Lời Cầu Hôn Đêm Giáng Sinh

Chương 8




"Tốt, thẳng thắn! Tiếp tục!" Giám đốc Lý thấy thuận lợi khiến Nguyên Mạn Nhu uống rượu, trong lòng mừng rỡ, cũng giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Nguyên tiểu thư. . . . . ." Phó giám đốc Tiền sắc mặt lo lắng, mở ra cái tiền lệ này, chỉ sở tên sắc quỷ trước mắt được một bước lại muốn thêm một bước .

"Phó giám đốc, tôi không sao, không cần gấp gáp."

"Thì ra Nguyên tiểu thư có tửu lượng khá như vậy! Vậy còn khách khí làm gì? Đến, đem ly này cũng uống nào." Vừa nói, Giám đốc Lý lại rót một ly nữa.

"Giám đốc Lý, vẫn là tôi tới mời ngài đi!" Phó giám đốc Tiền giành ở trước Nguyên Mạn Nhu .

"Nhưng, tôi không muốn uống với chú, tôi chính là muốn uống cùng Nguyên tiểu thư, Nguyên tiểu thư sẽ không nể mặt như vậy đi?"

Nguyên Mạn Nhu chỉ đành phải nhắm mắt nâng cốc uống vào bụng.

"Ha ha ha. . . . . . Người đẹp uống rượu chính là không giống nhau." Lý Đại Phú mừng rỡ cười to.

Nhưng mà, ông ấy càng cao hứng, thì Nguyên Mạn Nhu và phó giám đốc Tiền lại càng lo lắng.

Lúc này, Phó giám đốc Tiền muốn mau chóng kết thúc cuộc xã giao lần này, bèn nói:” Giám đốc Lý thời gian cũng không còn sớm nữa, một số chi tiết lần sau có thể tiếp tục bàn lại.”

"Cũng tốt, vậy thì để tôi đưa Nguyên tiểu thư về nhà." Lý Đại Phú mừng rỡ, sớm một chút kết thúc cũng tốt, để tránh lãng phí "Đêm xuân" của ông.

"Không, không cần, tôi, bạn trai tôi ở bên ngoài chờ tôi." Nguyên Mạn Nhu chạy nhanh nói.

"Đúng vậy! Bạn trai của Nguyên tiểu thư luôn luôn đưa đón cô ấy, Giám đốc Lý nếu muốn đưa, đưa tôi về thì sao?" Phó giám đốc Tiền cố ý vặn vẹo ý tứ của ông.

"Hừ." Sắc mặt Lý Đại Phú nhất thời đóng băng, xem ra bọn họ vẫn còn chưa có tí xíu tỉnh ngộ sao!

"Giám đốc Lý, cứ quyết định vậy đi, chúng ta lần khác lại đến công ty viếng thăm, tôi đi trước." Nguyên Mạn Nhu đứng lên, chuẩn bị rời đi trước, miễn cho bị Giám đốc Lý vạch trần sự thật không có ai tới đón cô.

"Giám đốc Lý, chúng ta uống thêm vài ly nữa đi." Phó giám đốc Tiền với cô một kẻ đáp một kẻ xướng, cũng vì bám trụ Lý Đại Phú, che giấu lời nói dối của Nguyên Mạn Nhu cho tốt.

Lý Đại Phú thấy thế, tức giận ở trong lòng, biết rõ bọn họ diễn trò trước mặt ông, nhưng vì sĩ diện cũng không tiện nổi giận, chỉ nói: "Chúng ta cùng đi thôi!"

Xem thế này, Nguyên Mạn Nhu cảm thấy thật nhức đầu, cô đi đâu tìm một bạn trai đứng đợi cô ở ngoài đây?

Vừa lúc đó, mội bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, Nguyên Mạn Nhu còn không kịp xoay người, người nọ đã nói: "Thì ra là em vẫn còn ở nơi này, chuyện công việc đã bàn xong chưa? Nên trở về nhà thôi?"

"Hả?" Nguyên Mạn Nhu xoay người, theo ánh sáng rực rỡ của ánh đèn nê-ông , nhìn thấy một bóng hình vừa thân quen lại xa lạ, cô kinh ngạc, chậm chạp không hồi phục được tinh thần.

Anh, anh ấy, không phải là. . . . . . đàn anh sao! ?

Là anh ấy sao? Cô không thể xác định, dù sao bọn họ đã rất lâu chưa từng gặp mặt rồi, hơn nữa, có một đoạn ký ức không vui. . . . . .

"Vị này chính là ông chủ mà em nói mỗi lần đều phải đến 『 nơi thanh sắc này 』 mới có thể nói chuyện làm ăn sao? Thật là hạnh ngộ rồi!" Ánh mắt Kỷ Lăng lạnh nhạt, cả người tản ra hơi thở khiến người khác cảm thấy bị áp bách, khiến người khác không cách nào bỏ qua sự tồn tại của anh.

Lý Đại Phú ban đầu cho rằng Nguyên Mạn Nhu mới vừa rồi là nói dối, không nghĩ tới cô thật sự có bạn trai, mà lời nói của người đàn ông này cùng lời khiêu khích không khác là bao, khiến ông vừa tức vừa xấu hổ."Anh, anh nói cái gì?"

"Tôi muốn nói ông đã『 háo sắc 』như vậy, cũng còn chưa đến mức thoái hóa đến trình độ lãng tai, đối với lời tôi vừa nói..., cũng có thể nghe được rất rõ ràng." Kỷ Lăng thanh âm lạnh lùng tràn đầy sự trào phúng lại vô cùng uy nghiêm, khiến người khác e ngại.

"Cái gì? Anh lại dám. . . . . . Anh có biết tôi là ai không?"

"Ông? Tôi cần gì biết!" Kỷ Lăng bày ra một bộ ‘tôi căn bản khinh thường biết ông là ai’.

"Anh, anh tốt nhất hỏi bọn họ một chút tôi là ai? ? Là người anh có thể đắc tội sao?"

Phó giám đốc Tiền âm thầm kêu thảm, vào lúc này hợp đồng xem như hết, mà Nguyên Mạn Nhu lại càng không phải nói rồi, cô cũng là vẻ mặt buồn rầu.

Nhìn bộ dáng khó khăn của hai người, Lý Đại Phú nghĩ lần này bọn họ hẳn phải theo ý mình, ông một hồi cười lạnh, "Khiến bạn gái anh ở một đêm với tôi..., tôi có thể bỏ qua. . . . . . A!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trên mặt Lý Đại Phú đã bị một quyền.

"Anh, làm sao anh lại đánh người?"

"Tôi đánh không phải là người, là súc sinh!" Bỗng nhiên, Kỷ Lăng lại đánh Lý Đại Phú thêm một quyền.

"A —— người mau tới! Đánh người. . . . . ." Lý Đại Phú hô.

Lúc này, những người khác trong quán bar chú ý tới nơi xôn xao này, rối rít nhìn sang, nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, giọng nói run run hỏi: "Kỷ, Kỷ tiên sinh (cách gọi tôn trọng đối với trí thức). . . . . . làm sao vậy?"

"Báo cảnh sát! Mấy người còn sửng sờ ở nơi này làm cái gì? Mau báo cảnh!" Lý Đại Phú bị đánh hai quyền như một bao cát, thân thể lảo đảo muốn ngã, choáng váng.

"Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, xin đừng báo cảnh sát." Phó giám đốc Tiền không nghĩ tới chuyện sẽ trở thành như vậy, vào lúc này đã tỉnh táo lại, vội vàng đẩy hai người ra.

"Cứ để anh ta báo, tôi lại muốn xem ai mất mặt hơn." Kỷ Lăng một chút cũng không quan tâm, anh mới vừa rồi đang muốn chuẩn bị rời khỏi quán bar, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mới dừng chân lại, không nghĩ tới sẽ thấy cảnh cô bị người ta khi dễ.

Nguyên tưởng rằng mình đủ lạnh nhạt, đủ vô tình, thế gian này không có chuyện gì có thể làm anh xúc động, ai ngờ, anh lại không nhịn được tức giận nhúng tay quản lý.

"Anh! Tốt nhất, chờ cảnh sát . . . . . ." Lý Đại Phú giận đến không kiềm được, vết thương trên mặt ông có thể nói rõ ông bị bạo lực đối đãi, ông không tin ông không có cách nào.

"Kỷ tiên sinh. . . . . . Vị tiên sinh này, xem như hết! Ông, ông vẫn là. . . . . ." Nhân viên phục vụ có chút kinh hoàng khuyên Lý Đại Phú, muốn ông bỏ đi ý niệm. Vậy mà, Lý Đại Phú lại không thèm để ý, cố ý chờ cảnh sát tới giành lại “công đạo”.

"Tôi tiếp, ông đi báo cảnh sát đi!" Kỷ Lăng cũng không sợ hãi, vẫn ung dung đứng tại chỗ.

"Đàn. . . . . . anh . . . . ." Nguyên Mạn Nhu nhíu mày đi lên phía trước, mới vừa rồi nhân viên phục vụ gọi anh là Kỷ tiên sinh, xem ra cô không có nhận lầm người, chẳng qua là đàn anh còn nhớ rõ cô sao?

"Không nghĩ tới sẽ ở dưới tình hình như thế gặp mặt." Kỷ Lăng kéo tầm mắt về, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, mỉm cười khiến anh thoạt nhìn không hề như nãy lạnh lùng.

"Hả?" Cô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh.

"Em không muốn cùng anh đi? Vậy thì phối hợp diễn trò với anh cho tốt, biết không?"

"Ơ. . . . . . Được." Lòng của cô cuồng loạn không ngừng, thì ra đàn anh thật sự còn nhớ cô, niềm vui sướng xuất hiện trong lòng, nhưng là. . . . . . Thì sao? Anh chưa chắc đã vui vì gặp lại cô..

Phó giám đốc Tiền nhìn bọn họ, mặc dù đối với chuyện vừa mới xảy ra còn rất lo lắng, cũng lo lắng Giám đốc Lý sẽ ở trước mặt cấp trên cáo trạng bọn họ, nhưng, ông cảm thấy có chút vui vẻ, coi như trở về bị phạt ông cũng nhận.

Không lâu, xe cảnh sát dừng ở phía ngoài quán bar, Lý Đại Phú vừa thấy cảnh sát đến, cho Kỷ Lăng một cái nhìn mày đáng chết, tiếp liền đối với cảnh sát kể khổ, dĩ nhiên cũng thêm mắm thêm muối một phen.

"Không phải như thế, là ông ấy. . . . . ." Nguyên Mạn Nhu sợ tình huống đối với Kỷ Lăng bất lợi, nhanh chóng lên tiếng giải thích.

"Để cho anh tới." Kỷ Lăng kéo cô ra, đi lên trước nói: "Chúng ta qua một bên nói chuyện."

"Làm gì đến bên cạnh? Có lời gì ở nơi này nói là tốt rồi. . . . . ." Lý Đại Phú sợ lại bị đánh, không chịu rời đi hiện trường, nhưng ở dưới ánh mắt bức bách của Kỷ Lăng, Lý Đại Phú không thể làm gì khác hơn là chậm rãi dời về một bên.

Mấy người liền vây ở một bên "Giải quyết riêng" , để lại Phó giám đốc Tiền và Nnguyên Mạn Nhu hai người.

"Nguyên tiểu thư, anh ta là ai vậy!" Phó giám đốc Tiền không nhịn được tò mò, vội hỏi.

"Đàn anh, đàn anh thời đại học."

"Anh cùng cảnh sát có quen biết sao? Nếu như có thể, đợi lát nữa giúp tôi nói với anh ấy một câu, tôi cũng muốn đánh Lý Đại Phú hai bạt tai. . . . . ." Sau đó không bị "Vu khống tổn thương tội", đây là lời ông muốn nói.

"Phó giám đốc, đừng làm rộn. Em cũng không biết anh ấy có thể toàn thân trở ra không." Cô nhớ đàn anh nói qua nhà anh ấy rất bình thường, chỉ có một mình mẹ dựa vào khâu vá sửa quần áo mà sống, còn có. . . . . . Trí nhớ trong nháy mắt như thủy triều trở lại.

"Cái gì? Nếu như là như vậy, ngày mai làm sao báo cáo với quản lý? Giám đốc Lý tám phần sẽ tìm『 Liêu Bá Tử 』 tố cáo. . . . . ."

Đây cũng là việc Nguyên Mạn Nhu lo lắng, cô lần này là không thiếu được bị phạt.

Nào biết, không tới năm phút thời gian, Lý Đại Phú mới vừa rồi kêu gào ầm ỹ lại giống như chó Nhật đi theo sau lưng Kỷ Lăng, tỏ vẻ cung kính.

". . . . . . Ngài là đại nhân có đại lượng, cũng đừng so đo vơi tiểu nhân. . . . . . Tôi lần sau cũng không dám động tới bạn gái ngài nữa, nếu là sớm biết bạn gái của ngài chính là Nguyên tiểu thư..., tôi. . . . . ."

Nguyên Mạn Nhu và phó giám đốc tiền hai mặt nhìn nhau, không thể tin được nhìn sự việc biến chuyển.

"Đủ rồi, không cần nói nữa. Đừng cho tôi nhìn thấy ông nữa, nếu không. . . . . ." Kỷ Lăng không có đem lời nói hết, để cho Lý Đại Phú tự mình suy nghĩ hậu quả.

"Dạ dạ dạ, tôi lập tức rời đi, lập tức đi ngay!" Lý Đại Phú xoay người bỏ chạy, cũng không trông nom Nguyên Mạn Nhu và phó giám đốc Tiền .

"Nếu là một cuộc hiểu lầm, vậy chúng tôi đi đây." Hai người cảnh sát cũng sau đó rời đi.

Rốt cuộc. . . . . . Là chuyện gì xảy ra? Phó giám đốc Tiền và Nguyên Mạn Nhu thật là bị làm cho hồ đồ.

"Em muốn đi đâu? Anh đưa em về." Kỷ Lăng không có ý định nói rõ sự việc.

"Nhưng em tới cùng với phó giám đốc."

"Cô cùng anh ấy đi đi! Nếu Giám đốc Lý núp trong bóng tối đi theo chúng ta sẽ không tốt." Phó giám đốc Tiền băn khoăn đến Giám đốc Lý có thể sẽ ghi hận mới nói như vậy.

Nguyên Mạn Nhu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đàn anh, vậy làm phiền anh."

Kỷ Lăng không có lên tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, uy nghiêm như người lãnh đạo.

"Em ở nơi nào?" Kỷ Lăng bên thuần thục lái xe bên hỏi.

"Là ở gần bến tàu ." Cô cố trả lời một cách lạnh nhạt.

Nghe tiếng, anh nhíu mày." Nếu anh nhớ không lầm, bến tàu cách nơi này khá xa đúng không?"

"Ngồi tàu điện ngầm rất nhanh đã đến."

"Đài Loan mấy năm này phát triển thật mau."

"Đúng vậy!" Cô lên tiếng trả lời, nhưng không nói thêm nữa.

Kỷ Lăng lại nhạy cảm chú ý tới lời rất ngắn gọn của cô, dường như không muốn đem đề tài kéo dài thêm.

Anh rất kinh ngạc trước sự thay đổi của cô. Vì lần nữa chứng minh ý nghĩ của anh, anh lại hỏi: "Bây giờ em làm ở chỗ nào?"

"Ở gần quán bar vừa nãy."

"Em một chút cũng không hiếu kỳ, làm sao anh dám đánh người, sau đó có thể toàn thân trở ra sao?" Xác nhận ý nghĩ của mình không sai, Kỷ Lăng ngược lại có chút thiếu kiên nhẫn.

"Em cần gì phải hỏi đây? Đàn anh đã đem vấn đề giải quyết xong, mới là quan trọng." Nguyên Mạn Nhu cười nói, nhưng chân chính nụ cười cũng không có đạt tới đáy lòng của cô.

Thật ra thì cô thật sự rất muốn biết, nhưng mặt khác, lý trí lại nhắc nhở cô không muốn biết quá nhiều cũng tốt, bởi vì bọn họ căn bản là hai người không có liên hệ . . . . .

"Phải không? Em thật sự cảm thấy như vậy?"

"Vâng."

"Vậy thì thật là nhờ em xem rất tốt." Anh hừ một tiếng, một cỗ phiền chán dâng lên, đối thái độ hờ hững của cô cảm thấy tức giận.

"Em thấy vừa rồi họ rất nể mặt anh!" Đây cũng không phải là lời nói khách khí, coi như là người ngu xuẩn cũng nhìn ra hai người cảnh sát mới vừa rồi kia, còn có nhân viên phục vụ tôn kính với anh. Huống chi, vốn là đánh người, Lý Đại Phú vốn dĩ kiêu ngạo phách lối, sau đó lại nói xin lỗi với anh. . . . . .

Còn có, anh lái cũng không phải là loại xe bình thường ở trong nước, mà là siêu xe mới nhất của BMW, bốn năm không thấy, có thể thấy cuộc sống của anh rất tốt. . . . . . Nhưng lý trí nói cho cô biết, cô không nên biết quá nhiều.

"Đúng vật." Anh thừa nhận chuyện đó, bởi vì anh chính là muốn tất cả mọi người sợ anh, sợ hãi anh, như thế, kế hoạch mới của anh có thể tiến hành nhanh hơn, làm việc càng thêm dễ dàng, nhưng ——"Em không sợ anh sao?"

"Em?" Nguyên Mạn Nhu không nghĩ tới anh sẽ hỏi như thế, trong nháy mắt ngẩn người, ngay sau đó mạnh mẽ chống đỡ nói: "Vì sao em phải sợ đàn anh?"

"Không sợ là tốt rồi." Anh không tự chủ lẩm bẩm nói.

"Hả?"

"Không có gì." Anh lắc đầu, dời đi ý tưởng quái lạ."Nói thật ra, em một chút cũng không thay đổi, giống nhau vẫn là xinh đẹp như vậy."

"Cám ơn." Nguyên Mạn Nhu chỉ là nói tiếng cám ơn, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng vì được người khác khen ngợi.

Liếc mắt, cô đưa tay chỉ lối vào trạm xe điện ngầm ở trước mặt, nói: "Đàn anh, ở trạm xe điện ngầm trước mặt dừng xe đi! Em đáp tàu điện ngầm trở về là được."

"Anh nói muốn đưa em."

"Không cần, anh không có nghĩa vụ đưa em về nhà, em cũng không muốn thiếu đàn anh nhân tình này, dừng xe đi!"

Những lời này của cô khiến cho Kỷ Lăng đạp phanh lại, anh không phải là cảm thấy cô nói có đạo lý, mà là, cô hờ hững làm anh cảm thấy kinh ngạc. Cô giữ khoảng cách như vậy chẳng lẽ bởi vì bốn năm nay chưa từng có liên lạc, hay là. . . . . .

"Đàn anh, cám ơn anh tiễn em, tạm biệt." Nguyên Mạn Nhu bước xuống xe, giơ tay tạm biệt.

"Từ từ, cho anh danh thiếp của em."

"Em. . . . . ." Nguyên Mạn Nhu tạm ngừng, lòng giãy giụa, sau đó, cô tựa như quyết định cái gì loại nói: "Em chỉ là trợ lí nho nhỏ, không có danh thiếp. Đàn anh, gặp lại sau."

Nói xong, cô đi về phía đường, tới trạm xe điện ngầm, bóng dáng kia chưa từng quay đầu lại, không nói gì cũng rõ ràng cô không có tâm ý tạm biệt.

Bọn họ chẳng qua là đàn anh và đàn em tình cờ gặp gỡ, không có khả năng gặp mặt lại, vì là như thế, cần gì biết lẫn nhau quá nhiều. . . . . .

Nguyên Mạn Nhu là nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Lăng cũng không biết vì sao anh nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng có cổ không nói ra bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.