Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 19: Thế mà ra được?




Trước đây Doanh Thừa Phong đi vào hành cung của Giáo Tông Bệ Hạ đều là do Uông Kiệt cùng đi.

Khi đó Uông Kiệt vẫn chưa phải là chúa tể của một hành cung, mà là người thủ hộ của thông đạo U Quang, là một vị Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh trực thuộc Giáo Tông Bệ Hạ.

Cho nên bọn họ có thể trực tiếp cưỡi thuyền độc môc thông qua thủ vệ phía dưới đến trước cung điện.

Đãi ngộ như vậy cũng chỉ có các cường nhân quan trọng dưới trướng Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể có được.

Nhưng, Doanh Thừa Phong đại sư rõ ràng không phải là cường nhân dưới trướng Giáo Tông, làm sao hắn có thể đạt được đãi ngộ như vậy chứ?

Hơn nữa, nghe khẩu khí của Bang Đức, ngày sau lúc Doanh đại sư tiến vào có thể không cần thông qua thủ vệ phía dưới, hắn thậm chí còn có quyền có thể yết kiến Giáo Tông Bệ Hạ mọi lúc.

Cái này thật quá vinh quang.

Nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ quản lý một cung có quyền hành rất nặng, thực lực cao thâm mạt trắc, còn đại sư các điện lại là trụ cột của Thánh giáo, có thể vì Thánh giáo sinh sản ra nguồn tài nguyên cao cấp không dứt.

Bọn họ không thể nghi ngờ chính là nhóm người cao cấp nhất trong Thánh giáo.

Nhưng số lượng những người này cộng lại cũng đạt tới chừng hai trăm, mà Giáo Tông Bệ Hạ, nam nhân đứng ở đỉnh cao nhất của Quang Minh Thánh giáo lại chỉ có một người.

Cho nên, cho dù các điện hạ hay đại sư một hành cung muốn yết kiện bệ hạ, cũng là một chuyện không hề đơn giản.

Có thể chỉ chờ trong nửa ngay đã được ân chuẩn, cũng là một chuyện vô cùng trọng đại rồi.

Nhưng từ nay về sau đã xuất hiện một ngoại lệ.

Chỉ cần Doanh đại sư có mong muốn, hắn thậm chí còn có thể đến chỗ này cùng ăn sáng với bệ hạ.

Lúc này, ánh mắt nhóm thủ vệ tận tâm và trung thành với Giáo Tông Bệ Hạ này đã hoàn toàn khác.

Chậm rãi gật đầu, Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:

- Đa tạ Bang Đức đại nhân.

Bang Đức lắc đầu, nói:

- Đây là ân điển của bệ hạ, ta chẳng qua chỉ là một người chấp hành mà thôi.

Hắn dừng một chút, mỉm cười nói:

- Bệ hạ biết được ngài đã đến nên vô cùng cao hứng, đã chờ ngài sẵn trong phòng ngủ.

Tươi cười trên mặt Doanh Thừa Phong không thay đổi, nhưng trong lòng lại âm thầm cục cục.

Có thể làm cho Giáo Tông Bệ Hạ tiếp kiến trong phòng ngủ, khẳng định đều là người thân mật và tín nhiệm nhất.

Lúc Bang Đức nói ra lời nói này, không biết có ôm ấp hay lắng đọng thâm ý gì hay không?

Đi theo Bang Đức vào hành cung, lão nhân này hữu ý vô ý hỏi:

- Doanh đại sư, lúc này ngài đến đây là muốn cầu viện bệ hạ sao?

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:

- Bang Đức đại nhân, sao ngài lại nói thế?

Bang Đức khẽ cười, nói:

- Nghe nói thánh thú Kim Cương Vương dưới trướng ngài và thiên tài A Nặc Đức của bộ tộc Hỏa Long đã định ra ước hẹn ba tháng. Ha ha, muốn khiến Kim Cương Vương thăng tiến lên Đại Công Tước trong vòng ba tháng, và có được thực lực đánh một trận với A Nặc Đức tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong khẽ sáng ngời, lúc này hắn mới hiểu được ý tứ của đối phương.

Quả thật, loại chuyện này nếu đặt ở trên người thánh thú bình thường, căn bản chính là một nhiệm vị không thể hoàn thành.

Nhưng Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều là cường nhân Bán Thần đã đặt chân vào Thần đạo, nếu như bọn họ nguyện ý ra tay, có lẽ sẽ có bí pháp kích phát tiềm năng của hắn, khiến thực lực của hắn tăng lên nhiều trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn có thể có tư cách đánh một trận với A Nặc Đức.

Đương nhiên, trên thế giới không có chuyện vẹn toàn đôi bên, nếu bọn họ thật sự làm như vậy, chắc chắn thân thể Kim Cương Vương sẽ chịu thương tổn khó có thể bù lại. Thậm chí nếu bị thương như thế thì ngày sau rất khó có thể trở thành người tài.

Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Doanh Thừa Phong nói:

- Đa tạ ý tốt của Bang Đức đại nhân, nhưng chuyện này tại hạ đã giải quyết xong, sẽ không làm kinh động tới bệ hạ.

Cước bộ của Bang Đức khẽ ngừng lại, hắn kinh ngạc quay đầu, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khó hiểu.

Chỉ có điều, nhìn trên mặt Doanh Thừa Phong vẫn mang nụ cười như trước, vị lão nhân này cũng không hỏi tới.

Một lát sau, hắn dẫn Doanh Thừa Phong vào trong một phòng ngủ.

Phòng ngủ này cũng không lớn, tuy rằng không đơn sơ nhưng tuyệt đối không thể gọi là xa hoa. Nếu những người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin đây là chỗ nằm của Giáo Tông Bệ Hạ quản lý toàn bộ Quang Minh Thánh giáo.

Có thể tiến vào phòng ngủ này đều là người mà Giáo Tông Bệ Hạ thân và tín nhiệm nhất.

Cho dù trong rất nhiều Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ và đại sư, người có thể tiến vào nơi đây cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- Bái kiến bệ hạ.

Doanh Thừa Phong một mực cung kính nói.

Giáo Tông Bệ Hạ vui vẻ cười, nói:

- Đến nơi này ngươi không cần đa lễ. Ha ha, ở trong phòng của ta, ngươi không cần xem ta là Giáo Tông.

- Vâng.

Doanh Thừa Phong khẽ chần chừ một chút, cung kính đáp.

Nhưng hắn cũng biết, đây chỉ là một câu khách khí của Giáo Tông Bệ Hạ, nếu hắn thật sự không xem đối phương là Giáo Tông Bệ Hạ, như vậy hậu quả tuyệt đối sẽ không làm cho người ta cao hứng.

- Doanh đại sư, gần đây ngươi không phải là chuẩn bị để Kim Cương và A Nặc Đức tranh đấu sao, làm sao lại rãnh rỗi tới gặp lão nhân ta vậy?

Giáo Tông Bệ Hạ cười tủm tỉm nói.

Doanh Thừa Phong khẽ cúi thấp đầu xuống, nói:

- Bệ hạ, chuyện này đã tuyên bố được một thời gian rồi, thi đấu chân chính là ở ba tháng sau.

Hắn chậm rãi nói:

- Cho nên tại hạ muốn hoàn thành tâm nguyện cho bệ hạ ngài.

Ánh mắt của Giáo Tông Bệ Hạ và Bang Đức khẽ đảo qua, cho dù là với định lực của hai vị lão nhân này, vào thời khắc này cũng có một chút rung động.

Một đôi mắt cơ trí phảng phất như biển rộng chăm chú nhìn trên người Doanh Thừa Phong, một lát sau, Giáo Tông Bệ Hạ khẽ cười nói:

- Doanh đại sư, rèn bán Thần Khí cũng không thể nóng lòng cầu thành, trước khi ngươi điều chỉnh tâm cảnh ở trạng thái tốt nhất, ta sẽ không để ngươi lãng phí không duyên cớ như thế.

Tuy rằng vẻ mặt hắn tươi cười nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định.

Muốn rèn bán Thần Khí đâu phải là một việc dễ dàng. Đừng nói là loại người chưa đặt chân vào Thần đạo như Doanh Thừa Phong, cho dù là bán Thần, muốn rèn bán Thần Khí thì xác suất thành công cũng rất thấp.

Mà tài liệu muốn rèn bán Thần Khí lại quý hiếm tới cực điểm, ngay cả là Giáo Tông Bệ Hạ cũng không thể tùy ý lãng phí.

Khóe miệng Doanh Thừa Phong nhếch lên, nói:

- Bệ hạ, xin ngài yên tâm, tâm cảnh của tại hạ đã đạt tới trạng thái tốt nhất rồi.

Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói:

- Bây giờ chính là thời điểm để rèn.

Trong mắt của Giáo Tông Bệ Hạ hiện lên một tia kinh ngạc, hắn trầm ngâm một lát, nói:

- Doanh đại sư, chẳng lẽ Kim Cương Vương đã thành công thăng tiến lên Đại Công Tước rồi sao?

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Bệ hạ, làm sao ngài biết được?

- Cái gì?

Sau khi Bang Đức đi vào phòng vẫn cúi đầu không nói, dường như mọi chuyện đều không hề liên quan tới hắn. Cho đến khi nghe được lời nói của Doanh Thừa Phong, hắn mới không kìm nổi kinh sợ mà hô lên:

- Kim Cương Vương đã thăng tiến rồi sao?

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

- Nhờ phúc của bệ hạ, Kim Cương Vương đã thăng tiến lên Đại Công Tước, hơn nữa giờ đang ở bên trong hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ tìm hiểu bí pháp Thánh Thú đại đạo.

- Ồ, thì ra là thế.

Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:

- Có thể giúp Kim Cương Vương thăng tiến lên Đại Công Tước chỉ trong thời gian ngắn như vậy, ha hả, Doanh đại sư nhất định đã tốn không ít tâm huyết.

Doanh Thừa Phong có chút lúng túng nói:

- Đúng là đã mất rất nhiều tâm tư suy nghĩ, đã khiến bệ hạ chê cười rồi.

- Ha ha.

Giáo Tông Bệ Hạ cười nói:

- Có thể làm con cưng của thiên địa thanh tiến lên Đại Công Tước nhanh như vậy, thủ đoạn bực này ngay cả bổn tọa đã đặt chân vào Thần đạo cũng khó có thể làm được. Ha ha…

Hắn thâm ý sâu sắc liếc nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Doanh đại sư, ngươi thật sự làm bổn tọa rất là bất ngờ đó.

Doanh Thừa Phong sờ sờ mũi, đột nhiên phát giác mình rất khó giải thích rõ ràng.

Tuy nhiên, cho dù thế nào hắn cũng không thể chủ động nói ra chuyện Thấu Cốt Ngọc Tủy.

Dường như nhìn ra Doanh Thừa Phong đang trầm mặc, Giáo Tông Bệ Hạ nói:

- Doanh đại sư, bổn tọa tự nhiên sẽ không làm khó ngươi.

Hắn dừng một chút, nói:

- Thế nhưng, lúc trước ta và lão Cường Ni đã ước hẹn, khi ngươi rèn kiện bán Thần Khí đầu tiên phải rèn giúp hắn, cho nên ta phải thông tri cho hắn.

Trong lòng Doanh Thừa Phong run sợ, đây chính là rèn bàn Thần Khí đó.

Không ngờ Giáo Tông Bệ Hạ lại đưa quyền rèn tặng cái đầu tiên cho lão Cường Ni, bởi vậy có thể thấy được, địa vị của lão trong suy nghĩ của Giáo Tông Bệ Hạ tuyệt đối hơn xa một kiện bán Thần Khí.

- Vâng, vậy thì tại hạ xin đợi hồi âm.

Dưới sự dẫn dắt của Bang Đức, Doanh Thừa Phong tiến vào Thiên Điện nghỉ ngơi.

Mà chỉ một khắc đồng hồ sau, thân hình của lão Cường Ni đã xuất hiện trong phòng ngủ của bệ hạ.

Thủ vệ hành cũng Giáo Tông Bệ Hạ nghiêm khắc, nhưng dưới sự ngầm đồng ý của Giáo Tông, lão Cường Ni đó có thể tự mình qua lại.

- Bệ hạ, ngài thật sự cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt để rèn bán Thần Khí sao?

Lão Cường Ni ở trước mặt của Giáo Tông Bệ Hạ nghi ngờ hỏi.

Ở trong Quang Minh Thánh giáo, người có thể dùng giọng nói nghi ngờ này nói chuyện với Giáo Tông Bệ Hạ, sợ là ngoại trừ lão Cường Ni ra, không thể tìm được người thứ hai.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:

- Cường Ni, nếu ngươi không muốn nhận cơ hội này thì có thể nhường cho ta.

Nhìn vè mặt bình thản của Giáo Tông Bệ Hạ, lão Cường Ni hung hăng trừng mắt, nói:

- Vọng tưởng.

Hắn khẽ hừ một tiếng, lầu bầu nói:

- Doanh đại sư lại có thể khiến Kim Cương thăng tiến lần thứ hai chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thật sự là kỳ quái….

Hắn nhíu mày, chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ hắn cũng nắm giữ con đường của Thần đạo?

Giáo Tông Bệ Hạ bật cười nói:

- Cường Ni, ngươi không cần đoán mò, Doanh Thừa Phong năm nay chỉ có vài tuổi, cho dù trên người của hắn có một ít bí mật nhưng có thể nào cũng không thể nắm giữ được con đường của Thần đạo. Hơn nữa…

Trong mắt của hắn chớp động, nói:

- Kim Cương Vương là con cưng của thiên địa hiếm có, ngươi cho là Doanh Thừa Phong cam lòng kích phát tiềm lực của hắn, khiến hắn không thể trưởng thành để đi quyết đấu với A Nặc Đức sao?

Cường Ni lập tức nghẹn lời, hắn ho nhẹ một chút, nói:

- Hừ, vậy người nói hắn làm sao lại làm được như thế? Ngươi đừng nói với ta đây là chuyện một mình Kim Cương Vương làm ra.

Hai tay Giáo Tông Bệ Hạ vung lên, nói:

- Ta cũng không biết được hắn làm như thế nào, nhưng đây không phải rất tốt sao?

Hai mắt Cường Ni sáng ngời, dường như có điều suy nghĩ.

Giáo Tông Bệ Hạ trầm giọng nói:

- Trên người Doanh Thừa Phong tất nhiên có bí mật, ta mặc kệ đây là bí mật gì, nhưng ta hy vọng bí mật này càng lớn càng tốt.

Hắn nhẹ nhàng thở gấp một hơi, nói:

- Bí mật càng lớn thì thực lực của hắn càng cường đại, khả năng rèn thành công cũng sẽ càng lớn. Ha ha, chúng ta thăng tiến bán Thần đã nhiều năm như vậy, nếu lúc này không nắm bắt lấy thì thật là không còn thời gian nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.