nói:

- Mời viên ngoại nói tiếp.

Dù gì Thái lão hàng cũng là thương nhân đứng đầu một phương, phu nhân dùng khẩu khí ấy nói chuyện với y, thật đúng con mẹ nó hết giận. Phu nhân thật đúng là có phong phạm của vương giả.

Lý Kỳ cúi đầu, âm thầm bật cười.

Thù không biết, trước kia đối tượng đàm phán của Tần phu nhân đều là những chưởng quầy của Chân Điếm, thân phận cao hơn một đoạn, dần dần, thành thói quen đàm phán như vậy.

Thái Mẫn Đức cũng là sững sờ, trong lòng ủy khuất sắp khóc. Y đâu từng bị đối xử như vậy chứ. Hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân. Nhưng hiện tại y là có việc nhờ người, chỉ có thể ăn nói khép nép:

- Thái mỗ là muốn biến chi nhánh ở Kim Lăng thành tổng đại lý của Túy Tiên Cư tại Giang Nam. Chỉ cần vịt quay và bánh Hambuger bán chạy ở Kim Lăng, thì chúng ta có thể thuận thế mở rộng đại lý của Túy Tiên Cư tới Tô Hàng, Dương Châu, thậm chí là cả Giang Nam. Bởi như vậy, danh tiếng của Túy Tiên Cư nhất định có thể vang vọng cả Giang Nam. Nếu như về sau quý điếm muốn mở chi nhánh ở Giang Nam, cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Mà lợi ích trong đó, tin rằng cũng không cần Thái mỗ nói tỉ mỉ.

Không thể nào, lẽ nào lão hàng này đã phát hiện ra ý đồ di dời tài chính về phía nam của mình?

Lý Kỳ nhíu mày nhìn Thái Mẫn Đức. Đúng lúc ánh mắt của y cũng nhìn sang. Hai ánh mắt đụng vào nhau, toàn bộ trở nên minh bạch.

Nhưng trong lòng của Tần phu nhân hoàn toàn không muốn hợp tác với Thái Mẫn Đức, đáp:

- Ý này của viên ngoại thật không tồi. Tuy nhiên, nếu là như vậy, tự chúng ta cũng có thể mở chi nhánh ở Giang Nam, cần gì làm phiền tới viên ngoại?

Nói hay lắm.

Lý Kỳ âm thầm vỗ tay thán phục Tần phu nhân. Thù không biết, nàng chỉ hành động theo cảm tính.

- Lời ấy của phu nhân sai rồi.

Thái Mẫn Đức lắc đầu:

- Trước mắt ở Giang Nam không có ai biết danh tiếng của Túy Tiên Cư. Hơn nữa phu nhân cũng chưa quen với nơi đó. Nếu muốn mở chi nhánh ở đó, Thái Mẫn Đức tính toán, ít nhất cũng phải mất hai tới ba năm. Mà trong hai, ba năm này, Túy Tiên Cư tổn thất không ít. Hơn nữa, với tình trạng trước mắt của Túy Tiên Cư, tin rằng mặc dù phu nhân mở chi nhánh ở Giang Nam, cũng sẽ không muốn bán vịt quay và bánh Hambuger với giá rẻ. Mà nếu để chậm thì lại sinh biến. Thái mỗ cho rằng, phu nhân nên thừa cơ hội này xuôi nam mới là thượng sách.

Lão hồ ly này phân tích thật thấu triệt.

Lý Kỳ nhíu mày, hắn thực sự không tính toán bán bánh Hambuger và vịt quay ở Giang Nam. Dù sao hắn đi theo hướng phục vụ khách hàng thượng lưu. Nói sau, đại lý mở ra vốn không phải muốn như vậy sao. Hơn nữa hắn cho rằng Thái Mẫn Đức nói không sai. Nếu danh tiếng của Túy Tiên Cư có thể truyền ra trước khi thuyền chở thịt hộp xuôi nam, thì có rất nhiều chỗ tốt cho việc sau này hắn mở chi nhánh tại Giang Nam.

Tần phu nhân cũng không ngu xuẩn, nàng vốn không tin mấy chuyện như bánh bao rơi từ trên trời xuống, liền hỏi:

- Viên ngoại sẽ không tiện nghi cho chúng ta như vậy chứ?

Thái Mẫn Đức cười đáp:

- Túy Tiên Cư của phu nhân chỉ cần ra người, còn lại mọi chuyện đều do Phỉ Thúy Hiên xử lý. Còn về phần chia lợi nhuận, chúng ta chia đều năm năm. Nếu như phu nhân vẫn chưa tin tưởng Thái mỗ, Thái mỗ có thể giao trước ba nghìn xâu mỗi năm cho phu nhân. Nếu lỗ vốn thì toàn bộ do một mình Thái mỗ gánh chịu. Còn buôn bán lời, thì Thái mỗ vẫn y nguyên giao một nửa cho phu nhân. Hơn nữa Thái mỗ có thể cam đoan, lợi nhuận hàng năm của chúng ta, sẽ chỉ tăng chứ không giảm. Phu nhân thấy thế nào?

Ba nghìn xâu? Ý của y không phải là nói hàng năm chỉ riêng việc bán bánh Hambuger và vịt quay ít nhất cũng có thể kiếm được sáu ngàn xâu sao? Giang Nam quả nhiên là nơi giàu có và đông đúc. Xem ra kế hoạch dời về phía nam của mình phải tiến hành sớm hơn a.

Lý Kỳ âm thầm gật đầu. Thấy phương án hợp tác này rất có lợi cho mình. Mà ngay cả hắn cũng không thấy có lý do gì để cự tuyệt. Đương nhiên, hắn cũng biết Thái Mẫn Đức sẽ không làm những chuyện mà không kiếm được lãi.

Tần phu nhân thấy phương án này rất tốt. Không chi một phân tiền, đã có thể lợi nhuận nhiều như vậy. Nhưng từ trước tới nay nàng cảm thấy tiền đủ dùng là được rồi. Lại thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, cho rằng là hắn ngại tiền quá ít, liền lên tiếng:

- Viên ngoại nói có lý. Tuy nhiên, phân chia năm năm có chút không ổn. Bởi vì sinh ý này chúng ta cũng có thể tự làm. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu viên ngoại không có chúng ta, thì sẽ không làm được. Viên ngoại nói xem, có phải không?

Má, phu nhân trở nên tham lam từ khi nào vậy?

Lý Kỳ cả kinh, cái cằm sắp rơi xuống đất. Lý Kỳ cho rằng phương án này của Thái Mẫn Đức đã vốn rất ưu đãi rồi. Tin rằng y đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra được. Dù sao quan hệ giữa y và Túy Tiên Cư đang rất không thoải mái. Đây cũng là cách mà y biểu hiện thành ý.

Quả nhiên, Thái Mẫn Đức cau mày, có chút không vui:

- Phu nhân, hôm nay Thái mỗ mang theo thành ý tới đây, mong phu nhân có thể đắn đo nhiều hơn.

Trong lòng Tần phu nhân luôn có oán khí với Thái Mẫn Đức, cũng không muốn hợp tác với y. Hơn nữa nàng cũng không có dã tâm như Lý Kỳ, lông mày đen khẽ nhíu:

- Đã như vậy, thì chúng ta không có gì phải thương lượng nữa. Tiểu Đào tiễn khách.

Ặc! Làm gì có chuyện đàm phán như vậy.

Lý Kỳ choáng váng. Vừa rồi hắn còn tưởng rằng Tần phu nhân đang thử điểm mấu chốt của Thái Mẫn Đức. Chưa từng nghĩ tới Tần phu nhân lại bá đạo như thế. Thật đúng là không coi Thái Mẫn Đức như người vậy.

Thái Mẫn Đức cũng trợn tròn mắt, kế hoạch trong lòng đã bị Tần phu nhân làm cho rối loạn, vội vàng giơ tay lên:

- Chậm đã, phu nhân nói có lý, là Thái mỗ lo lắng không chu toàn. Như vậy đi, phu nhân sáu, Thái mỗ bốn.

Lúc y nói lời này, cơ hồ là cắn răng nói. Đối với y mà nói, đây là tình thế bắt buộc. Mặc dù giá tiền này y chịu không được, nhưng y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Má, như vậy cũng được?

Lý Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối. Hóa ra trước kia phu nhân vẫn là đang giả trư ăn thịt cọp a. Mồ hôi lạnh chợt xuất hiện trên trán. Vội hướng Tần phu nhân gật đầu, sợ nàng còn không biết đủ, đuổi Thái Mẫn Đức ra khỏi nhà.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ rốt cuộc gật đầu, âm thầm thở một hơi, đứng dậy, hơi vẻ uể oải nói;

- Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Còn công việc cụ thể, viên ngoại cứ bàn với Lý Kỳ. Ta cảm thấy không khỏe, thứ cho không thể phụng bồi.

Thái Mẫn Đức đã sớm không muốn nói chuyện với Tần phu nhân. Nữ nhân này ra bài thật không theo lẽ thường, đứng dậy ôm quyền nói:

- Phu nhân đi thong thả.

Đợi phu nhân đi rồi, sau lưng Thái Mẫn Đức đã ướt đẫm, nhìn lão bằng hữu đối diện, cười khổ một tiếng:

- Lý công tử, Thái mỗ coi như phục cậu.

Lý Kỳ vừa nghe, liền biết y tưởng mình bảo Tần phu nhân nói như vậy, thở dài lắc đầu:

- Viên ngoại chớ nói như thế. Ta chưa nói một câu nào với phu nhân.

Thái Mẫn Đức sao có thể tin hắn, chỉ lắc đầu, lần trao đổi này coi như là bên mình thất bại.

Lý Kỳ cũng biết trong lòng y ủy khuất, cười nói:

- Viên ngoại chớ giận. Như vậy đi, chờ thêm vài ngày, tại hạ đại biểu Túy Tiên Cư tống viên ngoại một phần hậu lễ.

Hai mắt Thái Mẫn Đức sáng ngời:

- Lý công tử, cậu chớ lừa gạt ta đấy.

Hắn biết, phần hậu lễ mà Lý Kỳ nói, khẳng định không đơn giản.

Lý Kỳ cười, gật đầu:

- Đương nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.