Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 30: Con sóc nhỏ đáng thương




Trử Nhĩ Nhĩ thể chất vốn không dễ béo, lúc này hoàn toàn do mang thai sinh con, hơn nữa cộng thêm công sức bồi bỗ của Trử mẹ nên sau thời gian mang thai Trữ Nhĩ Nhĩ đã không ngừng tăng thêm mấy kí .

Cho nên sau một tháng chăm chỉ đến phòng tập thể hình ,6kg mỡ thừa trên người cô đã biến mất không thấy tăm hơi,khôi phục lại thân hình thon thả trước khi mang thai.

Trử Nhĩ Nhĩ do lấy lại được dáng vẻ xưa nên không khỏi cao hứng, cả ngày cười vui vẻ hớn hở , Lôi Cánh cũng bởi vì cô vui vẻ mà vui vẻ theo.

Vợ chồng mỗi khi đi chung đều tạo cho người khác cảm giác yêu thương thắm thiết và hạnh phúc dạt dào , trong mắt anh chỉ có em ,trong mắt em chỉ có anh, so với những cặp tình nhân yêu nhau càng thắm thiết hơn , không nghĩ rằng họ đã ở chung với nhau 7-8 năm , kết hôn và có với nhau một đứa con .

“Cặp đôi yêu nhau đến nỗi khiến người khác ngưỡng mộ như vậy cũng sẽ cãi nhau sao ?”

Thời gian nghỉ trưa, tổng tài xuất ngoại công tác không ở trong công ty, Ngụy Khả Khiết thừa dịp Trử tỷ tìm nàng cùng Ánh Nhu cùng dùng cơm, đem thắc mắc trong lòng của chị em trong công ty ra hỏi cô.

Cô cũng không phải là một người thích buôn chuyện người khác , nhưng ai bảo cô là thư kí gần nhất bên cạnh cái cặp đôi này cơ chứ .Mọi người trong công ty luôn thích chạy qua hỏi cô vấn đề này làm cô nhiều lúc chẳng biết trả lời thế nào nên hôm nay quyết định tìm câu trả lời.

“Đương nhiên .” Trử Nhĩ Nhĩ đương nhiên hồi đáp,“Trên đời có cặp tình nhân hoặc vợ chồng nào không cãi nhau ?”

“Nhưng mà một năm qua , em cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua chị cùng tổng tài cãi nhau.” Ngụy Khả Khiết nói.

“Em cũng vậy.” Lâm Ánh Nhu ở một bên phụ họa.

“Đó là bởi vì lúc các em thấy chúng ta, đều là ở trong công ty nha, hai chúng ta hẳn là người xem như chuyện công và tư rõ ràng, cho nên sẽ không đem những chuyện cãi nhau giữa vợ chồng mang vào công ty.”

“Cho nên hai người thật sự đã từng cãi nhau?” Ngụy Khả Khiết tự xác nhận.

“Đương nhiên.”

“Em có thể hỏi, hai người gần đây nhất cãi nhau là thời điểm nào không, là vì sự tình gì cãi nhau?”

“Lần gần đây sao? Ngay tối hôm qua nha.” Trử Nhĩ Nhĩ hào phóng trả lời.

“Tối hôm qua?” Ngụy Khả Khiết ngạc nhiên kêu lên, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.

“Làm sao vậy?” Lâm Ánh Nhu khó hiểu hỏi.

“Hai người bọn họ hôm nay buổi sáng còn mười ngón nắm tay nhau, cùng nhau tay nắm tay đến công ty đi làm.” Ngụy Khả Khiết nói với Lâm Ánh Nhu .

“Thật vậy chăng, đại tẩu?” Lâm Ánh Nhu cũng ngạc nhiên hỏi.

Trử Nhĩ Nhĩ lộ ra một chút ngượng ngùng biểu tình, thừa nhận gật gật đầu.

“Nhưng là chị vừa nãy không phải nói, chị cùng đại ca tối hôm qua mới cãi nhau sao?” Cái tốc độ làm lành này có phải quá nhanh hay không? Rốt cuộc là đại tẩu có tài dạy chồng, hay là đại ca có cách dỗ vợ a? Thật sự là làm người ta tò mò. Lâm Ánh Nhu nghĩ, sau đó nhịn không được hỏi:“Đại tẩu, các ngươi là như thế nào làm hòa thế ?”

“Ách, này……” Trử Nhĩ Nhĩ lộ ra một chút biểu tình xấu hổ, do dự một chút mới hàm súc nói: “Có câu nói như vậy, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa”(ngạn ngữ Trung Quốc :ý nói là dù cãi nhau thì ở chung 1 giường xong cũng huề ,haha)

Lâm Ánh Nhu cùng Ngụy Khả Khiết trên mặt cũng lúc đỏ lên ,đã hiểu ý của Nhĩ Nhĩ.

“Các ngươi bình thường đều là vì chuyện gì cãi nhau?” Ngụy khả khiết hỏi lại.

“Chuyện gì đều có nha, giống tối hôm qua, đồng nghiệp cùng làm trước kia gọi điện thoại đến, chị mới cùng đối phương tán gẫu chốc lát, hắn liền không cao hứng, thật là khó hiểu mà.”

“Đại ca ghen đấy.” Lâm Ánh Nhu nhịn không được mở miệng nói.

“Đối phương là nữ.”

Oa, khó hiểu thật.

“Còn có một lần cùng hắn tham dự một tiệc yến hội, vì chuyện chị nên mặc quần áo thế nào, chúng ta cũng ầm ỹ một trận, Hắn lại giở chứng bắt chị mặc đồ công sở như lúc đi làm , cũng không nghĩ đến chúng ta cũng không phải đi bàn chuyện công sự, mà là đi dự tiệc cưới, chị làm sao có thể ăn mặc như thế được cơ chứ ?” Trử Nhĩ Nhĩ thừa cơ oán giận nói.

“Thế sau đó chị mặc cái gì?”

“Đương nhiên là áo dạ hội.” Cuối cùng người thắng luôn là nàng, ha ha……

“Trử tỷ dáng người tốt lắm, mặc trang phục bình thường đã ưa nhìn rồi, mặc áo dạ hội nhất định càng mê người.”

Ngụy khả khiết suy nghĩ nói.

“Quan trọng là trong hội trường nhất định có rất nhiều đàn ông.” Lâm Ánh Nhu gật đầu nói tiếp, trên mặt dường như có chút đăm chiêu.

“Chị cũng đã là lão bà của hắn, cũng đã sinh cho hắn một đứa con, hắn rốt cuộc đang lo lắng cái gì nha?” Trử Nhĩ Nhĩ không hiểu nói.

“Không phải lo lắng, mà là không muốn cùng người khác chia sẻ vẻ xinh đẹp lão bà hắn.” Lâm Ánh Nhu buồn cười nói, đại ca thật sự cực kì yêu đại tẩu.

Trử Nhĩ Nhĩ trợn trợn mắt ,lộ ra biểu tình đã chịu không nổi hai người này : “Tóm lại là chúng tôi cũng thường hay cãi nhau, đừng có nghĩ chúng ta không bao giờ cãi nhau”

Lâm Ánh Nhu cùng Ngụy Khả Khiết nhìn nhau một cái , đều có loại cảm giác á khẩu không nói được gì .

Bọn họ thế này cũng gọi là cãi nhau hay sao ? Nhiều lắm chỉ có thể xem như là ý kiến bất đồng mà đấu khẩu thôi ,với lại cái loại đấu khẩu như thế này chỉ làm làm cho tình cảm vợ chồng thêm mặn nồng, bởi vì đầu giường ầm ỹ cuối giường hòa……

Nhưng, thật hâm mộ nha.

Bọn họ quả nhiên thật là đôi thần tiên quyến lữ làm người ta ca ngợi, thực hạnh phúc.

Thời gian tan tầm

Hôm nay thật hiếm có một ngày không có đống công văn cao như núi chờ Lôi Cánh tăng ca xử lí , nên 6 giờ có thể tan ca về nhà rồi ,vợ chồng có cảm giác như lời được vài tiếng đồng hồ cùng nhau khoái hoạt , liền vừa hồ hở vừa vui sướng lái xe thẳng đến chợ đem Lâm Sĩ đi dạo , đồng thời giải quyết luôn buổi tối ở đó

Hai người giống như trẻ con hết ăn hết quán này lại đến quán khác , còn đựng thứ gì thích đều đem hết về nhà , vui chơi thật sự thoải mái , đến lúc về đến nhà đã là 11 giờ đêm.

Bọn họ ngồi phịch ở phòng khách trên sô pha, đều có một loại cảm giác rã rời, nhưng là lại thấy đối phương khóe miệng khóe mắt đều đang cười, mệt nhưng rất vui vẻ.

Thể lực của nam nhân luôn khỏe hơn nữ nhân , chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền có sức kéo nữ nhân vào nhà tắm cũng nhau tận hưởng “bồn tắm uyên ương” . Hiển nhiên trong quá trình tắm không chỉ có tắm đơn giản như thế ,sau đó 2 người đều mệt rã rời mà leo lên giường ngủ

Hai người chơi đến mệt nên vừa lăn ra giường đều ngủ ngay , một đêm say giấc .

Ánh nắng từ phường Đông từ từ chiếu rọi khắp nơi , báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu .

Vợ chồng vẫn trong tư thế ôm nhau mà ngủ từ từ tỉnh giấc.

Lão công trước mở to mắt, vừa nhìn thấy trước mắt lão bà vẫn đang ngủ say mặt liền mỉm cười, đó là một loại phản ứng không tự giác, đại biểu cho hạnh phúc.

Anh quay đầu nhìn một chút đồng hồ báo thức bên giường.

Bảy giờ đúng. Nàng còn có thể ngủ thêm hai mươi phút nữa.

Anh lại lần nữa nhắm mắt lại, vài giây sau lại đột nhiên mở hai mắt, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm lão bà vẫn đang ngủ say, có chút đăm chiêu trong chốc lát, sau đó thật cẩn thận bò xuống giường, nắm lên quần áo mặc vào, liền hướng ngoài cửa phòng đi đến.

Mười lăm phút sau, anh quay lại trên tay cầm một vài thứ.

Anh nhìn thời gian cũng gần đến giờ, liền ở bên giường ngồi xuống, cúi người hôn tỉnh tiểu mỹ nhân say ngủ của hắn.

“Lão bà, rời giường.” Anh ôn nhu kêu, trong giọng nói tràn ngập sủng ái.

Lão bà “ưm” một tiếng mở mắt ra, phản ứng khi vừa nhìn thấy hắn chính là cho hắn một cái mỉm cười, sau đó hồi hôn hắn một chút.

“Chào buổi sang a, lão công.” Giọng nói của cô mang theo sự ngái ngủ cùng nũng nịu nói với anh, tiếp theo lại lại lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Anh khống chế không được cười nhẹ ra tiếng, lại hôn hôn cô.

“Nên rời giường.” Anh nói.

“cho em ngủ một chút nữa đi , một chút là tốt rồi.” Cô nũng nịu nói.

Gần nhất nàng không biết vì sao, luôn có một loại cảm giác vĩnh viễn ngủ không đủ, rõ ràng không có làm cái gì lại cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ cần trên giường rồi ngã xuống đã nghĩ ngủ thẳng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Nhìn thấy bộ dáng không dậy nổi của cô, Lôi Cánh cũng bò lên giường nằm kế bên cô, cũng nhau ngủ nướng tiếp .

“Em gần đây hình như rất thích ngủ nướng nha lão bà.” Anh ôm lấy cô nói.

“Ân……” Cô nửa mộng nửa tỉnh khẽ lên tiếng.

“Em gần đây có chỗ nào trên người không khỏe không tỷ như cảm thấy mệt chết đi, hoặc thường cảm thấy muốn ngủ linh tinh ?” Anh ôn nhu hỏi nói.

Lời nói của anh dần dần rót vào trong đầu hồn độn của Trử Nhĩ Nhĩ, cô chậm rãi mở to mắt, lấy hai mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi:“Anh làm sao mà biết, lão công?”

“Trừ lần đó ra, em gần nhất có hay không ngẫu nhiên cảm thấy buồn nôn, muốn nôn?” Anh không có trả lời vấn đề, lại tiếp tục hỏi.

“Không có nha, anh vì sao hỏi như vậy –” Thanh âm của cô nháy mắt im bặt, cả người đều tỉnh táo lại.

Cô nghẹn họng trân trối nhìn anh, lộ ra biểu tình khó có thể tin, sau đó nhanh chóng ở trong lòng tính thời gian.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Cô hỏi anh.

“Mười bảy.” Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô trả lời

“Chỉ mới muộn hai ngày, không có khả năng.” Cô nhanh chóng nói.

“Đừng nói khẳng định như vậy, đi khám một chút.” Tay của anh duỗi ra , lấy ra hộp que thử thai để tới trước mắt cô nói.

“Thứ này anh từ nơi nào biến ra vậy?” Cô không nhớ rõ trong nhà có thứ này.

“Vừa mới đi xuống lầu mua.”

Cô tĩnh một chút hỏi:“Không thuận tiện mua bữa sáng cho em ăn?”

Anh nhất thời cười ra tiếng, ôn nhu hôn môi cô một chút, cười hỏi:“Em muốn ăn cái gì, anh hiện tại đi xuống giúp em mua.”

Cô trầm mặc không nói tiến sát trong lòng anh, đem cái trán để ở trước ngực anh.

“Làm sao vậy?” Anh ôn nhu hỏi cô, tựa hồ có thể cảm giác được cô giờ phút này tâm tình phức tạp.

“Nếu thật sự có làm sao bây giờ?” Cô lại im lặng trong chốc lát, thế này mới thong thả mở miệng nói, âm thanh có điểm rầu rĩ.

“Em không muốn sinh thêm đữa nữa sao?” Anh hỏi cô, vấn đề này bọn họ lúc trước thật chưa có thảo luận qua, “Nếu không muốn sinh, phá đi là được rồi, anh và em cùng đi bệnh viện, thuận tiện làm giải phẫu buộc ga-rô.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, không nghĩ tới anh sẽ như vậy dứt khoát kiên quyết nói ra ý nghĩ cùng quyết định như vậy.

“Nếu em thật sự không muốn sinh, anh sẽ không tức giận sao?” Cô hỏi anh.

“Anh vì sao sẽ tức giận?” Anh khó hiểu hỏi lại cô.

“Nếu đã mang thai nên sinh nó ra, hơn nữa con có một mình rất tịch mịch, sinh thêm một đệ đệ hoặc muội muội bồi hắn không phải có vẻ được không? Người bình thường không đều nghĩ như vậy?” Cô nói.

“Có thể thấy được lão công của em không phải người bình thường.” Anh mỉm cười hôn môi cô một chút, sau đó mới chậm rãi nói ra ý nghĩ của chính mình, “Nếu em thật sự có, anh đương nhiên hy vọng em có thể đem đứa nhỏ sinh ra, cho con một đệ đệ hoặc muội muội, nhưng là sự vất vả khi mang thai cùng sự đau đớn của em khi sinh, anh làm sao mà không biết? Cho nên, trừ phi là em chính mình muốn đem đứa nhỏ sinh ra, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bắt buộc em nhất định phải sinh.”

Cô cảm thấy hảo cảm động.

“Như vậy buộc ga-rô đâu? Anh làm sao có thể có ý nghĩ như vậy? Em nghĩ nam nhân đều thực kháng cự loại giải phẫu này.”

Cô nhìn anh nói.

“Nếu đã xác định không muốn sinh thêm đứa nhỏ, làm lão công tất nhiên phải thực hiện loại giải phẫu này, miễn cho không cẩn thận làm cho lão bà mang thai, còn phải làm cho lão bà đau đớn vì phải phá thai, cái này vốn dĩ là trách nhiệm hàng đầu của người làm lão công nên làm”

Anh nói với cô với vẻ mặt chân thành nhất

Trử Nhĩ Nhĩ cảm động tột đỉnh, bởi vì nói là nói như vậy, lại có mấy nam nhân thật sự có thể nghĩ như vậy, làm như vậy đâu?

“Cám ơn anh, lão công.” Cô thân thủ gắt gao ôm anh, ghé vào lỗ tai anh khàn khàn thấp giọng nói cám ơn.

“Cảm ơn cái gì? Đứa ngốc.” Anh hôn hôn môi của cô, sau đó ôn nhu thúc giục nói:“Đứng lên đi, đi nghiệm xem có hay không, nếu thật sự muốn phá –”

“Em muốn sinh nó.”

“A?”

“Em muốn sinh nó.” Cô nói lại .

Anh nhẹ nhàng mà đem cô đẩy ra khỏi lòng anh, nghi hoặc khó hiểu nhìn cô nói:“Nhưng mà em không phải mới vừa nói……”

“Em chưa nói không sinh. Em chỉ là hỏi anh, nếu em thật sự không muốn sinh, anh sẽ tức giận không thôi.” Cô mỉm cười nói, trong mắt tràn ngập tình yêu đối với anh .“Con là kết tinh tình yêu của chúng ta mà ra, em đương nhiên sẽ sinh nó ra, huống chi em một chút cũng không cảm thấy thay anh sinh đứa con là điều gì vất vả”. Một hồi, cô cười khẽ bồi thêm một câu.“Em cảm thấy anh còn có vẻ vất vả hơn”

Lôi Cánh ngây ra như phỗng nhìn cô, đột nhiên có chút nói không ra lời.

“Ngây cái gì ngốc? Đứa ngốc.” Cô cười hỏi.

“Anh……” Anh đột nhiên cảm thấy yết hầu có điểm nhanh, nói chuyện có điểm không thuận, “Chúng ta chỉ sinh hai đứa này, anh không muốn em vất vả.” Anh nói giọng khàn khàn.

“Hảo.” Cô mỉm cười, ôn nhu gật đầu. Hai đứa con hoàn toàn hảo, nhưng nếu cô lúc này không cẩn thận hoài song bào thai, như vậy, ba đứa nhỏ cũng không phải là nhiều

Anh hít sâu một hơi, hôn cô một chút, mới đưa que thử thai bỏ vào trong tay cô, “Đi thử thử xem sao”

Cô gật đầu, đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Ba phút sau, cô từ trong phòng tắm đi ra.

“Kết quả thế nào?” Lôi Cánh nín thở tức, nơm nớp lo sợ hỏi.

Cô lấy vẻ mặt sầu bi biểu tình trầm mặc nhìn hắn, sau đó đột nhiên hít một ngụm dài khí.

Trái tim của anh gấn như đập nhanh hơn

“Không có?”

Cô thở dài đi vào trong lòng anh , chậm rãi nói:“Có.”

Lôi Cánh nhắm mắt lại, suýt tí nữa bật ra câu “Tam Tự Kinh”(chửi thề).

“Nếu như đã có, làm chi còn bày ra bộ dạng dọa chết người như thế ?” Anh gắt gao bế cô một chút, có chút như là trừng phạt cô hỏi.

“Nhuận nhi mới bốn tháng tuổi.” giọng cô buồn buồn mà nói

“Anh biết Nhuận nhi đã tròn 4 tháng tuổi, em vì sao lại đề cập đến chuyện này?” Anh khó hiểu trực tiếp hỏi cô.

“Nhuận nhi mới bốn tháng chứng tỏ em vừa mới sinh không lâu, kết quả…… Kết quả hiện tại lại mang thai, em nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo.” Cô nức nở ở trong lòng anh nói.

Lôi Cánh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu được cô đang buồn cái gì.

“Ai dám cười nhạo em, em nói với anh, anh lập tức khai trừ hắn.” Anh nói với cô, đáp lại là một cú cùi chỏ ngay ngực.

“Em đã cảm thấy mất mặt gần chết, anh còn nói giỡn!” Cô nói.

“Này có cái gì quá mất mặt ?” Anh nói,“Chúng ta là một đôi vợ chồng yêu nhau, thích làm tình, sau đó cho ra kết tinh của tình yêu , đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?”

“Kia cũng không cần phải nhanh như vậy đã có đứa thứ 2, mọi người nhất định sẽ nói như vậy.”

“Vậy em nói đây là bằng chứng cho sự hạnh phúc và yêu nhau của chúng ta , làm cho bọn họ hâm mộ chết đi”

Cô bị anh trêu cười ra tiếng,“da mặt em thật không dày như anh nha.”

“Được rồi, những lời kia sẽ do anh thông báo với mọi người được chứ.” Anh nghiêm trang nói.

Cô lại bị chọc cho cười, nhịn không được nhéo anh một cái.“Đáng ghét.”

Hôn lên mái tóc của cô, anh ôm cô, cảm thấy niềm hạnh phúc vô tận tràn đầy nội tâm.

“Lão bà, anh đã nói với em anh yêu em chưa?” Anh hỏi.

“Hôm nay còn chưa có.” Cô trả lời.

“Anh đã nói với em rằng được em yêu chính là điều may mắn nhất của cuộc đời anh chưa?” Anh lại hỏi.

“Không có”.

“Anh đã nói với em rằng cùng em kết hôn là quyết định thông minh nhất anh đã làm trong cuộc đời này chưa?”

Anh lại hỏi.

“Cũng chưa.”

Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo rộng khoảng của hai người ra, làm cho anh có thể cùng cô bốn mắt tương giao, hai mắt nhìn lẫn nhau

“Trử Nhĩ Nhĩ tiểu thư.” Anh thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào cô , “được em yêu chính là điều may mắn nhất và hạnh phúc nhất của cuộc đời Lôi Cánh, cùng em kết hôn là quyết định thông minh nhất anh đã làm trong cuộc đời này, anh yêu em, đời này kiếp này vĩnh viễn không đổi.”

Chân tình trong mắt anh ,trong lời nói của anh làm cho mắt Trữ Nhĩ Nhĩ bỗng cay cay

“Đáng ghét, anh không nên hại em khóc.” Cô đem mặt vùi vào trong lòng anh.

“Anh yêu em.” Anh chân thành nói một lần nữa.

Cô thân thủ gắt gao ôm anh, ầm ỹ ách thanh âm ở trong lòng anh nói,“Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu”

Cái này rốt cuộc sao lại trùng hợp như thế?

Trử Nhĩ Nhĩ đứng ở trong toilet kế bên, nghe đoạn đối thoại của hai nữ nhân đứng ngoài, nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.

“Ngươi đã nghe nói chưa? Nghe nói tổng tài phu nhân lại mang thai !”

“Ngươi là nói lão bà của Lôi tổng tài?”

“Đúng, chính là vị thư ký kia đấy.”

“Cái nữ nhân béo kia sao?” tiếng kêu kinh ngạc lại xuất hiện,“Thiệt hay giả? Tại sao có thể như vậy? Bọn họ không phải bởi vì do có đứa nhỏ, mới không thể không kết hôn sao?”

“Hình như không phải như vậy.”

“Có ý gì?”

“Nghe nói bọn họ đã cùng một chỗ rất nhiều năm, hơn nữa Lôi tổng tài hình như vẫn thực yêu nàng, yêu đến nỗi gần như là sủng nịch.”

“Nhưng làm sao có chuyện như thế , nghe nói sau khi sinh xong đã phải đến công ty đi làm , ngay cả chuyện muốn nhờ con mà sung sướng đều không được sao ?” trong lời nói mang đầy sự nghi vấn khó có thể tin được.

“Nghe nói chuyện đi làm là do nữ nhân kia quyết định , hơn nữa Lôi tổng tài sợ cô ấy quá mệt còn đặc biệt mời hai thư kí trợ giúp cô ấy ”

“Cái này shock quá rồi đấy”

“Nhưng hình như cái này mới là sự thật , còn những chuyện chúng ta nghe trước đây chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ.”

“Ngươi làm sao mà biết cái nào mới là sự thật?”

“Ách……”

“Ách cái gì?”

“Thì……”

“Thì cái gì?”

“Thì ta với tiểu Trần đang yêu nhau ”

“Tiểu trần? tiểu trần nào– a, sẽ không phải là tiểu soái ca của bộ phận nghiệp vụ chứ hả ?”

“Đúng rồi.”

“Uy, hắn không phải còn nhỏ tuổi hơn chúng ta sao?”

“Nhỏ hơn bốn tuổi.”

“Oa, ngươi thật lợi hại. Khi nào thì bắt đầu ? Như thế nào bắt đầu ? Ai theo đuổi ai ? Nhanh chút nói cho ta biết, nhanh chút!”

Chờ âm thanh của hai người kia dần dần đi xa sau, Trử Nhĩ Nhĩ thế này mới chậm rãi từ trong toilet kế bên đi ra, trên mặt mang nụ cười không kiềm chế được.

Cùng là mang thai, kết quả lần mang thai thứ nhất và thứ hai lại khác biệt xa đến thế , nên nói gì đây , sự thật chỉ có một sao ? Thật buồn cười . Nhưng càng buồn cười hơn nữa là chính mình vì những lời nói nhảm nhí đó lại buồn rầu một thời gian.

Rửa tay xong, cô sửa sang lại một chút dung nhan, đi ra toilet nữ, lại kinh ngạc thấy lão công của cô đang đứng dựa ở bức tường kế toilet nữ

“Anh đứng ở chỗ này làm chi?” Cô hỏi.

“Đi toilet.”

“toilet nam ở bên kia.” Cô trực tiếp chỉ hướng đầu một hành lang khác, lật tẩy lời nói dối của lão công.

Anh bất đắc dĩ nhìn cô, cô lại bất đắc dĩ thở dài.

“Lão công, em cứ nghĩ rằng lần mang thai thứ 2 , cái tật xấu thích lo xa và bảo hộ quá đáng của anh sẽ bớt đi tí chứ” cô nói .

“Đối với em, anh sợ tật xấu này cả đời đều không khỏi.” Anh tiến lên cầm tay cô, cười khổ nói.

“Như vậy không phải sẽ mệt lắm sao?” Cô hỏi anh, có chút đau lòng.

“Mệt cũng là cam tâm tình nguyện.”

“Nhưng em sợ anh như vậy thật sự già rất nhanh .” Cô thở dài.

“Nếu anh biến già đi, em sẽ không thương anh sao?” Anh tựa tiếu phi tiếu hỏi cô.

“đồ ngốc” Cô lườm anh một cái.

Anh mỉm cười, đem tay cô đến bên miệng hôn một cái, thâm tình nhìn cô khinh ngâm nói: “Nắm tay nhau , cùng nhau đến già .”

“Sinh tử chia lìa , cùng nhau thế ước.” Cô cũng mỉm cười, đáp lại lời hẹn ước của người kia

Mặc kệ sinh tử ly hợp, dắt tay đến đầu bạc

Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay đổi

[ toàn thư hoàn ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.