Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 29: Mai thôn trị bệnh (4)




Những lúc không có Uyển Nghi ở bên cạnh, tôi cảm thấy mình thật sự được giải phóng. Càng ngày, tôi càng mong ước người phụ nữ giống như cái camera theo dõi ấy không còn ở bên tôi nữa.

“Chồng ơi, hôm nay là sinh nhật bố em, em sẽ về nhà.” Cuối tuần, Uyển Nghi thông báo qua điện thoại cho tôi như vậy.

Được rồi, em thay mặt anh chúc mừng sinh nhật bố nhé. Ngoài miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng không thể diễn tả được hết sự thoải mái.

Uyển Nghi dặn dò tôi nhớ đi ngủ sớm, không được đi chơi lung tung. Tôi luôn miệng nói đồng ý nhưng tâm hồn thì đã bay tới tận Blue 18 rồi.

Tôi tự tìm lý do để bao biện rằng tôi đến đó để tìm Đại T, không phải vì muốn tìm ai khác nữa.

Đại T đang vật lộn trong một căn phòng bao riêng với một đám phụ nữ. Cậu ấy đau khổ nói rằng, những người phụ nữ đó già đến nỗi chỉ còn có mỗi tiền bạc. Tôi nói, lẽ nào cậu còn mong ước những người phụ nữ vừa giàu có vừa xinh đẹp đến tìm trai bao hay sao?

Đại T nhìn tôi, ôn tồn hỏi tôi có phải đã phải lòng cô gái đó rồi không?

Tôi biết cậu ấy đang nhắc tới Mạt Mạt, thần sắc tôi bỗng trở nên ảm đạm hơn.

Tần số xuất hiện của Mạt Mạt ở Blue 18 ngày càng nhiều. Thi thoảng, tôi vẫn nhìn thấy cô ấy đi cùng với những người đàn ông khác nhau. Chúng tôi đều biết có sự hiện diện của nhau nhưng không ai chủ động chào hỏi ai cả.

Tôi không biết Mạt Mạt có cảm nghĩ gì về tôi, nhưng tôi đã chọn Uyển Nghi. Điều duy nhất tôi có thể làm được lúc này, đó là xây một ngôi mộ không tên trong tâm trí tôi, giấu Mạt Mạt vào nơi sâu nhất trong trí nhớ của mình. Sau đó, đem sự si mê cho đêm đen xem xét, đem sự đau thương cho trí nhớ phúng viếng.

Mười một giờ, Mạt Mạt bước vào quán rượu. Từ khi cô ấy bước vào quán rượu với tốc độ không nhanh không chậm ấy, ánh mắt tôi như bị dán chặt vào người Mạt Mạt, không còn nhìn thấy ai khác nữa.

Cô ấy vừa bước vào cửa liền cởi áo khoác ngoài bằng da, bên trong cô ấy mặc một chiếc váy ôm sát người màu xanh da trời, đôi tất chân màu đỏ hoa đào càng khiến đôi chân thon gọn của cô ấy trở nên dài bất tận. Đám đàn ông ngồi quanh mấy chiếc bàn cứ hướng về phía cô ấy mà huýt sáo kêu gọi, Mạt Mạt không thèm nhìn họ bằng nửa con mắt, cứ thế tiến thẳng về phía quầy rượu.

Cô nhân viên rót rượu dường như rất quen với Mạt Mạt, mỉm cười chào cô ấy rồi thành thạo lấy ra thứ rượu mà Mạt Mạt yêu cầu. Tôi ngồi ở một phía khác của quầy rượu, giữa hai chúng tôi còn có ba người đàn ông khác nữa. Mạt Mạt chậm rãi đưa mắt quan sát bốn xung quanh, rất nhanh chóng, ánh mắt của chúng tôi đã gặp nhau.

Cô ấy gầy đi nhiều. Nhưng lại càng có vẻ nữ tính.

Ánh mắt của Mạt Mạt chỉ dừng lại trên khuôn mặt tôi vài giây rồi nhanh chóng chuyển sang hướng khác. Thậm chí chỉ một nụ cười, một cái gật đầu mang tính tượng trưng thôi cũng không có, dường như hoan lạc với cô ấy trong đêm hôm đó là một người đàn ông khác. Hay là đàn ông quá nhiều, cô ấy đã quên tôi rồi.

Mạt Mạt mạnh mẽ uống mấy ngụm rượu lớn, đứng dậy tiến về phía sân khấu, uốn éo cơ thể nhảy một điệu nhảy sôi động trong đám người lố nhố ồn ào đó. DJ đang chơi bài HI đầy kích động, ánh sáng nhấp nháy chiếu rọi trên khuôn mặt Mạt Mạt khiến cô ấy trông giống như ma quỷ, đôi môi yêu kiều thơm lừng của cô ấy đang đỏ lên vì men rượu. Tôi cứ ngồi ngây ra nhìn Mạt Mạt và một gã tóc xoăn đang nhảy đôi với nhau, chính mắt tôi nhìn thấy bàn tay của gã tóc xoăn đó đang ở vị trí bộ ngực săn chắc đầy đặn của cô ấy, dường như chạm phải mà không phải là chạm phải, dường như đang đùa giỡn mà không phải là đùa giỡn. Đám đông như trở nên điên cuồng hơn, tiếng huýt sáo chốc chốc lại vang lên, tiết tấu của bài hát được DJ chơi càng lúc càng rõ ràng hơn.

Bỗng nhiên, Mạt Mạt quay sang nhìn tôi, tôi thề rằng cô ấy đang nhìn tôi. Cô ấy cười với tôi, khóe môi gợi cảm của cô ấy cong lên, mang theo vẻ khinh bỉ và khiêu khích. Người đàn bà đáng chết này, cô ấy đang báo thù tôi, dùng thân thể gây sự chú ý, cố gắng làm ra vẻ phong tình cho tôi xem!

Tôi tự nhủ với lòng mình không nên manh động, không nên bực bội vì một cô gái đã sa chân vào chốn phong trần. Tuổi tác non trẻ của cô ấy chỉ để làm mờ mắt người khác, còn bản thân cô ấy đã tôi luyện công phu để trở thành một đàn chị trong giới giang hồ rồi. Tôi tự nhủ mình không nên động lòng thương cô ấy, nếu không, người chịu thiệt thòi sẽ chỉ là tôi chứ không phải là ai khác.

Tôi nắm chặt cốc rượu đến nỗi gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Mà trong lúc đó, lời thề của tôi dành cho Uyển Nghi đã bị lòng đố kị và sự phẫn nộ xóa đi sạch sẽ. Trong mắt tôi bây giờ chỉ có Mạt Mạt, còn có cái gã đang gần như ôm trọn bộ ngực của Mạt Mạt kia và những ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông xung quanh đang hận một nỗi không thể xé nát quần áo trên người Mạt Mạt ngay lúc này.

Lúc đó, tôi đã ngồi một mình và uống khá nhiều rượu. Tôi rất muốn được bất chấp tất cả, nắm tay lôi người con gái kia ra ngoài, kéo đến một góc khác của thế giới, một nơi mà không ai biết được, giấu kỹ đi, không cho phép cô ấy được xuất hiện trước mặt bất kỳ người đàn ông nào khác. Có lẽ là do hơi men sai khiến, thêm vào đó là sự kích động của những nhịp điệu sôi động, tôi ngang nhiên đứng dậy, xông lên sân khấu như một vị anh hùng cái thế, nắm chặt cánh tay đang vung vẩy loạn xạ theo tiếng nhạc của Mạt Mạt, hét lên với cô ấy: “Đi theo anh!” rồi lôi cô ấy ra khỏi quán rượu.

Gió đêm của những ngày đầu xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh. Gió đêm thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn một nửa. Bên ngoài cửa quán rượu, người qua đường đã ít đi, đối diện với cái nhìn đầy nghi vấn của Mạt Mạt, tôi mới ngượng ngùng buông tay cô ấy ra – tôi chẳng có lý do gì để kéo người ta ra ngoài này cả!

“Làm gì vậy?” Mạt Mạt hỏi thẳng, cánh tay vừa được tôi buông ra bèn khoanh lại trước ngực, điềm tĩnh nhìn tôi nói.

Một câu nói lạnh lùng ‘làm gì vậy’ của cô ấy lại khiến một người đàn ông như tôi đỏ mặt tía tai. Không chịu được cái nhìn khinh bỉ của cô ấy, tôi nói “Không được lại gần bất kỳ người đàn ông nào khác!”

Rõ ràng là Mạt Mạt đang rất ngạc nhiên, cặp lông mày nhướng nhướng lên cao, sau đó liền khôi phục được vẻ điềm nhiên: “Dựa vào đâu?”

Dựa vào đâu? Tôi đã chọn Uyển Nghi rồi, tôi không còn lý do để dựa vào đâu cả, những lời nói yêu hay không yêu đó, không hề thực tế một chút nào, còn ai có thể tin vào những câu nói đó nữa chứ.

Tôi khẽ ho một tiếng, chuyển sang câu chuyện khác: “Tại sao lâu như vậy mà không gọi điện cho anh?”

Mạt Mạt nhìn tôi một cái, chậm rãi lôi từ trong ví ra một điếu thuốc, thành thục và điêu luyện ngậm điếu thuốc trên miệng, “Có lửa không?”

Tôi còn nhớ rất rõ, trước đây, cô ấy không hề hút thuốc! Trên người cô ấy, ngoài hương thơm dìu dịu ra, không hề ám mùi khói thuốc.

Tôi vô cùng tức giận, giật phăng điếu thuốc trên môi cô ấy, ném xuống dưới đất, “Tại sao em lại tự hủy hoại bản thân mình như vậy! Lẽ nào em không làm mình ra vẻ một nữ lưu manh thì em không sống được hay sao?”

“Tôi sống như thế nào, liên quan gì tới anh?” Mạt Mạt vẫn thái độ điềm nhiên lạnh nhạt như vậy, không thèm nhìn tôi, không cáu giận cũng không lo sợ.

“Em đang báo thù phải không? Em dùng thân thể của mình thậm chí cả sinh mệnh của mình làm cái giá phải không? Báo thù cả xã hội này ư? Ấu trĩ!!” Tôi cất cao giọng, hét lên với cô ấy. Cô ấy luôn có thể đánh gục tinh thần của tôi một cách dễ dàng, cô ấy có thể khiến tôi yêu thích, cũng có thể khiến tôi phẫn nộ.

“Nói lời nuốt lời có được coi là trưởng thành không?” Cô ấy nhìn tôi nói.

Tôi bỗng nhiên không tìm được lời nào để đáp lại. Nhớ lại nhưng lời tâm sự đêm hôm ấy, nhớ tới cảnh tôi ôm cơ thể mềm mại của cô ấy trong lòng, nói ra những lời thề thốt cho tương lai… nhưng tôi lại không làm được. Tôi muốn giải thích, nhưng tôi không tìm được lý do nào thích hợp.

“Ồ, anh vẫn chưa được coi là nói lời nuốt lời, tôi lại đi tin tưởng vào lời nói của người đàn ông lúc trên giường. Anh nói đúng thật đấy, tôi quả nhiên vẫn còn quá ấu trĩ.” Mạt Mạt nói, nói xong lại cười, giả bộ như không hề để ý đến điều đó nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ chán nản và đau khổ.

“Xin lỗi, là do anh có lỗi với em. Nhưng thế giới này không có lỗi, thế giới này vẫn còn tốt đẹp thế kia mà!” Tôi không kịp suy nghĩ, nói ra những lời mà ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy khó tin. Tôi thầm nghĩ, chắc chắn sẽ bị cô gái này cười nhạo nữa đây.

Ai ngờ, cô ấy chỉ khe khẽ thốt lên một câu: “Thế giới thật đẹp, tôi thật tồi tệ.”

Gió đêm lại ào ào thổi tới, tôi có thể túm được cơn gió, nhưng không nắm được nỗi đau thương lạnh lùng bay xa từ trong mắt cô ấy.

Lúc này đây, cô ấy đang yếu ớt đứng trong đêm tối, trời đất bao la không một người thân bên cạnh, giống như đám mây nhỏ bé, yếu mềm nơi chân trời kia, bồng bềnh trôi dạt, không cội rễ, không nhà cửa, chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến đám mây đó tan đi.

“Mạt Mạt… sau này, em đừng tự hủy hoại bản thân nữa, nếu thiếu tiền, hãy nói với anh.”

Cô ấy nhìn tôi một cái, “Anh có rất nhiều tiền ư? Anh dựa vào đâu mà nói tôi sẽ thiếu tiền? Bởi vì tôi đã từng vay tiền của anh sao? Đó chỉ là một lần ngoại lệ. Điều này thì anh sai rồi, tôi ngoài tiền ra, cái gì cũng thiếu.”

“Em lấy tiền ở đâu!” Tôi gằn giọng xuống tra hỏi.

“Một người đàn ông chu cấp.” Thái độ thờ ơ, đờ đẫn của cô ấy lại một lần nữa khiêu khích tôi nổi cơn thịnh nộ.

“Sau này, không cho phép em lấy tiền của người đàn ông đó nữa!”

“Ha ha ha ha!” Mạt Mạt bỗng cất tiếng cười giòn giã, cười gập cả bụng lại, mãi mà không đứng thẳng lên được, cô ấy dường như vừa nghe tôi kể một câu chuyện rất buồn cười, tôi không kể chuyện cười, tôi chỉ ngăn cản cô ấy không sa đọa thêm nữa, “Không cho phép? Còn chưa có người nào được phép nói với tôi những từ đó. Những đồng tiền đó là do tôi xứng đáng được nhận, tôi đã phải trả giá để được nhận những đồng tiền đó. Anh dựa vào đâu mà không cho phép tôi? Anh nghĩ rằng vì anh ngủ với tôi một đêm, nói với tôi những lời yêu thương buồn cười đó là có thể trói buộc tôi, ràng buộc tôi…”

Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, không biết là do cô ấy không biết đúng sai, hay là vì thái độ thờ ơ bất cần của cô ấy, hay là vì mối quan hệ của chúng tôi đã được miêu tả đơn giản thành “cuộc tình một đêm” để giải tỏa dục vọng của nam nữ ấy đã khiến lửa giận trong người tôi bốc lên ngùn ngụt, không thể nào kiềm chế nổi. Tôi đã quá thất vọng, ngớ ngẩn đần độn như cô ấy, làm sao có được một tình yêu trong sáng? Tôi nhìn khuôn mặt càng nói hưng phấn của cô ấy, tôi giơ tay phải lên, thật sự muốn tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt đáng ghét ấy. Cô ấy không né cũng không tránh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, một dáng vẻ như đang coi thường cái chết, “Muốn đánh tôi ư?” Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đang ngang tầm tay tôi, tôi giơ tay cao quá đỉnh đầu, nhưng dù thế nào cũng không giáng xuống được.

Bỗng bốp một tiếng, má trái tôi nóng rát, Mạt Mạt đã đưa tay tát tôi một cái trước, “Có phải anh nghĩ vợ anh đánh tôi một cách quá dễ dàng, anh cho rằng ai cũng có thể đánh lên mặt tôi sao? Vợ của anh lúc đó là do tôi cho phép cô ta đánh, là do tôi mắc nợ cô ta. Tôi từ trước đến nay không yêu bất kỳ một người đàn ông nào, nhưng lại muốn lôi kéo anh, muốn phá hoại tình cảm của hai người, cô ta tát tôi một cái, tôi tình nguyện chịu như vậy. Anh dựa vào đâu mà cũng muốn đánh tôi?” Câu nói cuối cùng, cô ấy nghiến răng lại, gằn lên từng tiếng.

Còn tôi đã bị câu nói không yêu bất kỳ một người đàn ông nào của cô ấy làm cho suy sụp hoàn toàn. Cô ấy chỉ là vì muốn lôi kéo tôi, chỉ là vì muốn phá vỡ tình cảm giữa tôi và Uyển Nghi, chỉ là… hoàn toàn không có nguyên nhân gì khác sao? Ví dụ như tình yêu chẳng hạn…

Bây giờ, tôi mới biết rằng, một câu nói yêu hay không yêu của người đàn ông, trong chớp mắt có thể làm tan nát dung nhan của một người phụ nữ; còn một câu nói yêu hay không yêu của phụ nữ lại có thể trong chớp mắt làm tan nát cả trái tim của một người đàn ông.

Tôi nhìn khuôn mặt bí hiểm không thể lý giải nổi của cô ấy, đối đầu với người phụ nữ này, tôi chắc chắn sẽ thất bại thảm hại mà thôi.

Mạt Mạt nói xong, quay người bước vào bên trong quán rượu.

Gió đêm thổi tới, má tôi vẫn nóng ran lên vì cái tát của Mạt Mạt, trong đầu tôi vẫn vang lên câu nói, giọng nói rất nhỏ, rất nhỏ - thế giới thật đẹp, tôi thật tồi tệ.

Đêm hôm đó, Mạt Mạt đã có một hành động khiến người ta vô cùng kinh ngạc – một cô gái 19 tuổi, ném ba nghìn nhân dân tệ lên bàn, yêu cầu đích danh Đại T ra phục vụ cô ấy.

Cô ấy ngồi trên đùi Đại T, uống một ngụm rượu, ưỡn ẹo tha thướt dùng miệng đưa sát cốc rượu vào miệng Đại T, sau đó giơ cao chiếc cốc không, cợt nhả quay sang nhìn tôi.

Hai người bọn họ không kiêng nể gì, ngồi ngay giữa quầy rượu ở đại sảnh, nơi gần với vị trí ngồi của tôi nhất. Khuôn mặt Đại T đầy ngại ngùng, nhưng vì công việc, vì yêu cầu của ông chủ, cậu ấy đành phải miễn cưỡng tiếp khách.

Tôi ngồi ngay bên cạnh, hằn học uống từng ngụm từng ngụm rượu lớn. Tôi hướng ánh nhìn về phía khác, cố gắng để không nhìn thấy hai người bọn họ, cố gắng để không nghe thấy tiếng cười lẳng lơ, khoái trá của Mạt Mạt. Nhưng tôi lại không thể khống chế được ánh mắt của mình, bất giác lại liếc về phía họ một cái, nhìn thấy Mạt Mạt đang thè cái lưỡi đỏ hồng, liếm từng chút từng chút lên đôi môi của người đàn ông lực lưỡng Đại T. Dù trước đây, tôi đã biết Mạt Mạt là một gái làng chơi phong lưu, nhưng khi tận mắt chứng kiến cô ấy ân ái với một người đàn ông khác, sự phẫn nộ và đố kị trong người tôi như một quả mìn đã được châm ngòi nổ, tự động nổ tung lên. Người phụ nữ mà tôi yêu mến lại thường xuyên ngồi trong lòng người đàn ông khác. Cảnh tượng đó khiến tôi quả thực không chịu nổi, trong khi tôi đã phải kiềm chế quá lâu rồi.

“Cậu buông cô ấy ra!” Tôi lạnh lùng hét lên với Đại T.

Đại T biết rõ rằng tôi thích Mạt Mạt, nhưng thứ nhất, cậu ấy cho rằng mình trong sạch vô tội, thứ hai, cậu ấy không ngờ tôi lại xử lý tình huống một cách lạnh lùng vô tình như vậy. Đại T căm ghét tôi vì thấy tôi quát mắng bạn bè chỉ vì một người phụ nữ, cơn giận nổi lên, cậu ấy lại càng ôm Mạt Mạt chặt hơn: “Phục vụ thượng đế chu đáo là nghĩa vụ của tôi mà!”

“Cậu buông cô ấy ra!” từ cô ấy vừa thốt ra khỏi miệng tôi thì khuôn mặt Đại T cũng nhận được một cú đấm như trời giáng của tôi.

Sau này, Đại T có hỏi tôi, sao lúc đó tôi ra tay mạnh như vậy. Tôi nói, vì tôi tìm mãi mà không có người nào để trút giận, lại không còn cách nào khác, cậu là người anh em thân thiết của tôi, cú đấm đó, chẳng qua chỉ là một lời kể khổ. Đàn ông với đàn ông khi chào hỏi nhau, có khi cũng thô lỗ như vậy, cũng là cách đơn giản và thẳng thắn nhất.

Mạt Mạt kêu lên một tiếng thất thanh, nhảy từ trên ghế ngồi xuống.

Đại T vốn chỉ có ý nửa đùa nửa muốn khiêu khích tôi, cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng tôi lại có thể ra tay với người anh em của mình nên không kịp tự vệ. Cú đấm đó vừa hay trúng vào mắt phải của cậu ấy, mắt Đại T hoa lên, cậu ấy ôm lấy mắt khuỵu xuống sàn nhà.

Thấy có người đánh lộn gây chuyện, đám phụ nữ trong quán rượu kêu la thất thanh, thi nhau chạy ra ngoài cửa thoát thân. Đám đàn ông thì lại xúm lại, khoanh tay đứng quan sát trò vui.

“Công Trị Hi, đồ phá rối, tôi cho cậu biết tay!” Đại T đau đớn đứng lên, dùng một mắt còn lại nhìn trừng trừng vào tôi. Đánh trả tôi một cú như trời giáng. Tôi không kịp né tránh, lồng ngực bị đánh một cú khá mạnh, chỉ cảm thấy ruột gan đau thắt, sau đó chỉ cảm thấy rằng toàn bộ số rượu vừa uống đang chảy ngược trở ra như thủy triều lên, há miệng “ọe” một cái, ruột gan tôi dường như cũng muốn tuôn ra theo.

Nôn thốc nôn tháo một hồi thì mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo an chạy tới, túm lấy tôi như đang bắt một con gà, “Thằng ranh này, mở to mắt mà xem đây có phải chỗ để mày gây sự không! Hôm nay mày mà không xin lỗi anh Đại T, đừng có mơ mà nguyên vẹn bước ra khỏi nơi đây!”

Tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, vừa hay bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Mạt Mạt, trong lòng đã cảm thấy ấm áp hơn phần nào. Tôi thầm nghĩ, mình quả thật chẳng ra gì, mua được một trận cười cho thiên hạ, lại cảm thấy nếu có tàn phế cũng thật xứng đáng rồi. Đám bảo an chạy tới đứng vây xung quanh mỗi lúc một nhiều, tên cũng hằm hè giơ nắm đấm lên như muốn trấn áp đại loạn dưới thiên hạ vậy.

Trong chốc lát, trái tim tôi như đám tro nguội lạnh.

“Mẹ kiếp, buông cậu ta ra! Anh em tao đùa giỡn một chút, bọn mày chạy tới đây làm gì mà nhiều vậy!” Đại T cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn ở bên mắt bị đau, giúp tôi giải thoát khỏi tên bảo an cao to lực lưỡng đang túm lấy áo tôi nhất định không chịu buông ra đó.

Tên bảo an đó đập đập cây gậy trong tay, luôn miệng nói thì ra là hiểu lầm, mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi.

Đám đông vây xung quanh thấy không còn cảnh đánh nhau nữa cũng lục tục tản ra, kéo đi nơi khác.

“Người anh em, xin lỗi nhé.” Tôi đã phần nào tỉnh rượu, nghĩ đến cảnh đã động thủ với người bạn thân của mình, tôi vô cùng xấu hổ.

Đại T cười sảng khoái, khoác tay vỗ vỗ vào vai tôi, “Hết giờ rồi, anh em ta ra ngoài giải tỏa một chút đi! Thằng nào đòi về nhà trước, thằng đó là đồ tồi!”

“Đi!” Tôi hào hứng tán thưởng, khoác tay người anh em bước ra bên ngoài.

“Khoan đã… ” một người con gái chạy đuổi theo, túm lấy tay tôi, là Mạt Mạt, kinh ngạc hỏi tôi, “Anh… anh tên là Công Trị Hi? Là từ Công Trị của họ kép Công Trị phải không?”

Tôi hận hành động quá đáng ban nãy của cô ấy, hận cô ấy đã đùa giỡn với tình cảm của tôi, hận cô ấy đã chen vào giữa tôi và Uyển Nghi, giữa tôi và Đại T, vậy là tôi quay đầu đi, lạnh lùng cảnh cáo cô ấy: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy cút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.