Lời Chia Tay Ngày 1 Tháng 4

Chương 14: Ngu lâu dốt dai khó đào tạo (1)




- Vù vù vù…

Tiếng thở dốc kịch liệt phát ra từ trong mũi Kim Cương Vương, phảng phất như là một chiếc quạt gió cũ nát, mỗi một lần chuyển động đều có thể tạo ra tiếng nổ vô cùng lớn.

Hơn nữa, nương theo tiếng thở dốc kịch liệt này, cơ thể Kim Cương Vương cũng không ngừng cử động, giống như có vài con chuột nhỏ đang chạy tán loạn dưới da hắn.

Ở bên cạnh hắn, sắc mặt đám người Doanh Thừa Phong đều ngưng trọng nhìn hắn.

Trong đó, ánh mắt của Uông Kiệt và Khấu Minh lại lóe ra vẻ kinh ngạc khó có thể che dấu.

Hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy một kỳ tích được sinh ra.

Ba ngày, chỉ trong ba ngày mà thôi.

Sau khi Kim Cương Vương đã uống Thấu Cốt Ngọc Tủy liền ngồi xếp bằng cở chỗ này ba ngày, mà trong ba ngày này, mỗi một canh giờ trôi qua, khí tức từ trên người hắn phóng thích ra lại hùng mạnh thêm một bậc.

Ba ngày, mỗi ngày mười hai canh giờ, khí tức Kim Cương Vương giống như là liên tục đi lên ba mươi sáu cái bậc thang bình thường, đã đạt tới cường nhân Tước Vị cực hạn.

Hơn nữa, đây mới thực là uy năng do Tước Vị cực hạn phóng thích ra.

Thật ra, bất kể là trong cường nhân Tước Vị hay là cường nhân Đại Công Tước đều có sự phân chia mạnh yếu.

Nói chung, càng là người có cơ sở càng vững chắc, chân nguyên hùng mạnh thì thực lực cũng càng mạnh.

Theo như lý luận, một người có thể đem cảnh giới của mình áp chế ở phía trên Tước Vị, và không ngừng tăng thực lên, sau khi tích tụ chân nguyên của mình đến cực hạn sẽ bất ngờ đột phá.

Khí đó, mặc dù hắn vừa mới thăng tiến lên Đại Công Tước, nhưng thực lực thật sự có thể vượt xa cường nhân Đại Công Tước bình thường.

Đây là giải thích lớn nhất cho có tích lũy từ trước nên phát triển rất nhanh, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.

Hiện giờ Kim Cương Vương chính là như thế, với khí tức trên thân hắn lúc này, sớm đã có thể thăng cấp thành công. Nhưng cảnh giới của hắn lại cứng rắn bị áp chế ở phía trên Tước Vị.

Cho đên khi liên tục trèo lên ba mươi sáu cái bậc thang, mới khó khăn đạt tới mức tận cùng.

Mà lúc này đây, khí tức trên thân hắn nồng nặc, đừng nói là Khấu Minh không theo kịp, ngay cả so sánh với Bá Vương cũng không hề thua kém một chút nào.

Trên người một cường nhân Tước Vị, lại có thể phóng xuất ra năng lượng cường đại như thế, đây quả thật là chuyện không thể tin nổi.

Uông Kiệt thờ dài một hơi, thì thào nói:

- Không thể nào, thật sự không thể nào, hắn… rốt cục là ai thế?

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, hắn biết biểu hiện của Kim Cương Vương đã trấn trụ Uông Kiệt và Khấu Minh.

Tuy nhiên, người này lại là con cưng của thiên địa, nếu ngay cả một ít biểu hiện này cũng không ra sao, đây chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề hay sao?

Đột nhiên Uông Kiệt xoay người, hắn chậm rãi nói:

- Đại sư, lúc Kim Cương Vương thăng tiến lên Tước Vị, ngưng tụ ra chân nguyên trung tâm là dạng gì vậy?

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Uông huynh, ta chờ ngươi hỏi vấn đề này đã ba ngày rồi, làm sao giờ ngươi mới nghĩ ra chứ?

Sắc mặt của Uông Kiệt khẽ đỏ lên, nói:

- Đại sư, biểu hiện của Kim Cương Vương thật khiến người ta kinh ngạc, cho nên…

Doanh Thừa Phong khoát tay áo, nói:

- Chân nguyên trung tâm của Kim Cương đích thực là Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm.

- Tê….

Thanh âm hít không khí không hẹn mà cùng vang lên trong miệng Uông Kiệt và Khấu Minh.

Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn được vẻ vô cùng kinh ngạc trong mắt nhau.

Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm, đây chính là thực nguyên trung tâm chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Cho dù ở bên trong một tỷ sinh vật, thì Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm cũng là khó gặp.

Nghe nói người có được Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm sẽ không thể lường được. Những người này vốn có tiềm chất mà ngay cả các Thần cũng đố kỵ. Bọn họ chỉ cần không bị ngã xuống, như vậy đừng nói là cường nhân Vương Cấp, cho dù là còn đường của thần linh cũng đều mở ra cửa chính cho bọn họ.

Vừa nghĩ tới đây, trong mắt hai người bọn họ liền xảy ra biến hóa vi diệu.

Thần đạo, đây chính là một con đường lớn có thể bất tử trong tuyền thuyết.

Tuy rằng bọn họ tự cho mình rất cao, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới mình có hy vọng đặt chân vào Thần đạo. Nhưng nếu cho bọn họ được lựa chọn có thể đi theo một vị cường nhân Thần đạo, vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội.

Kim Cương Vương là đồng bạn của Doanh đại sư, hơn nữa quan hệ còn tốt hơn cả đồng bạn.

Mà bọn họ là tùy tùng của Doanh đại sư, nếu ngày sau Kim Cương Vương thành Thần, bọn họ nương theo vinh quang của Doanh đại sư, có lẽ cũng có thể đạt được chỗ tốt.

Trong lúc nhất thời, bọn họ càng thêm kiên định đối với việc đi theo Doanh Thừa Phong.

Cho đến giờ phút này, bọn họ cũng không nghĩ tới Doanh Thừa Phong sẽ có cơ hội thăng tiến Thần đạo, bởi vì Thần đạo thật sự quá khó khăn.

Đương nhiên, đây là do Doanh Thừa Phong cũng chưa nói cho bọn hắn biết, hạch tâm của mình chính là hạch tâm lập thể trước nay chưa từng có. Nếu để bọn họ biết được, hạch tâm có sẵn của Doanh Thừa Phong vốn không trải qua tiến trình săn sóc và rèn luyện mà lại đạt được hình dạng lập thể, khẳng định ý nghĩ của bọn họ sẽ thay đổi.

- Đại sư, trận chiến này chúng ta có hy vọng thắng.

Trên mặt Uông Kiệt hiện lên một tia kích động, hắn chậm rãi nói:

- Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm chính là hạch tâm mạng nhất trên thế giới, hơn nữa cũng sẽ tăng lên theo cấp bậc, khoảng cách với những cường nhân cùng bậc khác sẽ càng cao. Ha ha, lúc ở Tước Vị có lẽ chỉ kém mười mấy lần, nhưng thăng tiến lên Đại Công Tước, kia ít nhất cũng hơn nhau gấp trăm lần. Tới Vương Cấp thì…

Trong đôi mắt của hắn chợt lóe ánh sao, nói:

- Cho dù là Phi Lâm điện hạ sợ cũng không phải đối thủ của Kim Cương Vương.

Doanh Thừa Phong cười tủm tỉm gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hiện giờ các ngươi có còn cảm thấy chuyện ta đáp ứng Kim Cương Vương khiêu chiến với A Nặc Đức là kỳ quái nữa không?

Uông Kiệt và Khấu Minh lắc đầu liên tục, một lúc sau, Uông Kiệt nói:

- Đáng tiếc, nếu qua hơn nửa năm nữa, Kim Cương Vương tất sẽ thắng không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại giao thủ với A Nặc Đức, vẫn có một chút mạo hiểm.

Trước khi biết Kim Cương Vương là Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm, hai người bọn họ cũng không nghĩ đến kết quả trận chiến này sẽ tốt, nghĩ đến Kim Cương Vương chắc chắn sẽ thua.

Nhưng lúc này, khi Kim Cương Vương sắp thăng tiến lên Đại Công Tước, bọn họ liền sửa lại miệng. Từ thua không thể nghi ngờ chuyển sáng có thể đánh một trận, biến hóa trong đó thật sự là quá lớn.

Doanh Thừa Phong cười nhẹ, hắn chậm rãi lắc đầu, nếu để bọn họ biết được Kim Cương Vương chính là con cưng của thiên địa thì lòng tin của bọn họ sợ là sẽ càng thêm kiên định.

- Hống….

Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ từ trong miệng Kim Cương Vương phát ra.

Tiếng hô này vừa thê lương lại hung ác, hoàn toàn kích phát ra sức chiến đấu điên cuông trong cơ thể thánh thú.

Sau đó, thân thể hắn bắt đầu bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cự thú có thân dài gần ba mươi trượng.

Cũng tốt là tuy nơi này không phải Thánh Vực, nhưng cũng là một thế giới khá lớn, không đến mức ngay cả một thánh thú cũng không cất chứa được, cho nên không cần lo lắng người này sẽ tạo ra một lổ thủng lớn.

Kim Cương Vương vươn hai nắm tay, hắn dùng sức đánh trước ngực của mình.

Mỗi một lần đấm đều phát ra tiếng gầm rú thật lớn, chấn động làm màng nhĩ người khác khẽ đau.

Sắc mặt Uông Kiệt và Khấu Minh đại biến, vội vàng lùi về phía sau. Lúc bọn họ đứng lại mới kinh ngạc phát hiện, hai người Doanh Thừa Phong và Bá Vương không ngờ đã sớm chạy trốn tới hơn mấy trăm trượng.

Khấu Minh chần chừ một chút, nhìn nhìn Kim Cương Vương đang phát cuồng, liền ngoan ngoãn lui về phía sau, cho đến khi đi tới bên cạnh Doanh Thừa Phong mới ngừng lại.

Mà Uông Kiệt lại do dự một lát, nhưng hắn là cường nhân Vương Cấp, làm sao có thể lui bước trước một thánh thú Tước Vị, như thế chẳng phải rất mất thể diện sao?

- Hống…

Kim Cương Vương đột nhiên lại rống to một tiếng nữa, quả đấm của hắn không hề đánh trước ngực nữa mà là cúi người, đánh thật mạnh xuống dưới mặt đất.

Sau khi một tiếng nổ vang lên, vô số đá vụn bùn đất phóng lên cau, rơi xuống bốn phía.

Vẻ mặt Uông Kiệt buồn bực bay ngược lại, giờ mới biết vì sao Doanh Thừa Phong và Bá Vương phải rời khỏi xa như thế.

Doanh Thừa Phong buồn cười nhìn hắn, trong miệng lại thở dài:

- Đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

Khấu Minh kinh ngạc hỏi.

Doanh Thừa Phong tiếc hận nói:

- Một nơi sơn thủy tốt này, ước chưng mất rất nhiều tâm tư, nhưng hôm nay lại bị phá hủy rất nhiều.

- Rầm rầm rầm…

Kim Cương Vương ra quyền như bay, mỗi một lần đấm xuống mặt đất đều giống như đạn pháo, đánh mặt đất xung quanh trở thành gồ ghề, vô cùng thê thảm.

Trên mặt Uông Kiệt khẽ co quắp vài cái, cười khổ nói:

- Có thể dùng nơi này để đổi đến một cường nhân Nhất Phẩm Diện Hạch Tâm đột phát, cũng coi như đáng giá.

- Phá phá phá…

Kim Cương Vương chợt rống to lên ba tiếng, từ trên người của hắn dâng lên một luồng khí tức khủng bố không cách nào hình dung.

Luồng hơi thở này cường đại, ngay cả Uông Kiệt cũng cảm thấy rất kiêng kị.

Ngay sau đó, mộ trận bùn đất cuồn cuộn trên mặt đất, liên tục không ngừng vọt tới trên thân thể Kim Cương Vương.

Chỉ trong nháy mắt, trên người Kim Cương Vương liền có thêm một tầng áo giáp bùn đất thật dày. Tuy nhiên, phía trên áo giáp quỷ dị này, không ngờ lại lóe ra một tầng sáng bóng sắc vàng thần bí. Hơn nữa, mọi người còn có thể thấy rõ ràng, trên khải giáp lại hình thành dày đặc đường cong Phù Lục thần kỳ.

Không ngờ đây lại là một khối áo giáp Tiên Thiên.

Uông Kiệt và Khấu Minh tròn mắt líu lưỡi nhìn, ba ngày nay bọn họ đã cảm nhận được kinh hãi không nhỏ, nhưng cộng lại cũng không chấn động bằng giờ khắc này.

- Hống…

Kim Cương Vương lại nổi giận gầm lên một tiếng, càng nhiều bùn đất xông lên nữa, mà bản thân của hắn lại nhủ hấp thu sức lực ở trong bùn đất, khí tức không ngừng tăng vọt.

Cuối cùng, khí tức đang dâng lên đột nhiên dừng lại một chút, nhưng cũng là trong nháy mắt mà thôi. Sau đó, liền giống nhưnước của miệng cống bị phá hủy, nhanh chóng ùn ùn kéo đến.

Một luồng uy áp khủng bố không gì so sánh nổi từ trên trời giáng xuống, như thể một ngọn núi nhỏ đè xuống hướng mọi người.

Khấu Minh rên thảm một tiếng, không ngờ lại đứng không vững nữa, một chân khuỵa xuống, nửa quỳ trên mặt đất.

Trên người của Doanh Thừa Phong lập tức tuôn ra một luồng hàn khí quỷ dị, luồng hàn ý này nháy mắt liền tràn ngập xung quanh bốn người bọn họ, đuổi đi uy áp kinh khủng kia.

Tuy nhiên, chỉ một thời gian sau, Khấu Minh cũng đã hôn mê.

- Trường…

Kim Cương Vương đột nhiên rống to một tiếng, thân thể của hắn nhanh chóng tăng trưởng theo tiếng hô.

Bốn mươi trượng, năm mươi trượng…. một trăm trượng.

Ước chừng khi đạt tới một trăm trượng, bành trướng điên cuồng kia mới ngừng lại.

Hai mắt Uông Kiệt chăm chú theo dõi, trong lòng gầm rú, đây là thánh thú gì vậy, sau khi thăng tiến Đại Công Tước lại có thể bành trướng bản thể đến nước này sao, cái này còn thiên lý không vậy?

Kim Cương Vương giương đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên khẽ vươn tay, một cây côn không ngừng được kéo dài, dài gần trăm trượng.

Sau đó hắn đưa trường côn lên cao, hung hăng đập tới hướng đám người Uông Kiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.