Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 37: Thuốc không thể uống tùy tiện




"Công chúa" - Thái Thì hỏi một lần nữa.

Cáp Liên cắn môi, tâm trạng rối rắm, nàng yêu Độc Cô Dận, cũng biết sau khi mình rời đi, hắn nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng mà nàng thật sự không thể nào vì hắn mà ở lại trong thâm cung đại điện này, bởi vì căn bản nàng không thuộc về nơi này.

"Được, ta muốn đi. Thái Thì, ngươi giúp ta, hơn nữa lần này tuyệt đối không được thất bại".

Bởi vì nàng biết, lần bỏ trốn này của nàng đối với Độc Cô Dận mà nói, không khác gì là phải bội, nếu như lần này nàng vẫn thất bại bị bắt trở lại, hậu quả thực sự nàng cũng không dám nghĩ tới.

**************

Mắt thấy ba ngày kỳ hạn sắp tới, nhưng Thái Thì vẫn không nghĩ ta được biện pháp cụ thể nào có thể giúp Cáp Liên trốn khỏi cung.

Mặc dù Cáp Liên hứa sẽ không bỏ trốn khỏi hoàng cung nữa, nhưng Độc Cô Dận vẫn không ngừng tiếp tục căng cường thị vệ trông chừng nàng, quả thật đến một con muỗi cũng không thể lọt qua.

Thái Thì chỉ là một cung nữ nhỏ, ở trong cung có thế có bao nhiêu năng lực? Nàng tìm hết mọi cách nhưng vẫn chưa có biện pháp, lo lắng đến nỗi ngay cả ngủ cũng không ngon giấc.

Sáng sớm ngày thứ ba, Thái Thì đi đi lại lại trong khu vực người hầu để suy nghĩ, lúc qua chỗ nhạc công, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đàn thê lương nàng chưa từng nghe qua.

Tiếng đàn kia không giống như đàn tỳ bà thanh thúy sáng ngời, cũng không giống như đàn trang mềm nhẹ thanh lịch, lại càng không giống như đàn nhị có cương có nhu, biến đổi linh hoạt, từ trong chỗ nhạc công truyền ra tiếng đàn hùng hậu, thâm trầm phong cách cổ xưa, không giống như các loại nhạc cụ ở Trung Nguyên.

Nàng lập tức nhớ tới bài hát đêm đó Cáp Liên đã hát, vì vậy nàng lặng lẽ đi vào chỗ của những nhạc sư, sau đó nhìn thấy Bạch sư phụ vũ sư chuyên môn trong hoàng cung đang ôm trong ngực một loại nhạc cụ có hình dáng kỳ lạ, tiếng đàn nàng vừa nghe thấy chính là do chiếc đàn này phát ra.

Tiếng đàn của kết hợp cùng với điệu hát khe khẽ của Bạch sự phụ, khiến trong lòng người nghe dâng lên một sự rung động, không nỡ rời đi.

Thái Thì cứ đứng ngơ ngác như vậy một lúc lâu, cho đến khi Bạch sự phụ đàn xong một khúc, hắn thu đàn lại, quay đầu cười với Thái Thì nói: "Cảm ơn ngươi đã nghe ta đánh đàn".

"À! Bạch sự phụ, người phát hiện ra nô tỳ sao?".

"Đã phát hiện ra từ sớm rồi! Chỉ là thấy ngươi nghe tiếng đàn rất nhập tâm, ta cũng không muốn vạch trần" - Bạch sư phụ cười ha ha, ngoắc tay muốn Thái Thì đi vào: "Thích tiếng đàn này sao?".

Thái Thì gật đầu một cái: "Tiếng đàn này nghe thật dịu dàng, hợp với tiếng hát của Bạch sư phụ, làm cho lòng người nghe có một cảm giác rung động không nói thành lời".

"Vậy sao?" - Bạch sư phụ cười đến mắt cũng híp lại thành một đường, hiếm thấy, bắt đầu nói chuyện: "Đây là đàn đầu ngựa, là nhạc cụ của tộc Hạ Lan, lần trước ở trên đại điện ta nhìn thấy người của tộc Hạ Lan chơi, thật sự rất thích, vì vậy lấy hai cây đàn tỳ bà đổi lấy cây đàn đầu ngựa này, nhìn xem, chỗ này không phải có một đầu ngựa sao?". Hắn chỉ lên đỉnh chóp của cây đàn.

"Đúng rồi! Tại sao lại phải khắc một cái đầu ngựa ở chỗ này?".

"Nghe nói là trước đây có một người chăn ngựa để tưởng niệm đến cái chết của con ngựa yêu quý đã lấy xương đùi ngựa làm trụ, lấy xương đầu làm ống tre, lấy lông đuôi làm dây đàn, chế thành nhị huyền cầm, sau đó ở trên đỉnh chóp của cây đàn khắc lại một cái đầu ngựa dựa theo dáng vẻ của con ngựa yêu kia, cho nên mới có tên gọi như vậy".

"Đây là nhạc cụ của tộc Hạ Lan?" - Ánh mắt Thái Thì đột nhiên sáng lên.

"Đúng vậy, trước đây ngươi cũng nghe qua tiếng đàn này rồi sao?".

"Nô tỳ chưa từng nghe qua, chẳng qua là gần đây chủ tử mà nô tỳ hầu hạ chính là công chúa của tộc Hạ Lan".

"Công chúa? Chính là cái người luôn muốn bỏ trốn khỏi hoàng cung chính xác là Lăng An Vương phi?".

Việc Cáp Liên luôn muốn trốn khỏi hoàng cung từ trước tới giờ đã trở thành sự tích lưu truyền khắp tỏng cung, chuyện này Bạch sư phụ cũng là nghe từ những nhạc sư khác nói lại.

"Đúng vậy" - Thái Thì cắn cắn môi, trong lòng có cảm giác gan dạ, nói không chừng Bạch sư phụ sẽ đồng ý giúp Cáp Liên bỏ trốn khỏi hoàng cung? Nhưng nếu như nàng tùy tiện nói ra lời có phải là rất mạo hiểm hay không? Ngộ nghỡ Bạch sư phụ không đồng ý, ngược lại chạy đi nói cho Lăng An Vương thì làm thế nào?

Nhưng trước mắt ngoại trừ việc nhờ sự giúp đỡ của Bạch sư phụ ra, dường như cũng không có cách nào khác, nên làm cái gì bây giờ?

"Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?" - Bạch sự phụ cũng lăn lộn nhiều năm trong hoàng cung, nhìn vẻ mặt của Thái Thì đương nhiên hắn biết đại biệu cho cái gì: "Yên tâm đi, những nhạc sư khác đã đến điện Cảnh Hòa trình diễn rồi, chỉ có ta vì lười không muốn đi, cho nên mới ở lại chỗ này gẩy đàn đầu ngựa, ở đây không có ai khác nữa".

Thái Thì dùng sức nhắm chặt mắt, quyết định đánh cược một lần!

Nàng quỳ phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khiến Bạch sư phụ giật mình.

"Bạch sư phụ, xin người hãy cứu công chúa".

"Cứu công chúa? Ngươi nói rõ xem?".

Vì thế Thái Thì liền đem đầu đuôi sự việc của Cáp Liên nói rõ cho hắn nghe.

Bạch sư phụ nghe xong một lát cau mày, một lát mỉm cười, một lát lại lắc đầu thở dài.

Tình yêu kia, làm cho biết bao người vừa khóc vừa cười, rồi lại đắm chìm trong đó không cách nào tự kiềm chế.

Bản thân hắn cũng trải qua tuổi trẻ, cũng từng bừa bãi hoang đàng, chuyện tình yêu năm đó của hắn và vợ hắn cũng coi như là oanh oanh liệt liệt, tất cả thành Tô Châu đều biết đến.

Thái Thì nói hết ngọn nguồn căn nguyên, có chút khiếp đảm nhìn Bạch sư phụ: "Bạch sư phụ, người.... có đồng ý giúp công chúa không?"

Bạch sư phụ trầm ngâm không nói.

Thái Thì cũng đã sợ đến sống lưng toát ra mồi hôi lạnh, nàng đã đánh cược một ván cờ vô cùng hiểm! Ngộ nhỡ Bạch sư phụ chẳng những không giúp một tay, ngượi lại nói chuyện này ra ngoài, hậu quả thực sự.... nàng nhắm mắt lại, không dám suy nghĩ tiếp.

"Ài, cũng thật khó cho đứa nhỏ này rồi" - Bạch sư phụ thở dài.

Thái Thì nghe không hiểu ý tứ của hắn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất lộ ra ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

"Mau đứng lên đi! Đừng để cho người khác thấy, đến lúc đó lại nghi ngờ thì rất phiền phức".

Thái Thì vộ vàng đứng lên. Nghe qua, hình như Bạch sư phụ đã có ý định giúp đỡ.

"Hai ngày nữa, con gái ta muốn vào cung thăm ta" - Hắn nhìn Thái Thì một cái: "Nó luôn luôn thích khiêu vũ, hôm đó nó vào cung, ta sẽ dẫn nó đi tìm công chúa, xin công chúa dậy nó mấy vũ điệu của tộc Hạ Lan, nhân tiện cũng xin công chúa chỉ dẫn cho ta một chút về kỹ thuật đánh đàn đầu ngựa. Sau đó ta sẽ lấy cớ có chuyện phải rời đi trước chỉ để con gái của ta và công chúa ở lại chung một phòng, tiếp đó ta sẽ phái người tới đón con gái của ta".

Thái Thì không hiểu vì sao hắn lại nói vậy.

Hắn nhìn nàng, trừng mắt nhìn: "Lúc ta phải người đi đón công chúa, công chúa ở trong phòng xẩy ra chuyện gì, cũng đều không có liên quan tới ta. Nếu như trong lúc công chúa khiêu vũ không cẩn thận dùng sức hơi lớn, chỉ sợ là rất dễ dàng đá người khác bất tỉnh? Nếu như không may có ngươi bị đá bất tỉnh, lại thay quần áo của công chúa nằm ở trên giường...."

Thái Thì nháy mắt mấy cái, tới đây đột nhiên hiểu ra, gương mặt thiếu ngủ trong nhát mắt trở nên sáng rực, nàng vui mừng lại muốn quỳ xuống đất khấu tạ, nhưng bị Bạch sư phụ kéo lên.

"Đừng có quỳ, mau trở về nói cho công chúa đi! Nói mấy ngày tới nàng ấy phải an phận một chút, cũng phải dưỡng sức một chút, đến lúc đó chỉ cần ra khỏi cung tự nhiên ta sẽ phái người tiếp ứng nàng".

"Bạch sư phụ, còn con gái của người...."

"Đừng lo lắng, nàng phúc lớn mạng lớn, không có việc gì".

Hơn nữa, cho dù trời có sập xuống, người kia có chỉ thẳng vào hắn, hắn cũng không sợ. Dù sao nếu như người kia thật sự trách tội, thì cũng sẽ không xử tử hắn, cùng lắm chỉ là cắt chức hắn, sau đó đưa hắn về quê nhà Tô Châu mà thôi?

Như vậy cũng được, hắn có thể về nhà cùng vợ an hưởng tuổi già, mỗi năm đều phải đi đi lại lại mấy chuyến từ hoàng cung về Tô Châu lại từ Tô Châu về nhà, thật sự cơ thể của hắn cũng dần dần không chịu được nữa rồi.

Thái Thì trăm tạ nghìn tạ, không thể che giấu sự vui mừng trong lòng, vội vàng chạy đi nói cho Cáp Liên tin tức tốt lành này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.