Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 23: Tiến thối (thượng)




Đến khi đàn thú hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, không kịp thanh lý chiến trường, tất cả các thú nhân đều bắt đầu chạy về, đến tường vây, tộc trưởng ngăn bọn họ lại. Lúc đàn thú rút lui, tộc trưởng đã phái một bộ phận người về bộ lạc, đám thú bay trên bầu trời kia đến tột cùng mang đến tổn thất cho bộ lạc như thế nào, đây là việc tộc trưởng thiết yếu muốn biết.

Rất nhanh, những người được phái về nhận được tin tức chính xác, giống cái ngoài vài người bị thương thì không có ai chết, tế tự đã tiến hành xử lý bước đầu cho những người bị thương. Còn về thú con, chúng nó được giống cái ôm chặt vào trong ngực, ngoại trừ một ít bị thâm tím và trầy da thì chỉ bị kinh sợ tinh thần. Nói tóm lại, những người ở lại trong bộ lạc, ngoại trừ những thú nhân đánh nhau với đám thú bay trên bầu trời mà bị thương tương đối nghiêm trọng, thương vong cơ hồ có thể không kể tới.

Hiện tại, những người còn lại trong bộ lạc đang được bạn đời tộc trưởng và tế tự chỉ huy, rất chỉnh tề.

Tin tức này khiến tất cả các thú nhân nhẹ nhàng thở phào, lúc này bọn họ mới có tâm tư quét tước chiến trường. Những người bị thương nặng hơn nhanh chóng được đưa về bộ lạc, tế tự đang ở đó chờ bọn họ. Những người bị thương nhẹ liền bắt đầu kéo đám dã thú kia về bộ lạc, mấy cái chi bị rơi vung vãi của chúng ngoại trừ quá nhỏ còn lại đều bị mang về. Mùa đông năm ngoái bọn họ còn có thể thỉnh thoảng ra ngoài săn thú, thế nhưng năm nay hoàn toàn không thể, vậy nên đây chính là lương thực dự trữ của toàn bộ lạc trong mùa đông.

Lương thực dự trữ phải xử lý, dùng xương thú sắc bén và đao đá, các giống cái cố gắng tách rời, lột da những con mồi được kéo về. Do cắn xé nên cơ hồ tất cả da thú đều không hoàn chỉnh, nhưng điều đó cũng đâu có sao, Đa Luân đã nói, loại quần áo ấm áp lại xinh đẹp trên người họ có thể chắp nối từ vài mảnh da thú, hơn nữa vẫn có thể giữ ấm như vậy.

Giống đực kéo chiến lợi phẩm về bộ lạc, giống cái xử lý. Đến khi kéo xong, giống đực cũng tham dự vào đội ngũ của giống cái.

Tư Văn bỏ con mồi cuối cùng xuống, tìm tòi trong những thân ảnh bận rộn, nhanh chóng tìm được Vân. Người yêu bé nhỏ của anh đang mặc bộ quần áo dài màu xám kia, quàng một chiếc khăn vải rất dài, chân mang đôi giày da thú Đa Luân vừa làm xong hôm qua, xắn tay áo, cầm một cái dao đá, nghiêm túc xử lý con mồi trên tay.

Lo lắng trong lòng lúc này mới buông xuống, tinh thần Vân có vẻ rất tốt, cũng không bối rối hay sợ hãi, rất trấn định. Tuy hai tay máu me nhầy nhụa, nhưng toàn thân không có vết cào hay vết thương nào, quần áo da thú còn hoàn chỉnh trên người, cậu không bị thương. Tuy nói giống cái chỉ bị thương nhẹ nhưng anh cũng không hy vọng trong đó có Vân, chậm rãi giật giật thân thể mệt mỏi, vươn vươn cái eo, đi về phía Vân.

Vân cũng không trấn định như Tư Văn nghĩ, mặc dù tay rất nhanh xử lý con mồi, nhưng trong đầu loạn như một nồi cháo. Tư Văn không giống những thú nhân khác, anh mới học được biến thân không lâu, so với kinh nghiệm săn bắt phong phú của các thú nhân khác, anh chủ yếu xuất phát từ bản năng dã thú. Cậu từng nghe Sitter nói, Og đánh giá, thực lực Tư Văn thuộc loại thượng đẳng trong bộ tộc, tuy không là một trong mười đại dũng sĩ, nhưng anh có thể đạt được độ cao này đã là cực kì giỏi. Dù sao thú nhân không thể biến hóa trong thời gian dài, trong thân thể có chỗ thiết hụt, lực lượng cũng không cao, Tư Văn có thể coi là người nổi bật trong số này. Những thú nhân trở về nói cho bọn họ, không ai chết, nhưng tất cả mọi người đều bị thương. Vân vốn đã lo lắng, nghe nói như thế lại càng lo lắng đến cực điểm.

Có loại tình huống này, không chỉ một mình cậu, Cát và Sitter cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, nhưng tất cả mọi người đều không biểu hiện cảm xúc này ra. Một trong những thói quen của thú thế, khi giống đực ra ngoài săn thú hoặc chống lại thú triều, giống cái sẽ không lộ ra bất cứ cảm xúc nào liên quan đến lo lắng.

Bất chấp mùa máu tươi trên người, Tư Văn đi đến bên Vân, một phen ôm người vào trong ngực, thỏa mãn thở dài một tiếng, nói: “Anh về rồi.”

Khí tức quen thuộc kèm cả mùa máu tươi phô thiên cái địa xông tới, Vân sửng sốt, chớp chớp mắt, ép nước trong mắt trở về: “Vâng, anh mệt không? Đã sắp xong, có thể về ngay thôi.”

Tư Văn gật đầu, anh thật sự là mệt muốn chết, hao phí đại lượng khí lực và tinh lực để bay, lại chiến đấu lâu như vậy, còn chảy máu, anh đúng là không chống đỡ nổi nữa. Tộc trưởng hiểu rõ việc bay khó như thế nào với thú nhân tộc Dực Hổ, cho nên ông quyết định cho những thú nhân vừa bay trong trận chiến sau khi kéo con mồi về thì không cần làm việc xử lý nữa.

Cho dù tộc trưởng nói như vậy, nhưng những thú nhân này cũng không làm thế. Trên thực tế, qua một hồi chém giết như thế, không có ai thoải mái hơn ai. Tư Văn buông Vân ra, ngồi xuống bên người cậu, bắt đầu xử lý con mồi trong tay.

Đến khi xử lý xong tất cả đã là ba giờ sau, may mà vì vào đông, trời tối mau, bây giờ cũng chỉ là hơn chín giờ của kiếp trước, cũng không quá muộn. Các thú nhân bắt đầu tốp năm tốp ba rời đi, tộc trưởng an bài một bộ phận thú nhân vừa nghỉ ngơi xong lên gác tường vây. Mặc dù có tường, dã thú không thể chạy vào nhưng phát hiện sớm tiêu diệt sớm vẫn rất cần thiết.

Lúc Tư Văn và Vân trở về, trong phòng tối như mực, kháng vẫn được đốt lửa ấm áp, ngay cả căn phòng cũng rất ấm. Nhiệt độ làm hai người mỏi mệt trong rét lạnh ấm lên không ít, nhất là Tư Văn, mồ hôi mà rơi xuống, cái lạnh liền lập tức cho anh biết lễ độ.

Nước trong bình gốm do có lửa nhỏ nên đã đun rất nóng. Vân nhanh tay nhanh chân đổ nước nóng vào thùng gỗ lớn trong phòng tắm, lại đổ nước lạnh, thúc giục Tư Văn vào tắm rửa. Phòng tắm là phòng nhỏ mà Tư Văn cách ra từ trong phòng ngủ, có cả lò sưởi nhỏ nên rất ấm.

Tư Văn nhịn mệt mỏi đi tắm, vì dùng hình thú để cắn xé nên nếu chỉ tắm lúc hình người, Tư Văn vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh nói với Vân, Vân liền yên lặng mang mấy chậu nước ấm vào. Tư Văn biến sang hình thú, cậu dùng chậu đất múc nước lên người con Dực Hổ, thuận tiện xoa mấy cái. Đến lúc tắm bằng hình thú xong, Tư Văn mới cảm thấy thoải mái.

Lông tóc của hình thú khô không nhanh, Tư Văn liền dứt khoát nắm trên lò sưởi trong phòng tắm. Vân liếc mắt nhìn, không nói gì, đi ra ngoài. Lò sưởi ấm áp làm thần kinh vốn mỏi mệt của Tư Văn trở nên buồn ngủ. Con hổ cực lớn nằm trên lò sưởi, chỉ một lát liền nhắm hai mí mắt không ngừng đánh nhau lại.

Đến lúc Vân làm xong cơm, đi vào phòng tắm, con hổ vẫn còn đang say ngủ, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong phòng tắm yên ắng. Vân đóng cửa lại, đi đến cạnh con hổ, vươn hai tay ôm lấy nó, vùi mình vào đám lông hổ rất dài.

Sự lo lắng và sợ hãi hôm nay của cậu, lúc nhìn Tư Văn bình an đứng trước mắt cậu rốt cuộc cũng dừng lại. Ấn tượng của a phụ với cậu, cũng chỉ có một. Thú nhân cả người là máu ôn nhu ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu nói với cậu gì đó, bàn tay thô ráp mà ấm áp nhéo nhéo mặt cậu, thế là hết.

Bắt đầu từ ngày đó, không còn ôm ấp ấm áp kia, không còn bàn tay đầy kén, những gì cậu có chỉ là một căn nhà đá nho nhỏ và ác mộng hằng đêm. Lớn lên, ác mộng cũng ít hơn, nhưng ngẫu nhiên sẽ mơ thấy cái ôm ấm áp và bàn tay thô ráp kia, mở mắt ra lại vẫn là căn nhà dù có ấm áp đến cỡ nào vẫn lộ ra cô độc. Cậu không dám tưởng tượng thú nhân đã vô cùng quan trọng trong lòng cậu này rời đi sẽ như thế nào, may mà, anh trở lại.

Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, ngày hôm sau, Tư Văn đã đầy sức sống, còn về mấy vết thương kia, vốn không sâu, có mấy cái đã kết vảy, chưa kết vảy thì cũng đã cầm máu. Tuy thú triều lần đầu tiên đã bị đánh lui, thế nhưng còn có lần thứ hai, thứ ba, hơn nữa tộc Dực Hổ lần này bị thương không nhẹ, tuy không có thú nhân tử vong nhưng vẫn có vài người bị thương khá nặng.

Giống đực tộc Mèo Rừng không tham dự cuộc chiến hôm qua, giống đực của tộc họ vốn không nhiều, sức chiến đấu lại kém, nên bị phái đến tường vây trông coi tập thể. Tối qua trừ vài người tộc Dực Hổ, còn lại đều là tộc Mèo Rừng gác đêm. Thú nhân tộc Mèo Rừng cũng tự hiểu được, cho nên căn bẳn không xuất hiện chiến đấu chính diện với đàn thú, mà dùng gậy gỗ buộc xương thú sắc, sau đó đâm vào người dã thú.

Người tộc Mèo Rừng dựa vào thân thủ linh hoạt, khiến những con dã thú kia đều bị thương, còn giết được mấy con. Tộc Dực Hổ không nói gì về việc này, đó không phải đương nhiên sao, dù sao cũng không thể để bọn họ thì chiến đấu với dã thú, giống đực tộc Mèo Rừng lại giống với giống cái, trốn trong bộ lạc được.

Thế nhưng những việc đó cũng không phải việc Tư Văn quan tâm, việc anh quan tâm là những con dã thú kia. Chúng rất không giống dã thú, không nói chuyện vi phạm quy tắc cá lớn nuốt cá bé của tự nhiên, mà bọn chúng quả thực y như một quân đội. Không một tiếng động đi tới bộ lạc thú nhân, hơn nữa trời vừa tối bỗng nhiên ăn ý lui lại, lúc trước đang kêu gầm gừ nhưng lúc lui lại lại không một tiếng động, lại trở về trạng thái trầm mặc như khi đến.

Nghi hoặc về vấn đề kỳ quặc này, không chỉ có Tư Văn mà cơ hồ toàn bộ giống đực trong bộ lạc đều nghi hoặc về thú triều không bình thường này. Tổ ba người cùng tộc trưởng và tế tự, còn cả mấy người già đức cao vọng trọng suy nghĩ trong nhà tộc trưởng cả nửa ngày cũng không có ai đưa ra được một giải thích hợp lý.

Tư Văn cũng cẩn thận xem lại ghi chép, không có bất cứ miêu tả nào với về phương diện này, thế nhưng thú triều như vậy rất quỷ dị, giống như có người đang khống chế dã thú trên đại lục. Ý nghĩ như tế chỉ thoáng hiện lên trong đầu anh đã khiến anh không rét mà run.

Mặc kệ có bao nhiêu suy đoán về việc này, thú triều vẫn đúng hẹn đến, nếu hào đã mất tác dụng, tộc trưởng liền không phái người đi thanh lý tuyết đọng, chỉ đào dã thú đã đóng băng trong đó ra. Phòng thủ và tuần tra trong bộ lạc được tăng mạnh, sẵn sàng đón thú triều tiếp theo.

Thế nhưng, thú triều chưa tới mà tộc trưởng tộc Dực Lang đã tới.

**

Zổ: tôi rất đồng cảm với Vân.

Miej nó, cuối cùng tôi cùng đọc xong XV chi tu tiên, tiếc hùi hụi vì nó hết rồi, lâu lắm tôi ko đọc đc tr nào chất như vậy, hết tôi tiếc quá QAQ lại còn ko có PN nữa chứ, nhưng mà cuối tr em thụ đc buff ác quá trời quá đất, tôi thích đoạn 2 bạn yếu yếu hơn. Thích nhất trong tr là 2 bạn này chuyên môn dung dăng dung dẻ dắt tay nhau =v=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.