Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 28: Ngăn địch (hạ)




Là tên cặn bã này đoạt trong sạch của cô!

Gặp lại hắn, Cố Tiểu Ngải tức giận đến mặt mũi trắng bệch, hai tay bên người gắt gao xiết chặt.

Quả nhiên đến đây.

Hắn - Lệ Tước Phong nhìn trúng con mồi làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn.

Luôn miệng hô muốn tố cáo hắn cưỡng bức, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn đưa đến cửa.

Lệ Tước Phong gợi lên khóe môi, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, một đầu tóc đen dài buộc đuôi ngựa, áo màu xanh ngọc ở bên hông đánh cái kết, hạ thân mặc quần bò, thoạt nhìn hai chân nhỏ mà dài, trên chân còn mang giầy thể thao xong thoạt nhìn thích hợp có thể chạy.

Thật sự là cẩn thận.

Liền như vậy sợ hắn đem cô ăn?

"Là các người năng lực làm việccó vấn đề, tóm lại ngày mai tôi muốn nhìn đến công ty Lâm thị nhập vào e. s đầu đề tin tức. Cứ như vậy, tôi còn có việc." Lệ Tước Phong nói xong bỏ tôii nghe điện thoại xuống, đẩy cửa xe bước ra ngoài liều lĩnh hướng cô đi tới.

"Anh đừng lại đây!" Cố Tiểu Ngải phản xạ có điều kiện lui về sau.

"Tôi đây thật không biết cô tới, thật ý nghĩa." Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem thân mình mảnh khảnh của Cố Tiểu Ngải khiêng đến trên vai, quăng đến trong xe, ánh mắt bảo vệ ở cửa ngạc nhiên.

Động tác mãnh liệt không kềm chế được liền mạch lưu loát.

"Đồ vô lại! Tôi muốn xuống xe!" Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau xe giãy dụa, mở cửa xe định đi xuống.

Lệ Tước Phong hai tay đè lại cửa xe, cúi thân hình tinh tráng xuống, nhìn chằm chằm cô, thanh âm gợi cảm mà vô tình, "Nghe lời, tôi cho cô phim ngắn, nếu không. . . . . ."

Nếu không cái gì, hắn cũng không còn nói tiếp.

Nhưng ý tứ của hắn đã muốn không cần nói cũng biết.

Cố Tiểu Ngải đành phải nghiêm mặt trắng bệch ngồi thẳng, cô không quên mục đích hôm nay tới đây. Hôm nay đến đây nhất định không thể đem phim ngắn lấy về liền.

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Lệ Tước Phong thỏa mãn trở lại chỗ ngồi tay lái khởi động xe, từ sau kính hậu liếc mắt cô một cái, cô tọa thật sự quy củ, giống như học sinh tiểu học, mang theo một cái balo, hai tay nắm lại để trên đầu gối.

Không thể phủ nhận, hắn thích khuôn mặt cô, không phải quá xinh đẹp, nhưng ngũ quan rõ ràng, sạch sẽ, nhìn liền thấy hai chữ: thoải mái.

Đem Quan Nana làm trò tiêu khiển trong nhiều năm nay nhưng so với nữ nhân này thì thua xa.

Hắn nhớ rõ cô là thiên kim nhà giàu, có lẽ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh cực tốt, bởi vì các cô không phải lao tâm khổ trí, muốn mua cái gì đều có người mua hộ, mà không phải quan tâm cái gì nữa.

Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong trêu tức nói, "Váy cùng quần bò đối với nam nhân mà nói chẳng qua chỉ là tốc độ cởi bỏ mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.