Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 5: Cổ kiếm (thượng)




Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng rời khỏi đại doanh ngoài thành Liêu Đông đã tròn một tháng. Hai lần quân Tùy tấn công thành Liêu Đông, thời điểm sắp phá được tòa thành kiên cố này, tướng trấn giữ quân Cao Cú Lệ Ất Chi Văn Thanh treo cờ trắng, đích thân dẫn theo tướng lĩnh thủ hạ đứng bên ngoài tường thành hô hào đồng ý đầu hàng quy thuận Đại Tùy. Nhưng yêu cầu quân Tùy tạm thời từ trên tường thành xuống, chờ quân dân Cao Cú Lệ sau khi xử lý xong cổng thành sẽ đón Vương Sư vào thành.

Lần đầu tiên, sau khi Ất Chi Văn Thanh treo cờ trắng, Vũ Văn Thuật hạ lệnh trước tiên khống chế tường thành sau đó sẽ tiếp nhận đầu hàng. Giám quân Lưu Sỹ Long kiên quyết phản đối. Y nói lính Đại Tùy vẫn nhân nghĩa, huống hồ trước khi Bệ hạ ra đi còn để lại ý chỉ đặc ý giao phó. Nếu quân Cao Cú Lệ đầu hàng thì dừng tấn công, dùng lễ nghi để đối đãi, tướng quân không được tự tiện dùng binh. Còn Vũ Văn Thuật, mặc dù là tổng quản hành quân, nhưng quyền lực thực sự lại nằm trong tay Giám quân Lưu Sỹ Long. Y nói không tấn công, thì ngay cả Vũ Văn Thuật cũng không thể tự tiện dùng binh được.

Theo chủ ý của Lưu Sỹ Long, y đích thân vào thành tiếp nhận Ất Chi Văn Thanh đầu hàng. Tiếc là chờ hai ngày, sai người tới ngoài thành kêu gọi, đã bị một mũi tên của người Cao Cú Lệ được bố trí phòng ngự ở tường thành bắn trúng tim của quan viên Đại Tùy kêu gọi đó. Lưu Sỹ Long không nói được lời nào, liền lặng lẽ trở về đại trướng của mình thiêu hủy tấu chương xin công đã viết xong thành tro bụi.

Vũ Văn Thuật thấy bóng dáng của Lưu Sỹ Long liền cười lạnh, hạ lệnh đại quân tiếp tục công thành. Hàng ngàn mạng người đã hi sinh giống như dòng Liêu Thủy chảy về nơi xa. Mọi nỗ lực đều tan thành bọt nước chảy về phía đông, quân Cao Cú Lệ đã tu sửa xong thành lũy trên tường thành và vũ khí phòng ngự bị hỏng. Các binh lính Đại Tùy đổ máu cũng nhiều mà chết cũng nhiều lại chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu. Hơn 10 ngày trôi qua, quân Tùy tử thương hơn sáu nghìn người, cuối cùng lại một lần nữa tấn công lên lầu thành.

Lần thứ hai, quân Tùy lại một lần nữa tấn công tường thành. Quân Cao Cú Lệ không thể ngăn nổi, Ất Chi Văn Đức lại một lần nữa treo cờ trắng đầu hàng. Vũ Văn Thuật không đồng ý, lệnh cho binh lính tiếp tục công thành. Thượng thư Hữu thừa, Giám quân Lưu Sỹ Long lại một lần nữa đứng ra lấy thánh chỉ của Dương Quảng và đồng thời nói với Vũ Văn Thuật nếu còn dám tấn công, y sẽ đem một loạt võ tướng cố ý kháng chỉ bẩm báo lên Bệ hạ.

Các tướng bất đắc dĩ, đành phải dừng chiến.

Lưu Sỹ Long lại một lần nữa sai quan văn tới thành Liêu Đông tiếp nhận đầu hàng. Lần này Ất Chi Văn Thanh đổi ý nhanh hơn lần trước. Mấy giờ trước treo cờ trắng đầu hàng, khi Lưu Sỹ Long cử quan văn tới, y đích thân giương cung bắn một mũi tên, chỉ là cách bắn của y không tốt, mũi tên đó sượt qua mặt quan tướng Đại Tùy bay ra ngoài, khiến cho viên quan đó sợ hãi chạy về.

Hai lần bị lừa, lần này Lưu Sỹ Long không vội viết tấu, cũng không chờ các võ tướng ca thán, mà giành trước làm khó dễ, phê bình các võ tướng đều phê bình tác chiến bất lợi, khiến cho công thành bị nhục. Khi người Cao Cú Lệ đầu hàng lại còn sợ đầu sợ đuôi, làm mất cơ hội tiếp nhận đầu hàng tốt nhất, khiến cho Ất Chi Văn Thanh hối hận.

Những lời này đã chọc tức các võ tướng, Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng đóng sập cửa mà đi ra. Hữu Vũ Vệ Đại tướng quân Vu Trọng Văn cười lạnh, nhìn Vũ Văn Thuật không nói lời nào.

Vũ Văn Thuật vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lưu Sỹ Long không nói lời nào.

Sau khi giằng co một hồi như thằng hề, Lưu Sỹ Long tức giận trở về trướng của mình.

Hôm sau, Vũ Văn Thuật hạ lệnh tái chiến.

Hàng vạn đại quân bốn phía công thành, Vũ Văn Thuật triệu tập xe nỏ nhắm thẳng cổng thành oanh tạc. Cửa nam của thành Liêu Đông đã bị phá nát, sau đó điều hàng nghìn dân phu của quân nhu doanh, mảo hiểm xông lên mang những tảng đá vụn và túi đất mà quân Cao Cú Lệ dùng để chặn cổng thành đi. Qua hai ngày, tổn thất lên tới hàng nghìn dân phu, khi cổng thành đã bị vét sạch Ất Chi Văn Thanh lại đầu hàng lần thứ ba.

Đúng lúc các vị Đại tướng quân cho rằng Lưu Sỹ Long không còn mặt mũi nào mà ngăn cản việc công thành, thì y lại dũng cảm không biết sợ là gì lại một lần nữa ngăn đại quân công thành trước mặt.

- Bệ hạ trước khi đi đã nói những gì các ngươi đều quên rồi sao?

Vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt của Lưu Sỹ Long đứng trước đại quân, tức giận nhìn đám người Vũ Văn Thuật nói:
- Các ngươi đã quên, nhưng ta không quên!

- Từ nay về sau phàm thì chuyện quân sự tiến dừng, đều phải chờ nghe bẩm báo, không được tự tiện. Nếu Cao Cú Lệ hàng, cho dù giả hàng, cũng không được dùng binh!

Bởi vì kích động, vẻ mặt Lưu Sỹ Long đỏ ửng lên. Y nâng áo bào lên, bước lên phía trước mấy bước gần với đám người Vũ Văn Thuật hô lớn:
- Bệ hạ mới rời khỏi chưa đầy hai tháng, các ngươi liên tiếp kháng chỉ không tôn trọng. Bổn quan niệm tình đại quân đang công thành không dễ nên không muốn tính toán, cho nên không tấu chương mời, các ngươi không được làm bậy, không ngờ các ngươi ngày càng to gan. Lẽ nào, các người thực sự muốn kháng chỉ?

Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Kinh Nguyên Hằng tức giận nói:
- Người Cao Cú Lệ hai lần giả hàng, lẽ nào ngươi không thấy sao? Trước sau cũng đã uổng mạng của hàng vạn binh sỹ rồi, lẽ nào ngươi không thấy sao? Nếu không phải ngươi ngăn cản, thành Liêu Đông hiện giờ sớm đã bị công phá rồi!

Lưu Sỹ Long hừ lạnh một tiếng hỏi:
- Nếu Cao Cú Lệ hàng, cho dù là giả hàng cũng không được động binh! Đó là ý chỉ của Bệ hạ. Đại tướng quân Kinh, ngươi là đang nghi ngờ ta, hay là đang nghi ngờ Bệ hạ? Ất Chi Văn Thanh là hai lần hàng không phải là giả. Điều này chứng tỏ y có ý quy thuận! Đại Tùy ta vẫn là nhân nghĩa, vì bách tính Lưu Sỹ Long mà vất vả tới đây, nếu Ất Chi Văn Thanh có ý đầu hàng sao lại còn phải động binh đao? Xưa có Khổng Minh phát binh Nam Cương bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch, chung quy lại đã bình định được vùng đất man di. Đây là cử chỉ nhân nghĩa, uổng cho các ngươi là Đại tướng quân thuộc làu binh thư, công tâm mà làm, hiểu chứ? Hơn nữa, Bệ hạ vẫn là vị vua thánh minh nhân nghĩa, lẽ nào còn không bàng một kẻ cuồng sinh lều cỏ Nam Dương?

Kinh Nguyên Hằng giận run người, nhưng cũng không có lời nào để phản bác.

Vũ Văn Thuật nuốt giận hỏi:
- Vậy theo ý của ngươi, là lại tiếp nhận đầu hàng?

Lưu Sỹ Long phản bác lại:
- Đó sao lại là ý của ta? Đây rõ ràng là ý chỉ của Bệ hạ!

Vũ Văn Thuật tức đến bật cười, chắp tay nói một từ:
- Mời!

Nói xong quay người bước đi.

Lưu Sỹ Long thấy mình lại một lần nữa ngăn cản hành vi sai lầm của các võ phu này, không khỏi có chút đắc ý. Y đứng nguyên tại chỗ, nhìn các Đại tướng quân đi xa cười lạnh nói:
- Một đám mãng phu chỉ biết động đao động thương!

Kết quả là Lưu Sỹ Long sai người lần thứ ba tới thành Liêu Đông tiếp nhận đầu hàng. Quan viên Đại Tùy lần này đã vào trong thành, những thứ ngăn chặn ở cửa nam đã bị quân Đại Tùy dọn dẹp sạch sẽ rồi. Vào thành đã không còn có sự ngăn cản nào nữa, đó cũng là lần đầu tiên Đại Tùy tiếp nhận hàng tiến vào trong thành Liêu Đông. Lần này Ất Chi Văn Thanh lại thể hiện rõ bộ dạng bàng hoàng hoảng sợ. Trước tiên là dâng hai khay vàng cho quan viên chiêu hàng, sau đó cầu xin nói trong thành hỗn độn không chịu nổi. Nếu Bệ hạ giá lâm, thấy cảnh tượng này chẳng phải là làm bẩn mắt Bệ hạ sao? Xin quan viên Đại Tùy cho mình thời gian 10 ngày sẽ dọn dẹp trong thành, sau đó sẽ mời vào thành tiếp hàng.

Vị quan viên Đại Tùy đó có hai ví dụ lần trước chứng minh rồi, cũng không dám dễ dàng nhận lời y. Ất Chi Văn Thanh đau khổ cầu xin. Vị quan viên đó không dám tự ý quyết định, do đó đã ra thành xin Lưu Sỹ Long nên giải quyết thế nào? Lưu Sỹ Long vốn là người thông minh, nói với vị quan đó:
- Mười ngày quá lâu, Ất Chi Văn Thanh thay đổi bất thường, không thể cho hắn ta thời gian! Thế này đi … cho hắn ta trong vòng 5 ngày phải quét dọn sạch sẽ trong thành, ta đích thân vào thành tiếp nhận đầu hàng!

Vị quan đó lại vào thành Liêu Đông, chuyển lời của Lưu Sỹ Long cho Ất Chi Văn Thanh biết. Bộ dạng cảm ơn của Ất Chi Văn Thanh thể hiện chắc chắn sẽ nhanh chóng thu dọn thành. Viên quan tiếp nhận đầu hàng vui mừng trở về doanh trại báo cáo với Lưu Sỹ Long. Lưu Sỹ Long cảm thấy lần này Ất Chi Văn Thanh có lẽ là định đầu hàng thật.

Chỉ có điều không đợi tới 5 ngày, Ất Chi Văn Thanh sai người ngày đêm chặt cây làm chiếc ván cửa khổng lồ, lại một lần nữa chặn lấy cửa nam. Sau đó lệnh cho binh lính Cao Cú Lệ – vận chuyển đá lớn, chặn cứng từ bên trong.

Biết mình lại bị lừa, Lưu Sỹ Long ở lì trong trướng, sai người mang cơm vào, đúng là liên tiếp 7, 8 ngày không ra ngoài.

Vũ Văn Thuật cố ý cho người đi thúc giục, để Lưu Sỹ Long vào thành tiếp hàng. Lưu Sỹ Long đóng cửa không gặp. Vũ Văn Thuật lại sai người đi, đứng ở ngoài trướng hỏi Lưu Sỹ Long, người Cao Cú Lệ đã bịt kín công thành, tiếp theo nên làm thế nào? Lưu Sỹ Long lớn tiếng quát từ trong trướng ra nói:
- Quân sự tiến dừng, vẫn là quyền của Vũ Văn tướng quân, ta chẳng qua là một quan văn, công thành hà tất lại tới hỏi ta? Vả lại ngươi trở về nói với các Đại tướng quân nhà ngươi, nếu làm hỏng cơ chiến, lão phu sẽ dâng một sớ tố cáo đấy!

Vũ Văn Thuật cũng không thèm quan tâm tới hắn ta nữa, hạ lệnh đại quân tiếp tục công thành.

Từ tháng 3 cho tới tháng 7, quân Tùy bốn lần công thành Liêu Đông. Khi tới lần thứ tư, đối diện với người Cao Cú Lệ lần thứ tư treo cờ hàng, trong lòng Lưu Sỹ Long không còn kiên quyết phản đối tiếp tục tấn công nữa, mà nghĩ ra một cách tự cho là thông minh.

- Bệ hạ nói, quân sự tiến dừng đều cần phải bẩm báo chờ lệnh, ta thấy … hay là sai người đi Vọng Hải đột thỉnh thị đi. Chư vị tướng quân thấy thế nào?

Hắn ta là Giám quân, nói phải xin thỉnh thị định đoạt, người khác còn có thể nói gì chứ? Quyền của Giám quân, còn Vũ Văn Thuật ngay cả là biết mình hạ lệnh công thành Bệ hạ cũng không thể trách tội gì. Vũ Văn Thuật vẫn nghe theo kiến nghị của Lưu Sỹ Long.

Do đó, Lưu Sỹ Long sai người khái mã chạy tới Vọng Hải đột thỉnh thị, có cho phép người Cao Cú Lệ đầu hàng lần thứ tư không?

Nửa tháng sau, người đưa tin mang ý chí của Dương Quảng về:
- Cho phép Ất Chi Văn Thanh đầu hành lần thứ tư! Nếu người Cao Cú Lệ lại tiếp tục lặp lại, thì không cần phải nể mặt nữa.

Lúc này, người Cao Cú Lệ trong thành đã làm xong công tác chuẩn bị lần nữa rồi.

Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy là vị vua nhân nghĩa. Nhân nghĩa tới … thành Liêu Đông, hàng vạn người chết vẫn chưa sáng mắt ra.

Lưu Sỹ Long thấy ý chỉ của Bệ hạ, lẩm bẩm nói:
- Lần này Ất Chi Văn Thanh dù có đầu hàng, cũng khó mà thành. Y còn có thể vô sỉ đổi ý lần thứ tư sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.